"Thời buổi này, có mấy ai mà đạo đức không chút tì vết đâu." Giọng Cố Dư Phong có thể xem là bình tĩnh.

"Nhưng cậu lại cố tình thuộc loại đạo đức chạm đáy," Diệp Vấn Tân bật cười nhẹ, "Cậu lừa gạt tình cảm và tiền bạc của biết bao nhiêu fan hâm mộ, đáng lẽ ra không nên có kết cục tốt đẹp mới phải."

"Vậy tại sao anh lại muốn ra tay giúp tôi?" Cố Dư Phong khẽ ngẩng đầu, như thể thật sự không hiểu, "Chỉ vì muốn báo đáp chị họ của tôi thôi sao?"

"Đương nhiên không phải."

"Vậy thì vì cái gì?"

Diệp Vấn Tân ký tên mình lên bản thỏa thuận, đoạn nói thẳng: "Vì thấy sắc nổi lòng tham."

"Chờ đến ngày nào đó anh chơi chán tôi rồi thì sao?" Cố Dư Phong đưa bản thỏa thuận thứ hai đã ký xong qua.

"Tôi sẽ cho cậu một khoản phí chia tay hậu hĩnh," Diệp Vấn Tân nở một nụ cười kín đáo mà giả tạo, "Nếu chân cậu mà lâu khỏi quá, nói không chừng, chưa đầy ba tháng, tôi sẽ ly hôn với cậu đấy."

"Kết hôn với tôi, quả thật làm khó anh rồi."

"Cuộc hôn nhân này, vốn dĩ cũng là do cậu cầu xin mà có."

"Anh không thể nói chuyện tử tế hơn được à?"

"Tôi rất thích chọc tức cậu."

"Có lẽ anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý thì hơn."

"Tôi suýt thì quên mất việc này, cậu lại nhắc tôi nhớ. Ban ngày tôi đã cho người hẹn giúp cậu một bác sĩ tâm lý rồi, ngày mai sẽ đến khám."

"Tâm lý của tôi không có vấn đề gì cả."

"Thật sao?"

"Anh không tin?"

"Đi khám sớm, trị liệu sớm. Tôi không muốn một buổi sáng nào đó thức dậy, lại phát hiện cậu đã lạnh ngắt rồi."

"Dùng cái chết để trốn tránh cuộc sống, đó là hành vi của kẻ yếu đuối," Cố Dư Phong cười một cách rất chuẩn mực, "Mà tôi thì vĩnh viễn không bao giờ làm kẻ yếu đuối."

"Mong là như vậy," Diệp Vấn Tân tỏ ra khá thờ ơ, "À phải rồi, phòng ngủ chính là phòng của tôi. Cậu có thể chọn ở cùng tôi, hoặc cũng có thể chọn sang phòng ngủ phụ."

Cố Dư Phong ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt Diệp Vấn Tân một lúc, rồi nói: "Tôi sang phòng ngủ phụ."

"Vậy thì tiếc thật," Diệp Vấn Tân không hề giả vờ nữa, thậm chí còn cười nhếch mép, "Chân cậu lại còn đang bị thương nữa chứ."

"Anh nói năng như vậy, chẳng lẽ không ai trách cứ anh sao?" Cố Dư Phong bình tĩnh hỏi.

"Tôi sinh ra đã ở vị trí mà người khác không dễ gì trách cứ được rồi. Số mệnh tốt quá, biết sao giờ." Diệp Vấn Tân khẽ nhếch giọng ở cuối câu.

"Diệp tiên sinh, anh thật bất lịch sự."

"Cố tiên sinh, xét trên một phương diện nào đó, tôi có thể xem là kim chủ của cậu. Người cần phải chú ý lễ phép là cậu, chứ không phải tôi."

Cố Dư Phong nhắm mắt lại, một lát sau, cậu nói: "Chúng ta không thể cứ sống với nhau thế này mãi chứ? Tôi tưởng rằng, anh muốn cùng tôi trải qua một khoảng thời gian tương đối vui vẻ."

