Chung Tình nhanh chóng thích nghi với nhịp làm việc ở công ty.

Vì nhà xa, ngày nào cô cũng dậy rất sớm, lúc đi làm thậm chí gà nhà hàng xóm còn chưa gáy.

Đối với người khác, việc phải dậy sớm đi làm có thể là một sự giày vò nhưng với cô đó là một trong những khổ cực nhẹ nhàng nhất mà cô từng trải qua.

Đến công ty, cô hỏi Thư Nhã Ni hôm nay mình nên làm gì. Thư Nhã Ni vừa bận vừa mỉm cười trả lời:
“Chị không có quyền giao việc cho em. Nếu bên dự án cũng không có ai giao việc thì tức là hiện tại chưa cần đến em. Em cứ tiếp tục đọc tài liệu trong cơ sở dữ liệu nhé.”

Chung Tình quay lại chỗ ngồi tiếp tục đọc tài liệu trên máy tính.

Đọc một hồi, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Có công ty nào tuyển nhân viên chỉ để họ ngồi văn phòng đọc tài liệu cả ngày đâu?

Chung Tình suy nghĩ.

Có lẽ không nên chỉ ngồi đọc tài liệu mãi như vậy. Nếu không ai giao việc thì cô có thể tự đi tìm việc để làm.

Sau đó trong khi vẫn đọc tài liệu, cô bắt đầu để ý xung quanh và nhanh nhẹn đi giúp đỡ. Ai cần photo tài liệu hay gửi fax, cô đều lập tức đứng dậy xung phong. Sau khi photo xong cô còn chủ động giúp nhóm dự án sắp xếp tài liệu, vừa làm vừa tranh thủ học hỏi từ các tiền bối.

Một số vấn đề thực tế khiến cô chưa hiểu rõ, cô sẽ khiêm tốn hỏi đồng nghiệp. Có người vui vẻ giải thích cũng có người trả lời qua loa: “Sau này cô tự vào dự án rồi sẽ biết.”

Cô cũng không giận, luôn giữ nụ cười vui vẻ ghi lại các câu hỏi sau đó tự tra tài liệu tìm câu trả lời hoặc hỏi người khác.

Dần dần Chung Tình đã nắm rõ tính cách và phong cách làm việc của từng đồng nghiệp xung quanh. Cô cũng hiểu sơ bộ về các dự án mà từng phòng ban đang thực hiện.

Sáng hôm đó sau khi làm việc được một lúc, Chung Tình cầm lấy cốc định uống nước ai ngờ lại uống phải một ngụm không khí.

Cô cầm chiếc cốc trống đi đến phòng pha nước.

Vừa hay cô gặp phải Lăng Na và Lữ Bằng Sơn, hai người đang cầm cốc cà phê vừa uống vừa trò chuyện.

Thấy Chung Tình, Lăng Na kéo cô lại, nhìn trái nhìn phải chắc chắn không có ai khác rồi cẩn thận hỏi:
“Tiền bối hướng dẫn của cậu có phân công cho cậu làm gì không? Tiền bối của tôi chỉ bảo tôi tự đọc tài liệu dự án, ngoài ra chẳng giao việc gì cả khiến tôi nhàn rỗi tới mức lo lắng. Tôi vừa hỏi Lữ Bằng Sơn, cậu ấy cũng bảo vậy.”

Chung Tình thành thật đáp:
“Tiền bối của tôi cũng bảo như thế.”

Lữ Bằng Sơn đứng bên cạnh chen vào:
“Nhưng tôi thấy cậu lúc nào cũng bận rộn.”

Chung Tình cười ngây thơ:
“Tôi thấy ai đang bận thì đi hỏi xem có cần giúp gì không.”

Lữ Bằng Sơn đánh giá cô từ trên xuống dưới, giọng điệu có chút châm chọc:
“Nhìn cậu không giống kiểu người biết ‘tạo cơ hội’ như vậy.”

— Nhìn qua là biết ngay kiểu người đơn giản chẳng có tâm cơ gì.

Chung Tình vẫn giữ nụ cười ngây thơ và thật thà trên mặt, ai nhìn cũng nghĩ cô là người ngay thẳng không biết che giấu tâm tư. Cô quay sang bảo Lăng Na:
“Nếu cậu thấy không ai giao việc khiến cậu bối rối thì cứ như tôi, thấy ai bận thì chủ động hỏi xem có thể giúp gì không.”

