Cùng nhau đuổi một người phiền phức đi khiến giữa hai cô gái hình thành một chút tình cảm đồng lòng. Thư Nhã Ni kéo tay Chung Tình nói:
“Đi nào, chị dẫn em đi tham quan công ty để em hiểu rõ tình hình chung nhé.”

Thư Nhã Ni vừa đi vừa giới thiệu:

“Trước khi đến phỏng vấn chắc em cũng tìm hiểu rồi nhỉ? Công ty mình là một tổ chức FA, chủ yếu làm trung gian kết nối giữa bên đầu tư và bên gọi vốn. Nói thẳng ra chính là tìm nhà đầu tư cho bên gọi vốn, tìm dự án đầu tư cho nhà đầu tư.”

Cô ấy kể về tình hình cơ bản của Tân Hành Capital. Những điều này Chung Tình cũng đã tra cứu từ trước nhưng cô vẫn tỏ ra khiêm tốn lắng nghe, gương mặt đầy vẻ ngoan ngoãn tiếp thu.

“Công ty mình xét về khối lượng công việc thì không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, thuộc dạng ít người nhưng không nuôi người thừa, hiệu suất trung bình mỗi người rất cao.” Cô ấy vừa nói vừa liếc nhìn Chung Tình cười,
“Chỉ cần mấy tân binh như em chăm chỉ làm việc, chắc chắn sẽ trưởng thành nhanh chóng. Dù sau này muốn thăng chức thành partner hay nhảy sang ngân hàng đầu tư hoặc làm quản lý cấp cao ở doanh nghiệp, nơi này đều giúp em tích lũy và rèn luyện rất tốt.”

Chung Tình “ừm” một tiếng, gật đầu ngoan ngoãn. Nhưng trong lòng lại nghĩ, cái gọi là “rèn luyện rất tốt” kia chắc là cách nói văn vẻ của “thức đêm làm dự án”, “đi công tác như cơm bữa”, và “tăng ca thành chó” rồi.

“Công ty mình yêu cầu rất cao với nhân sự như năng lực logic, tài chính, khả năng giao tiếp ứng biến v.v… Mấy kỹ năng này em phải mau chóng bồi dưỡng trong công việc. Đặc biệt là kỹ năng giao tiếp và ứng biến—EQ cao là một phần nhưng cũng không thể vì muốn giành dự án mà cúi đầu làm lành, không thể chỉ biết nhún nhường, lúc cần cứng rắn cũng phải biết cứng.”

“Nguyên tắc của Tổng Giám đốc Kiều là: Nhân viên làm tuyến đầu đi ra ngoài chạy dự án không thể vì mình là bên B mà chỉ biết gật đầu. Gặp người quái lạ hay yêu cầu vô lý vẫn phải biết từ chối. Anh ấy nói chúng ta phải là những người chuyên nghiệp có lập trường.”

Chung Tình làm vẻ ngưỡng mộ:
“Tổng Giám đốc Kiều thật tuyệt vời.”

Xét theo tính chất công việc của một FA, vừa phục vụ bên gọi vốn vừa phục vụ nhà đầu tư, nghề này vốn là ngành dịch vụ thuần túy. Hầu hết lãnh đạo đều dạy nhân viên phải đáp ứng mọi yêu cầu của khách hàng.

Nhưng Kiều Minh Huyền lại hoàn toàn ngược lại. Thật sự có chút thú vị.

Tuy nhìn anh tao nhã lịch sự nhưng ranh giới rõ ràng, thậm chí có phần lạnh lùng. Không ngờ tư tưởng lại có khí chất và lòng nhân văn đến vậy.

“Nói đến khả năng ứng biến, cái này chị thật sự không lo cho em,” Thư Nhã Ni bỗng dừng bước quay đầu nhìn Chung Tình nở nụ cười rực rỡ,
“Cái gã vừa rồi cũng coi như là bài kiểm tra ứng biến tức thời, em xử lý cực kỳ tốt, một chiêu nhẹ nhàng mà đánh bay màn đạo đức giả của hắn.”

Chung Tình lập tức cười tươi như nắng:
“Chị Nhã Ni nói vậy làm em cũng thấy mình trả lời hay thật đấy.”

Thư Nhã Ni chưa từng gặp ai biết "leo thang" tự nhiên dễ thương như vậy, bật cười ha hả.

Cô ấy dẫn Chung Tình đi một vòng quanh Tân Hành Capital, giới thiệu rõ ràng vị trí và chức năng từng bộ phận.

Cuối cùng cô ấy nói với Chung Tình:
“À đúng rồi, tuy các thực tập sinh mới được phân vào các bộ phận khác nhau để được hướng dẫn – ví dụ như em được phân về phòng 3 và do chị phụ trách – nhưng điều đó không có nghĩa là sau này em sẽ thuộc về phòng 3. Trong thời gian thử việc, các em chưa bị cố định vào bất kỳ bộ phận nào cả. Lãnh đạo của ba bộ phận dự án chọn ai trong số các em để làm việc cho dự án của họ thì người được chọn sẽ theo người đó làm việc.”

Thư Nhã Ni giải thích thêm:
“Làm như vậy là để các em có thể được rèn luyện dưới sự hướng dẫn của những lãnh đạo có phong cách làm việc khác nhau đồng thời cũng là quá trình để hai bên – các em và các trưởng bộ phận – tìm hiểu chọn lựa lẫn nhau. Công ty chúng ta rất dân chủ. Sau khi kết thúc kỳ thử việc, các em sẽ được tham gia vào quá trình chọn lựa lẫn nhau giữa nhân viên và bộ phận. Cho nên nếu em muốn được vào bộ phận nào thì hãy cố gắng gây ấn tượng tốt với trưởng bộ phận đó trong thời gian thử việc nhé.”