"Cậu bị ngã gãy chân, chuyện đó là ngoài ý muốn sao?" Diệp Vấn Tân hỏi nhẹ như không.

Cố Dư Phong mở mắt ra, nói rành rọt từng chữ: "Đó-là-tai-nạn-bất-ngờ."

"Trùng hợp thật đấy." Diệp Vấn Tân đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống đối phương, "Tôi lại cứ ngỡ là cậu cố ý."

"Tôi chưa đến mức lấy thân thể mình ra để đánh cược," Cố Dư Phong ngẩng cao đầu, lồng ngực phập phồng dữ dội, dường như đã thật sự nổi giận, "Diệp Vấn Tân, tôi không tốt đẹp đến thế, nhưng cũng không tồi tệ đến vậy đâu."

"Đường dài mới biết sức ngựa, ở lâu mới tỏ lòng người."

Diệp Vấn Tân nói xong câu này, liền chuyển chủ đề: "Muộn rồi, nên đi ngủ thôi. Tôi sẽ tiện thể gọi người giúp việc đẩy cậu về phòng."

Cố Dư Phong im lặng vài giây, rồi lại nói: "Chúng ta ở chung đi."

"Hửm?" Diệp Vấn Tân mặt không đổi sắc, một vẻ bình tĩnh như đã đoán trước được điều này.

"Chúng ta ở chung đi." Cố Dư Phong lặp lại một lần nữa.

Diệp Vấn Tân đưa tay nâng cằm Cố Dư Phong lên, ngắm nghía một lát rồi nói: "Cậu cũng chỉ có mỗi gương mặt này là còn nhìn được."

"Tôi cũng chỉ ham tiền của anh thôi." Cố Dư Phong khẽ đáp.

Ngón tay Diệp Vấn Tân lướt qua đôi môi hơi khô của người đàn ông, nói: "Nói gì dễ nghe chút xem nào?"

"Ví dụ như?" Cố Dư Phong khẽ liếm lên đầu ngón tay Diệp Vấn Tân.

"Cậu rất thích tôi."

"Tôi rất thích anh."

--

Diệp Vấn Tân bật cười khẽ, nói: "Dối trá, nhưng nghe cũng xuôi tai đấy."

"Tôi là diễn viên, diễn kịch là kỹ năng cơ bản của tôi."

"Tôi cứ tưởng đám minh tinh lưu lượng thì diễn xuất đều tệ cả."

"Diễn xuất của tôi trong đám lưu lượng cũng thuộc loại xem được."

"Chọn người cao nhất trong đám người lùn thôi, chỉ có thể nói là không phải tệ nhất."

"Anh có thành kiến với minh tinh lưu lượng."

"Cũng không hẳn, tôi chỉ có thành kiến với cậu thôi."

"Đường dài mới biết sức ngựa, ở lâu mới tỏ lòng người, câu này cũng xin tặng lại anh."

"Ồ."

"Ồ?" Cố Dư Phong có chút khó tin, "Diệp tiên sinh vậy mà chỉ 'Ồ' một tiếng, thật khiến người ta kinh ngạc."

"Muộn rồi mà," Diệp Vấn Tân thu tay về, ngáp một cái, "Nên đi ngủ thôi, có chuyện gì mai lại nói. Xe lăn của cậu trông nặng thật đấy, lúc ra ngoài tôi sẽ gọi người giúp việc đến giúp cậu."

"Được, Diệp tiên sinh."

"Cố Dư Phong, cậu không định mặc nguyên quần áo đi ngủ đấy chứ?"

"Chẳng lẽ anh lại định ra tay với một người đang bó bột sao?"

"Đừng dùng 'ngài', cậu có thể gọi tôi là 'anh' thôi."

"Cảm ơn anh đã đặc biệt cho phép."

"Không cần khách sáo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play