Lăng Na ngượng ngùng nói:
“Nhưng tôi hơi ngại!”

Lữ Bằng Sơn suy nghĩ rồi nói:
“Tôi nghe nói sau khi kết thúc thời gian thử việc, các trưởng phòng của bộ phận dự án sẽ đánh giá từng người dựa trên biểu hiện trong mỗi phần công việc rồi tiến hành lựa chọn hai chiều. Những người có đánh giá kém có thể sẽ bị loại. Tôi nghĩ việc họ để chúng ta ngồi chơi không giao việc gì có khi chính là một phần đánh giá đầu tiên để xem chúng ta sẽ làm gì.” Anh ta dừng lại, liếc nhìn Chung Tình rồi Lăng Na, cân nhắc nói, “Bây giờ nghĩ lại, cách làm của Chung Tình có khi là đáp án đúng cho lần đánh giá này.”

Chung Tình cười đáp:
“Tôi cũng không nghĩ phức tạp như vậy.”

Nhưng trong lòng lại nghĩ: Anh cũng không ngốc.

Đến trưa, Thư Nhã Ni rủ Chung Tình đi ăn trưa cùng.

Họ đi thang máy xuống tầng hầm B3 của tòa nhà – ở đó có nhà ăn và nhiều quán ăn nhỏ phục vụ dân văn phòng.

Hai người bước vào một quán cơm trộn và ngồi đối diện nhau.

Chung Tình nhìn Thư Nhã Ni ăn như xem ảo thuật kỳ diệu. Miệng vốn nhỏ xíu vậy mà khi đưa muỗng cơm trộn lên miệng, nó như lập tức mở rộng đến mức kinh ngạc. Cơm vào miệng gọn gàng, không dính môi, nửa bát cơm ăn hết mà môi vẫn đỏ mọng như mới tô son.

Chung Tình nhìn mà mặt đầy sự ngưỡng mộ.

Thư Nhã Ni bật cười vì biểu cảm của cô:
“Chị lợi hại chưa? Haha, em đúng là đứa nhỏ không giấu nổi biểu cảm.”

Chung Tình cũng bật cười.

Cô nghĩ: Chính là lúc này.

Nhân lúc đối phương đã hạ bớt cảnh giác, Chung Tình bắt đầu khéo léo dẫn dắt câu chuyện theo hướng cô muốn biết.

Cô cố tỏ ra tự nhiên hỏi vài câu liên quan đến Kiều Minh Huyền.

— Tổng Giám đốc Kiều là người như thế nào?

— Kiều tổng vẫn còn độc thân à?

— Đàn ông quá đẹp trai hình như dễ làm tổn thương con gái, Kiều tổng có từng khiến ai đau lòng chưa?

Đến cuối buổi trò chuyện, Thư Nhã Ni vừa dùng thìa gạt những hạt cơm vụn cuối cùng vào một chỗ vừa “ồ” một tiếng làm ra vẻ trêu chọc:
“Cô gái này tham vọng không nhỏ nha, mới đến đã nhắm thẳng vào Kiều tổng của tụi chị rồi!”

Chung Tình lập tức đỏ mặt, hai tay cuống cuồng xua:
“Không có đâu! Em chỉ tò mò thôi mà!” Sợ như vậy vẫn còn lúng túng, cô đùa để xoa dịu, “...Em biểu hiện rõ ràng quá à? Vậy em phải kiềm chế lại thôi.”

Thư Nhã Ni cười to:
“Bình thường mà. Chị lúc mới đến cũng vậy, đẹp trai thế kia ai mà không tò mò chứ? Nhưng sau này ở lâu rồi, hiểu rõ phong cách làm việc của Kiều tổng thì em sẽ chẳng còn hứng thú nữa đâu.”

Thấy trong bát không còn gì để vét nữa, Thư Nhã Ni tiếc nuối đặt thìa xuống, ngồi tựa ra sau ghế khoanh tay lại:
“Nào, muốn hỏi gì cứ hỏi, chị sẽ giúp mấy cô bé tò mò mù quáng như em tỉnh mộng.”

Trong lòng Chung Tình khựng lại.

...Mình đâu có phải đang cảm nắng.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Quan trọng là cô thật sự muốn hiểu thêm về Kiều Minh Huyền – và tìm cách đến gần anh hơn một chút.

