Diệp Vấn Tân ngâm mình trong bồn tắm. Lúc bước ra, anh đặt chân trái xuống trước, quấn khăn tắm quanh người, đoạn tiện tay đặt lại chai tinh dầu cho ngay ngắn, rồi mới bắt đầu chậm rãi lau khô người và tóc.
Anh không thích dùng sữa dưỡng thể hay máy sấy tóc, chỉ thích cảm giác dùng khăn bông mềm mại thấm khô từng giọt nước trên cơ thể. Đến lúc anh mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm thì cũng đã 40 phút trôi qua.
Cố Dư Phong không có trong phòng. Lúc nãy cậu muốn đi vệ sinh, người giúp việc đã đẩy cậu đi rồi. Chân cậu tuy bị gãy nhưng vẫn miễn cưỡng tự giải quyết được nhu cầu sinh lý. Sau khi được người giúp việc hỗ trợ quấn nilon quanh phần bó bột, cậu cũng có thể tự ngồi tắm rửa được.
Diệp Vấn Tân nhìn chiếc chăn duy nhất còn lại trên giường, anh hạ mình mở tủ lấy thêm một chiếc chăn nữa. Anh sờ thử chiếc chăn mới, rồi lại sờ thử chiếc chăn cũ, cuối cùng quyết định kéo chiếc chăn cũ về phía mình để đắp, còn chiếc chăn mới thì xếp gọn bên tay trái.
Diệp Vấn Tân không có thói quen làm việc trước khi ngủ. Anh nằm vào chăn, nhắm mắt dưỡng thần. Một lát sau, anh nghe thấy tiếng bánh xe lăn đang tiến lại gần, cuối cùng dừng lại ngay bên cạnh giường mình.
Anh không mở mắt, giọng hơi mơ màng hỏi: "Cần giúp gì không?"
"Không cần."
Diệp Vấn Tân không nói gì thêm, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt rất nhỏ của áo choàng tắm. Vài giây sau, anh lại nghe Cố Dư Phong hỏi: "Tôi có thói quen ngủ không mặc đồ, anh có phiền không?"
"Không phiền, tôi cũng vậy. Cậu có thay đồ lót không?"
"Không có, nhân viên chuẩn bị cho tôi size không đúng."
"Lớn à?"
"Nhỏ."
"Ồ, vốn liếng cũng không tệ nhỉ," Diệp Vấn Tân cuối cùng cũng mở mắt, anh nói, "Vậy là cậu cứ thế mặc đồ cũ mà ra đây à?"
"Không mặc gì cả." Cố Dư Phong thản nhiên đáp.
Diệp Vấn Tân quay đầu nhìn sang. Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, Cố Dư Phong quả nhiên không một mảnh vải che thân, làn da trắng đến phát sáng, ngồi ngay ngắn trên xe lăn.
Vốn liếng quả thực không tệ.
"Muốn cái mới không?"
"Phiền phức."
"Vậy mặc cái của tôi đã mặc qua đi."
Cố Dư Phong nhíu mày rất rõ ràng, nhưng Diệp Vấn Tân không hề lay chuyển. Một lúc sau, Cố Dư Phong cúi đầu, nói: "Nghe theo anh."
Diệp Vấn Tân vốn định giúp một tay, nhưng Cố Dư Phong đã tự mình đứng lên bằng một chân, từ chối sự giúp đỡ của anh.
Cuối cùng họ cũng nằm chung trên một chiếc giường. Diệp Vấn Tân tắt hết đèn trong phòng. Trong thoáng chốc, căn phòng trở nên yên tĩnh tuyệt đối, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Diệp Vấn Tân đang định thực sự "ngủ" thì nghe Cố Dư Phong nói: "Chất lượng giấc ngủ của anh có tốt không?"
"Không tệ." Diệp Vấn Tân thành thật trả lời.
"Tôi có thể sẽ gặp ác mộng, sợ làm anh thức giấc."
"Ác mộng gì?"
"Đủ loại cả."
"Mới bị à?"
"Bệnh cũ rồi."
"Cũng coi như là bệnh nghề nghiệp của minh tinh đi."
"Nếu tôi làm anh thức giấc, hy vọng anh đừng để bụng."
"Tôi sẽ rất để bụng đấy," Diệp Vấn Tân lặng lẽ ngáp một cái, "Cậu tốt nhất đừng đánh thức tôi. Nếu đánh thức tôi, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu, tôi có tính xấu khi bị đánh thức."
Cố Dư Phong không nói gì nữa. Diệp Vấn Tân rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, sau đó ngủ một mạch yên ổn đến tám giờ sáng hôm sau.
Lúc anh tỉnh dậy, vừa hay bắt gặp ánh mắt đang mở to của Cố Dư Phong. Dù đối phương điều chỉnh biểu cảm rất nhanh, anh vẫn nhìn ra được cảm xúc gần như là "phẫn nộ" trong mắt cậu.
Sau đó, anh mới nhận ra mình đang ôm Cố Dư Phong qua lớp chăn, đùi thậm chí còn đè chặt lên người đối phương, đủ khiến người kia không thể nhúc nhích.
"...Tôi chắc là nhầm cậu thành gấu bông rồi, xin lỗi nhé."
Miệng nói vậy nhưng giọng Diệp Vấn Tân chẳng có mấy phần áy náy. Anh chỉ đơn giản thu tay và chân về vị trí của mình, thậm chí còn kéo chăn của mình lên cao thêm một chút.
"...Tư thế ngủ của anh tệ thật đấy."
Diệp Vấn Tân chắc chắn rằng, anh đã nghe thấy chút mùi vị nghiến răng nghiến lợi trong câu nói này.
"Ồ." Anh đáp lại một tiếng cực kỳ bình tĩnh.
"Anh từ nhỏ được nuông chiều trong nhung lụa, không ai sửa tư thế ngủ cho anh bao giờ à?"
"Tư thế ngủ mà cũng cần phải sửa sao?"
"..."
"Cố tiên sinh, tôi chưa từng nghe nói đến chuyện đó."
"Tôi hồi nhỏ có một thời gian sống trong ký túc xá tập thể. Khi đó giáo viên quản lý sinh hoạt sẽ sửa tư thế ngủ cho chúng tôi, ngủ không đúng tư thế sẽ bị phê bình."
"Nghe có vẻ hơi cực nhỉ."
"Hoàn cảnh trưởng thành của chúng ta khác nhau, là tôi tự suy bụng ta ra bụng người rồi."
"Suy diễn thành cái gì? Cho rằng nhà họ Diệp tôi quy củ lắm, tôi ngủ cũng phải thẳng tắp như một cái xác chết à?"
"...Anh thật giỏi ví von đấy."
"Sáng sớm tỉnh dậy, đầu óc nhanh nhạy hơn chút thôi."
"Hôm qua tôi không làm ồn đến anh chứ?"
"Rõ ràng là không có. Cố tiên sinh à, mắt cậu thâm quầng cả rồi kìa. Tôi bây giờ phải dậy đi làm, cậu có thể ngủ thêm lúc nữa, dù sao thì, cậu bây giờ cũng là người thất nghiệp mà."
"...Anh cũng thật biết cách an ủi người khác đấy."
Diệp Vấn Tân khẽ quay đầu đi, cười giả lả: "Ngủ thêm chút đi, chuyên gia tư vấn tâm lý tôi tìm cho cậu sắp đến rồi đấy."
"Tôi có nên cảm ơn anh không?"
"Đương nhiên rồi, cậu phải cảm động đến rơi nước mắt mới phải. Trên đời này, người lương thiện như tôi đã không còn nhiều nữa đâu."