Âm thanh kia nghe thật đáng thương.
Khàn đặc mà như sắp khóc, vừa vô tội yếu mềm, lại như mang theo sự kiên cường và cứng cỏi khiến người ta không thể xem nhẹ. Người bình thường nghe vào, trong lòng tất sẽ sinh vài phần thương cảm.
Nhưng Thái hậu không phải người bình thường, các phi tần trong cung cũng chẳng ai là hạng tầm thường.
Sau khi Thư Thanh Vũ nói xong, chỉ nghe thấy giọng Đoan tần vang lên lạnh lùng: “Ngươi đừng chối nữa, nhà ngươi thế nào, ai trong cung mà chẳng biết. Từ lúc vào cung đến nay, ngày nào mà chẳng phải sống tằn tiện, chẳng qua cũng chỉ để đỡ đần nhà mẹ đẻ chút ít.”
Đúng thật là Thư gia không bằng trước kia, cũng đã sa sút đến mức ấy. Các thúc bá trong nhà dù có chút bản lĩnh, phần lớn cũng chỉ giảng dạy ở thư viện, mà thư viện ấy cũng chỉ là chỗ học bình thường, chẳng có tiếng tăm, thù lao thì chỉ đủ cầm cự qua ngày.
Ngoài cái danh vọng từng một thời lẫy lừng và căn phủ rộng rãi thanh tĩnh của thư hương thế gia năm xưa, những phú quý còn lại đã sớm hóa thành tro bụi trong dòng chảy thời gian.
Mới mười lăm năm, đã rơi vào cảnh lụi bại như thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT