Tạ Nghi Chu ngủ không yên giấc, hôm sau tỉnh lại mệt mỏi rã rời, nhìn đồ ăn sáng bày trước mặt một miếng cũng không nuốt nổi.
Nàng đợi Lâm Nghiên uống xong thuốc, định gọi thị tỳ đến dọn bữa sáng đi, thì Vương Huệ Khanh đến.
“Đêm qua con ngủ không ngon sao? Có phải không quen giường không? Hay là thắp chút hương an thần?” Giọng Vương Huệ Khanh dịu dàng như gió xuân.
Tạ Nghi Chu lắc đầu.
Người cô nuôi nấng nàng sức khỏe không tốt, không thích ồn ào, cho nên Tạ Nghi Chu từ nhỏ đã ít nói.
Trước khi vào kinh, trong mười mấy năm ký ức, Vương Huệ Khanh xuất hiện không quá năm lần, mẹ con không thân thiết, càng không có gì để nói, nàng cũng không quen với sự quan tâm đột ngột này.
Vương Huệ Khanh không nhận được đáp lời, nhìn về phía bàn, thấy chén thuốc vẫn còn nguyên.
Bà khẽ liếc nhìn Lâm Nghiên đang đứng bên cạnh, rồi lại nhìn Tạ Nghi Chu, dịu giọng nói: “Thuốc uống xong rồi, đồ ăn sáng cũng cố gắng dùng chút đi? Hôm nay trời mưa không tiện ra ngoài, đợi con ăn xong, mẫu thân sai người đến may cho con vài bộ quần áo mới được không?”
“Không cần.” Tạ Nghi Chu lắc đầu từ chối.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play