May mắn thay mấy ngày sau, Chung Tình cuối cùng cũng đợi được tin vui.

Trong những ngày chờ đợi đó, cô vừa ở nhà chăm sóc Dịch Trừng Trừng vừa tranh thủ phụ đạo cho con của thím Lục.

Cho đến thứ Sáu, Chung Tình đã nhận được cuộc gọi từ phòng nhân sự của Tân Hành Capital.

Nhân viên nhân sự nói qua điện thoại: “Chúc mừng cô,” và chào mừng cô sẽ đến làm việc tại Tân Hành vào thứ Hai tuần tới.

Sau khi dập máy, Chung Tình thở phào nhẹ nhõm. Dù trong lòng cô vốn tin rằng xác suất được tuyển là rất cao nhưng sự căng thẳng và hồi hộp theo từng ngày chờ đợi vẫn không thể tránh khỏi. Giờ đây cuối cùng cô cũng có thể buông bỏ được gánh nặng đó.

Trong hai ngày cuối tuần sau đó, cô sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.

Công việc đã có, tương lai cơ bản được đảm bảo. Cô tính toán lại, cảm thấy số tiền hiện tại có thể gắng gượng một chút nên quyết định trả trước cho thím Lục một phần phí chăm sóc.

“Phần còn lại đợi cháu nhận lương xong sẽ trả thím gấp đôi!”

Thím Lục từ chối không nhận nhiều như thế nhưng Chung Tình bảo: “Thím đừng khách sáo với cháu nữa, sắp tới ngày nào cháu cũng phải đi làm, có khi còn tăng ca thường xuyên sợ là không thể lo nổi việc nhà. Sinh hoạt của Trừng Trừng đành nhờ thím chăm sóc nhiều hơn. Thím còn chê nhiều, cháu thấy đưa thế này còn ít nữa là!”

Thím Lục lúc ấy mới chịu nhận tiền.

Sau khi sắp xếp xong việc sinh hoạt của Dịch Trừng Trừng, Chung Tình bắt xe buýt đến chợ sỉ. Cô mua hai bộ đồ công sở nhìn thì sang chảnh mà thật ra rất rẻ để chuẩn bị mặc đi làm.

Lúc trả giá, cô suýt khiến chủ sạp khóc. Khi thanh toán cô còn nói: “Lần sau em lại đến ủng hộ chị nha.” Tay chủ sạp trao đồ cho cô run rẩy, gượng cười: “Không cần đâu em, em xem hai sạp bên cạnh cũng bán đồ đẹp lắm đó!”

Chung Tình cười nhận lấy đồ: “Chị ơi, hôm nay cảm ơn chị nhiều. Lần sau em đến nhất định để chị kiếm lại vốn.”

Nếu không vì cuộc sống bắt buộc, ai lại muốn tính toán chi ly từng đồng?

Về đến nhà, cô mặc thử hai bộ đồ cho Dịch Trừng Trừng xem, hỏi: “Thế nào, nhìn có giống dân văn phòng không?”

Dịch Trừng Trừng không nói gì, kéo tay áo cô rồi bắt đầu cởi bộ đồ ra.

Lúc đầu Chung Tình không hiểu em ấy định làm gì nhưng hiếm khi thấy Dịch Trừng Trừng có phản ứng nên cũng để mặc cho cô bé. Sau đó thấy Dịch Trừng Trừng mang cả hai bộ đồ đến trước máy may cô mới hiểu ra – hóa ra em ấy không hài lòng với đường nét trang phục và muốn chỉnh sửa lại.

Sau khi mặc lại bộ đồ đã được Dịch Trừng Trừng chỉnh sửa, cô cảm thấy từng đường nét đều khớp với đường cong cơ thể một cách hoàn hảo. Dù chất liệu không bằng hàng hiệu nhưng sự tinh xảo thủ công này chưa chắc đã kém hơn.

Chung Tình nhìn Dịch Trừng Trừng mà có cảm giác như đang nhìn thấy con gái mình dần trưởng thành và có tài năng. Dù em ấy đang bảo lưu học tập, cũng không chịu tiếp xúc với người khác nhưng năng lực và thiên phú vẫn còn nguyên vẹn.

Chung Tình ôm lấy Dịch Trừng Trừng rồi lại không tiếc lời khen ngợi khiến Dịch Trừng Trừng có vẻ còn vui hơn cả bình thường.

Sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong nhà, chuẩn bị sẵn sàng cho bản thân, sáng thứ Hai, Chung Tình lên chuyến xe buýt sớm nhất đến trung tâm thành phố, chính thức bắt đầu ngày đầu tiên trong cuộc sống công sở của mình.

....

Khi đến Tân Hành Capital, Chung Tình phát hiện người trúng tuyển lần này chỉ có ba người.

Trong ba người đó có cả Lăng Na, người cô đã gặp hôm phỏng vấn. Lăng Na thấy cô thì vui mừng ra mặt, đến mức sự hồi hộp khi vừa mới nhận việc cũng tan biến hơn nửa.

Người còn lại là một nam sinh cao gầy tên là Lữ Bằng Sơn. Ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo, thái độ thì hơi lạnh nhạt.

