"Vết thương còn đau không?" Diệp Vấn Tân lên tiếng hỏi thăm.
"Đã tiêm thuốc giảm đau, không đau nữa," Cố Dư Phong khẽ cúi đầu, dáng vẻ có phần ngoan ngoãn và vô hại, "Xin lỗi anh, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi."
"Không phiền phức gì. Chăm sóc cậu là việc của người giúp việc trong nhà. Chỉ có điều, với tình trạng này của cậu, hôn lễ tạm thời chưa thể tổ chức, chuyện vợ chồng chúng ta cũng tạm thời gác lại."
"..." Cố Dư Phong im lặng, tỏ rõ thái độ hối lỗi.
Diệp Vấn Tân bật cười nhẹ: "Không cần sợ hãi thế đâu, chuyện nhỏ như ngã gãy chân sẽ không ảnh hưởng gì đến hôn sự của chúng ta. Tôi qua đây hôm nay là để cùng cậu ký kết các thỏa thuận cần thiết."
Cố Dư Phong ngẩng đầu, dè dặt nhìn Diệp Vấn Tân một cái rồi lại cụp mắt xuống, nói: "Nghe theo sắp xếp của anh."
"Nếu cậu thật sự ngoan ngoãn được như vẻ bề ngoài này, thì tương lai tôi có lẽ sẽ bớt đi không ít phiền toái."
Diệp Vấn Tân nói một câu đầy ẩn ý, đoạn quay sang dặn dò người giúp việc: "Đẩy Cố tiên sinh vào phòng ăn đi, gió đêm lạnh lắm, đứng chờ ở cửa làm gì."
"Vâng, thưa thiếu gia."
Diệp Vấn Tân đợi Cố Dư Phong được đẩy vào trong rồi mới ung dung bước qua cửa chính. Đám nhân viên nhanh chóng vây quanh, người nhận cặp tài liệu, người giúp anh cởi áo khoác, người lại đưa dép lê và khăn ấm.
Diệp Vấn Tân thay dép, dùng khăn lau qua tay và mặt, đoạn đưa lại khăn cho nhân viên, hỏi: "Cố tiên sinh chọn phòng nào?"
"Phòng ngủ chính ạ."
"Cậu ta biết đó là phòng ngủ chính à?"
"Dạ biết."
"Tối nay tôi cũng ngủ ở phòng ngủ chính, đi chuẩn bị đi."
"Vâng, thưa thiếu gia."
Bữa tối được chuẩn bị vô cùng thịnh soạn. Để ý đến tình trạng sức khỏe của Cố Dư Phong, nhà bếp còn chuẩn bị riêng một phần ăn thanh đạm dành cho người bệnh.
Hai người vừa dùng bữa, vừa nói chuyện phiếm về scandal của Tô Ngang.
Cố Dư Phong mở đầu bằng một nhận xét khá thú vị: "Tô Ngang là một kẻ cực kỳ ái kỷ (tự yêu bản thân)."
"Sao lại nói vậy?" Diệp Vấn Tân có chút tò mò.
"Mấy năm trước tôi và anh ta cùng tham gia một chương trình thực tế, ở chung phòng. Ngày nào anh ta cũng đứng trước gương cả nửa tiếng. Có lần tôi không nhịn được hỏi anh ta sao lại mê soi gương thế..."
Cố Dư Phong ngừng lại, uống một ngụm nước. Diệp Vấn Tân liền hỏi tiếp: "Anh ta trả lời sao?"
"Anh ta bảo chưa từng thấy ai đẹp trai như mình, nên phải soi gương ngắm thêm một lúc."
"...Anh ta đùa à? Hay là diễn cho chương trình?"
"Trong phòng khách sạn làm gì có máy quay, cũng chẳng phải diễn cho chương trình, anh ta cũng không nói đùa đâu, anh ta thật sự nghĩ vậy đấy."