Chung Tình chăm chú lắng nghe và gật đầu một cách nghiêm túc.

Không nói đến những điều khác, cơ chế lựa chọn này của Tân Hành Capital thật sự rất hay.

Sau một vòng dẫn đi tham quan công ty, Thư Nhã Ni đưa Chung Tình quay lại chỗ ngồi để cô ngồi trước máy tính, bắt đầu dạy cô cách sử dụng hệ thống OA và cơ sở dữ liệu nội bộ của công ty.

Thư Nhã Ni lướt ngón tay linh hoạt giữa bàn phím và chuột, thao tác nhanh nhẹn.

Chung Tình ghi nhớ toàn bộ quy trình thao tác của cô ấy vào đầu.

Sau khi thao tác xong, Thư Nhã Ni hỏi:
“Có chỗ nào em chưa hiểu không?”

Chung Tình gật đầu:
“Em hiểu hết rồi ạ.”

Thư Nhã Ni vỗ tay nói:
“À đúng rồi, chị phải nói cho em tên đăng nhập và mật khẩu.”

Chung Tình liền đọc ra một cách lưu loát tên đăng nhập và mật khẩu.

Thư Nhã Ni hơi ngạc nhiên nhìn cô.

“Lúc nãy chị gõ bàn phím em đã nhìn thấy và nhớ rồi.” Chung Tình cười, nụ cười ngây thơ chất phác.

Thư Nhã Ni hơi ngả người ra sau quan sát cô.

“Cũng được đấy, nhìn thì ngoan ngoãn thật thà mà cũng lanh lợi phết.”

Thư Nhã Ni bảo Chung Tình quay về chỗ ngồi, nếu không có việc gì thì cứ tiếp tục đọc tài liệu trong kho dữ liệu của công ty tìm hiểu nghiệp vụ cho kỹ.

Chung Tình cảm ơn rồi mở máy tính tiếp tục đọc tài liệu.

Gần hết giờ làm buổi chiều, Thư Nhã Ni đến văn phòng của Kiều Minh Huyền để báo cáo lịch trình và công việc của ngày hôm sau.

Sau khi nghe xong, Kiều Minh Huyền hơi gật đầu chỉ tay ra phía ngoài cửa kính:
“Cô bé thực tập sinh cô phụ trách đó, dạy có dễ không?”

Thư Nhã Ni quay đầu nhìn qua tấm kính thấy Chung Tình đang chăm chú đọc tài liệu.

Cô ấy quay lại trả lời:
“Cô bé ấy à, nói ra cũng thấy kỳ lạ, nhìn thì ngoan ngoãn thật thà nhưng đầu óc lại linh hoạt thông minh, nói cái gì cũng hiểu ngay. Chỉ cần nói một lần là nhớ kỹ.”

Dừng một chút, cô ấy lấy giọng tiền bối kết luận với chút điệu bộ của người lớn:
“Tôi thấy cô bé này khá là được đấy.”

Kiều Minh Huyền nghe xong bình thản hỏi lại:
“Cô nghĩ cô ấy là kiểu người thật thà à?”

Thư Nhã Ni gật đầu không do dự, khuôn mặt rạng rỡ đầy chắc chắn:
“Đúng vậy! Trong lòng nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, tôi nhìn một cái là biết ngay. Thật sự là một đứa trẻ rất đơn thuần!”

Khóe mắt Kiều Minh Huyền hơi động, ánh mắt sắc bén bị che khuất sau lớp kính.

Anh khẽ đáp:
“Vậy thì hãy hướng dẫn cô ấy cho tốt.”

Mọi chuyện cần nói cũng đã nói xong, Thư Nhã Ni chuẩn bị rời đi. Trước khi đi cô ấy đột nhiên nhớ ra điều gì liền quay lại hỏi:
“À đúng rồi tổng giám đốc Kiều, tôi còn thắc mắc một chuyện. Trước giờ việc phân người hướng dẫn thực tập sinh đều do rút thăm quyết định mà, lần này sao anh lại đề xuất không rút thăm mà chọn thẳng Chung Tình?”

Kiều Minh Huyền tháo kính, nhắm mắt xoa sống mũi vừa xoa vừa nói bâng quơ:
“Muốn xem thử năng lực của một người trông có vẻ thật thà.”

Thư Nhã Ni nghe xong câu trả lời nửa vời đó, như hiểu như không bước ra ngoài.

Kiều Minh Huyền mở mắt, ánh mắt sắc sảo không còn bị che chắn bởi mắt kính.

Anh nhướng nhẹ chân mày rồi đeo kính lại.

Vì sao lại chọn cô?

Có lẽ là vì một chút tò mò bắt nguồn từ ánh mắt quan sát lạnh nhạt của cô lúc phỏng vấn.

Cô gái này tuyệt đối không đơn thuần như vẻ ngoài tươi cười rạng rỡ thật thà mà cô thể hiện. Trong bụng cô ít nhất cũng phải có tám trăm mưu kế.

Nhưng may là cô có vẻ không phải người xấu. Qua buổi phỏng vấn, năng lực của cô cũng nổi bật thậm chí luôn nằm trong top ba ứng viên.

Anh thực sự có chút tò mò, muốn xem thử một người mà người khác không thể nhìn thấu được sự khác biệt giữa bên ngoài và bên trong như cô, với cách cô ngụy trang bản thân như vậy rốt cuộc là muốn làm gì và sẽ phát triển thế nào trong chốn công sở này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play