Thị vệ phủ Thái tử ai nấy đều nghiêm nghị, mặt không cảm xúc, canh giữ trước cửa, khiến không khí trong phòng ngột ngạt đến mức Lâm Kiều chẳng dám thở mạnh. Trong lòng có biết bao câu hỏi, nhưng cũng không dám mở miệng.
Không biết đã đợi bao lâu, chỉ thấy bóng cây hắt lên vách dần thu ngắn lại, chính ngọ đã đến, có người mang cơm trưa tới.
Tạ Nghi Chu lúc này mới hơi thả lỏng, đợi đến khi chỉ còn lại ba người bọn họ trong phòng, nàng mới thấp giọng nói:
“Ta là tới hiến thuốc, không phải bị bắt. Ta nghĩ chỉ cần không làm chuyện gì quá đáng, thì sẽ không sao.”
Dù gì nàng cũng là nữ nhi nhà quan. Trong lúc mọi việc đều lấy thương thế của Thái tử làm trọng, chỉ cần không có chứng cứ nàng ra tay hại người, thì cũng chẳng ai có cớ bắt giữ. Thị vệ phủ Thái tử tuy nghiêm khắc, nhưng vẫn còn biết phân phải trái.
Nói rồi, nàng bước đi một vòng trong phòng, quả nhiên không có ai ngăn cản.
Không khí trong phòng nhờ đó cũng nhẹ nhõm hơn. Lâm Kiều bèn khẽ hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play