"Mấy năm qua anh ta có thay đổi gì không?"
"Không những không đổi mà còn tệ hơn. Đàn em ở công ty cũ của tôi từng tham gia show cùng anh ta kể lại, bây giờ anh ta phải đứng trước gương hơn một tiếng đồng hồ mỗi ngày."
"...Cũng lạ thật. Mà sao cậu không ngạc nhiên khi anh ta gặp chuyện?"
"Thái độ của anh ta với phụ nữ trước nay vẫn là 'ba không': không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm. Chuyện anh ta qua lại với nhiều người cùng lúc cũng chẳng phải lần đầu."
"Tôi hơi thắc mắc, chẳng lẽ fan của anh ta không biết chuyện này?"
"Mấy trang fan lớn chuyên theo anh ta và những fan cứng có lẽ đều biết cả. Fan lâu năm ít nhiều cũng lờ mờ đoán ra. Nhưng giới nghệ sĩ mà, đào sâu thì mấy ai trong sạch, họ đành nhắm mắt cho qua thôi. Nếu lần này không bị tung bằng chứng rõ rành rành ra, chưa chắc Tô Ngang đã lao đao thế này."
Diệp Vấn Tân lại nhấp một ngụm nước, giọng vẫn ôn hòa, nhưng lời nói lại như dao cứa vào lòng người.
"Vậy còn fan của cậu? Họ có biết chuyện cậu lén lút qua lại với bạn trai không? Hay cũng đột ngột biết tin từ báo chí? Cậu có thấy áy náy với họ không?"
Cố Dư Phong lắc đầu cười khổ, một lúc sau mới đáp: "Họ không biết tôi có bạn trai. Tôi quả thực rất có lỗi với họ."
"Cách cậu giữ bí mật cũng tốt đấy chứ."
"Đội ngũ quản lý hậu viện hội của tôi làm việc rất trách nhiệm, nghiêm cấm fan cuồng theo xe, còn có cả quy định xử phạt rõ ràng. Không khí trong fandom cũng khá ổn, nên hầu như không có fan nào mò đến tận nơi ở của tôi."
"Nhưng hình như cũng giải tán rồi."
"Vâng, giải tán rồi."
Cố Dư Phong trả lời rất bình tĩnh, cố giữ chút thể diện cuối cùng. Diệp Vấn Tân nhìn cậu một lúc, rồi khẽ cười: "Trông cậu không có vẻ gì là buồn bã nhỉ?"
"Cũng bình thường thôi. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, tôi đã nghe không biết bao nhiêu lời còn cay nghiệt, khó nghe hơn những gì anh nói nhiều."
"Thôi không nói chuyện buồn nữa. Kể tiếp chuyện của Tô Ngang đi?"
"Tô Ngang là song tính."
"Ồ?!" Diệp Vấn Tân tỏ ra khá bất ngờ.
"Mà cũng có thể không phải song tính, chỉ là trai thẳng thôi. Nhưng anh ta là bạn giường của đạo diễn nổi tiếng Vương Sóng. Chuyện này thì chắc vẫn chưa bị phanh phui."
"Tin này cậu lấy từ đâu?"
"Tôi tận mắt thấy. Vương Sóng từng mời tôi tham gia cùng, nhưng tôi đã từ chối."
"..."
Diệp Vấn Tân không biết nói gì hơn. Anh vốn biết giới giải trí phức tạp, nhưng không ngờ lại đến mức này.
"Cũng chính vì lý do đó mà cuối cùng Tô Ngang mới giành được vai nam chính quan trọng nhất trong phim 《Kiếm Hiệp Duyên》."
"Cậu cũng từng thử vai đó à?"
"Hợp đồng tôi còn ký rồi, nhưng cũng vô ích. Đạo diễn có tiền, có quyền, ông ta là lớn nhất đoàn phim."