Cô hỏi:
“Chị Nhã Ni, Kiều tổng năm nay bao nhiêu tuổi ạ?”

“28,” Thư Nhã Ni trả lời.

Chung Tình ra vẻ cảm thán:
“Mới 28 tuổi mà đã giỏi đến vậy.” Cô dừng một chút rồi hỏi, ánh mắt đầy khát vọng, “Chị Nhã Ni, theo chị thì phải giỏi đến mức nào mới được Kiều tổng chọn vào tổ ba để làm việc cùng anh ấy?”

Thư Nhã Ni hỏi ngược lại:
“Sao em lại muốn theo Kiều tổng đến vậy?”

Chung Tình bày ra vẻ thật thà chân thành:
“Vì anh ấy không chỉ giỏi mà còn — siêu đẹp trai.”

Thư Nhã Ni cười phá lên:
“Được đấy, chị thích sự thật thà này của em!”

Cô ấy chu môi đỏ mọng, không phải kiểu giả tạo mà là quyến rũ tự nhiên:
“Nhưng mà... muốn theo Kiều tổng không dễ đâu.”

“Vì sao ạ?” Chung Tình tỏ vẻ hiếu kỳ.

“Vì anh ấy có tiêu chuẩn rất cao, yêu cầu khắt khe. Bình thường thì lịch thiệp ôn hòa nhưng khi vào trạng thái làm việc thì khí chất mạnh đến mức khiến người ta bị áp lực. Những người yếu tâm lý không thể chịu nổi khi làm việc dưới tay anh ấy.” Thư Nhã Ni còn nói thêm, “À đúng rồi, tổ ba của tụi chị lâu lắm rồi không tuyển người mới. Vì anh ấy cảm thấy mấy người mới bây giờ không đạt tiêu chuẩn của anh ấy. Lần này nếu không phải có người rời đi thì anh ấy cũng chẳng để dành suất nào cho lứa nhân viên mới của các em đâu. À, người rời đi đó chính là người mà hôm trước em thấy trong máy tính của chị đấy.”

Chung Tình lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt: Vậy là hiện tại bộ phận số ba đang có một chỉ tiêu tuyển người, như vậy cô vẫn còn rất nhiều cơ hội để tiếp cận được với Kiều Minh Huyền.

Cô âm thầm hạ quyết tâm, bằng mọi giá phải tìm cách vào được bộ phận số ba.

Thư Nhã Ni vẫn giữ dáng vẻ của một người chị lớn mà nhắc nhở cô:
“Em nhớ nhé, sau này khi ở gần Tổng Giám đốc Kiều phải cẩn thận. Đừng thấy anh ấy trông đẹp trai vô hại mà lầm, thực ra anh ấy là người rất lạnh lùng, không nể tình ai đâu.”
Nói đến đây cô ấy lại bật cười:
“Nhưng mà anh ấy cũng là người có thể dạy em được rất nhiều thứ. Nghĩ vậy thì nếu có cơ hội đi theo anh ấy làm dự án đúng là rất đáng quý. Chỉ có điều nhất định đừng rung động với anh ấy, nếu không thì coi như em xong đời.”

Chung Tình đương nhiên sẽ không động lòng với Kiều Minh Huyền.
Cô đến Tân Hành Capital không phải để làm mấy chuyện yêu đương này.

Nhưng cô vẫn không kìm được mà hỏi:
“Tại sao nếu động lòng với anh ấy thì sẽ xong đời?”

Thư Nhã Ni đảo tròn mắt:
“Vì con người anh ấy, linh hồn thì giống Bao Thanh Thiên lẫn Pháp Hải, cứ làm việc là lạnh lùng cứng rắn không có tí tình cảm nam nữ nào. Một khi phát hiện nữ cấp dưới có ý riêng với anh ấy sẽ lập tức bị điều sang bộ phận khác, thậm chí chuyển ra công ty khác. Cho nên cô gái à, em mà muốn vào tổ ba thì phải cất trái tim kỹ vào.”

Chung Tình nắm chặt tay dưới gầm bàn rồi lại thả lỏng ra.

Trên mặt vẫn giữ nụ cười thật thà, gật đầu:
“Vâng.”

Trong lòng thì bình tĩnh nghĩ:
Dĩ nhiên rồi.
Cô tất nhiên sẽ không động lòng với anh, cô đâu có đến đây để yêu đương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play