Diệp Vấn Tân im lặng giây lát, rồi thẳng thắn nhận xét: "Diễn xuất của hai người các cậu cũng một chín một mười thôi, không hơn kém nhau là bao."
"Nhưng tôi đẹp trai hơn anh ta, kinh nghiệm nhiều hơn, lúc đó độ hot cũng cao hơn, mà cát-xê còn thấp hơn."
"Nhưng anh ta thì bất chấp tất cả để lên giường với đạo diễn, còn cậu thì không hạ mình làm được điều đó."
"Tôi đúng là không làm được," Cố Dư Phong gật đầu, "Làm người cũng phải giữ lấy chút tự trọng chứ."
"Vương Sóng liệu có ra tay cứu Tô Ngang không?"
"E là không. Nếu thật sự muốn cứu thì tin tức này đã chẳng bị lộ ra."
"Anh ta cặp kè với ông ta bao lâu rồi?"
"Chắc cũng hơn ba năm. Nhưng nghe nói Vương Sóng giờ đã có tình mới, cô bé đó mới mười chín tuổi. So ra thì Tô Ngang đúng là già thật rồi."
"Tô Ngang cũng mới 31 thôi mà."
"Gương mặt đẹp mấy nhìn mãi cũng nhàm."
"Vậy cậu và Tô Ngang có thù oán gì à?"
"Cướp vai nam chính số một của tôi, thế mà không gọi là thù oán sao?"
Lúc hỏi câu này, gương mặt vốn bình tĩnh của Cố Dư Phong thoáng gợn sóng, trông cậu có sức sống hơn hẳn.
Diệp Vấn Tân cụp mắt nhìn cậu một lát, rồi hỏi: "Có muốn nhân cơ hội này 'thừa nước đục thả câu' không?"
"Thôi bỏ đi," Cố Dư Phong từ chối dứt khoát, "Tôi tất nhiên có thể ẩn danh tung tin xấu, nhưng lúc tôi gặp nạn, Tô Ngang và ê-kíp của anh ta đã không thừa cơ hội bôi nhọ tôi. Giờ đến lượt anh ta gặp chuyện, tôi cũng chẳng thèm hạ mình làm cái trò đó."
"Vậy cũng tốt." Diệp Vấn Tân gật đầu tán đồng.
Sau bữa tối, người giúp việc đẩy Cố Dư Phong theo Diệp Vấn Tân vào thư phòng, rồi lặng lẽ lui ra, đóng chặt cửa lại.
Diệp Vấn Tân đẩy một tập hồ sơ dày về phía Cố Dư Phong, nói: "Điều khoản cụ thể thì rất nhiều, nhưng tôi khuyên cậu không nên đọc kỹ làm gì. Có thể cậu sẽ không đồng ý với vài điểm, nhưng cậu cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất là ký tên mà thôi."
Cố Dư Phong mở nắp bút, giở bản hợp đồng trên cùng ra, nhưng lại lật thẳng đến trang cuối, vừa đặt bút ký, vừa hỏi: "Anh rất không hài lòng về tôi sao?"
"Đúng là như vậy." Diệp Vấn Tân đáp không chút do dự.
"Vì sao lại không hài lòng?"
"Tôi không coi trọng cậu lắm, nhưng lại có hứng thú 'lên giường' với cậu. Sự khó chịu trong lòng tôi, một nửa là nhắm vào cậu, một nửa là dành cho chính bản thân mình."
Cố Dư Phong đưa bản hợp đồng vừa ký xong qua, rồi cầm lấy bản tiếp theo, cậu hỏi: "Anh không thích tôi vì tôi mồ côi, phải lăn lộn trong giới giải trí sao?"
"Không hẳn là vì thế," Diệp Vấn Tân suy nghĩ vài giây, rồi thấy cũng chẳng có gì cần giấu giếm, bèn nói thẳng, "Tôi không thích những người có vết nhơ về đạo đức, mà cậu thì lại đúng là loại người đó."