Chung Tình nhìn anh ta nghĩ thầm, may mà người được tuyển không phải là bạn nam đi cùng Lăng Na hôm phỏng vấn – người cứ lén lút làm mấy trò nhỏ – nếu không sau này công việc sẽ gặp không ít rắc rối.

Ba người đến sớm, tranh thủ khi nhân viên nhân sự chưa đến họ trò chuyện đôi chút.

Chung Tình hỏi Lăng Na về bản gốc chứng chỉ bị mất lần trước, xem đã tìm thấy chưa.

Lăng Na nói: “Tìm thấy rồi. Hóa ra không biết bị ai tưởng là rác rồi vứt vào thùng rác ngay cửa nhà vệ sinh. Sau đó bác lao công khi thay túi rác thì thấy được mang đến giao cho ban quản lý toà nhà. Họ dựa vào tên trường và tên mình ghi trên chứng chỉ mà tìm đến mình.”

Chung Tình nghe mà tròn mắt. Có vẻ như suy đoán ban đầu của cô gần như chính xác – người đã lấy và vứt chứng chỉ đó chính là người tên Vũ Minh kia.

Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, cô không có bằng chứng nên cũng không tiện nói với Lăng Na. Nhưng nhìn kiểu gì Lăng Na cũng quá mức ngây thơ, nếu không nhắc nhở một chút sợ rằng sau này sẽ lại chịu thiệt vì người kia.

Chung Tình cân nhắc rồi hỏi Lăng Na: “À đúng rồi, hôm đó bạn học đi cùng cậu đến phỏng vấn ấy, cậu ta giờ thế nào rồi?”

Lăng Na cau mày: “Người đó thật kỳ quái. Lúc đầu khi biết mình đi phỏng vấn ở công ty này thì rất nhiệt tình, còn giúp mình khoanh vùng câu hỏi phỏng vấn các kiểu. Dù những câu cậu ta khoanh chả trúng cái nào nhưng mình vẫn rất cảm ơn. Thế mà từ lúc kết thúc phỏng vấn, cậu ta không hề liên lạc lại với mình. Rồi sau khi nghe từ bạn cùng phòng rằng mình được tuyển, cậu ta nhìn mình cứ như nhìn kẻ thù vậy, như thể mình cướp mất thứ gì của cậu ta, thật sự rất khó hiểu.”

Nghe đến đây, Lữ Bằng Sơn ở bên cạnh mới mở miệng: “Người nhỏ nhen như thế không nên kết giao sâu.”

Chung Tình liếc nhìn Lữ Bằng Sơn một cái. Trong lòng cô thầm nói với anh ta: Cảm ơn nhé, anh đã nói thay điều tôi muốn nói, vậy tôi không cần phải thể hiện mình khéo léo từng trải vào lúc này nữa.

Sau đó cô gật đầu đồng tình một cách mạnh mẽ: “Đúng, đúng, Lữ Bằng Sơn nói rất đúng!”

Lăng Na mỉm cười với họ: “Yên tâm đi, tôi cũng không thích giao du với những người tâm cơ như thế, mệt mỏi lắm.” Rồi cô ấy nắm tay Chung Tình chân thành nói, “Chung Tình, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Lúc phỏng vấn cậu đã động viên tôi còn góp ý giúp tôi nữa, nhờ vậy tôi mới được nhận vào làm.”

Chung Tình vội xua tay: “Toàn là việc nhỏ thôi, cậu đừng khách sáo.”

Trong lòng cô nghĩ, ân tình từ ly cà phê đen mà Lăng Na đưa hôm đó có lẽ cô cũng đã trả xong rồi.

.....

Nói chuyện một lúc thì chuyên viên nhân sự đến.

Ba người họ được chuyên viên nhân sự dẫn đi làm thủ tục nhận việc, phân công chỗ ngồi và nhận đồ dùng văn phòng.

Chuyên viên nhân sự nói với họ rằng, thời gian thử việc là nửa năm, sau đó có thể được giữ lại cũng có thể bị loại, tùy thuộc vào biểu hiện trong thời gian thử việc. Và dù có được ký chính thức sau này cũng không có nghĩa là có thể an tâm hoàn toàn, trong môi trường công sở, không tiến thì lùi, nếu không thể thể hiện giá trị thì cũng sẽ bị đào thải.

Nghe đến đây, Chung Tình mới thật sự hiểu cái gọi là “bát cơm sắt” (nghề ổn định, lâu dài) quý giá đến mức nào.

Trước đây cô không hiểu tại sao có nhiều bạn học sẵn sàng cày ngày cày đêm ôn thi công chức đến mức rụng tóc. Giờ thì cô hiểu rồi, công việc ổn định thì khó giành nhưng một khi giành được rồi thì có thể sống yên ổn cả đời. Không giống như làm tư nhân, muốn kiếm tiền từ tay ông chủ thì lúc nào cũng phải sẵn sàng liều sống liều chết mà tranh giành.

Chuyên viên nhân sự giới thiệu cho ba người họ về tình hình công ty và cơ cấu kinh doanh.

Công ty Tân Hành Capital, tên “Tân Hành” mang ý nghĩa là “gian khổ mà tiến, tất sẽ thu hoạch”. Hiện tại công ty có ba phòng dự án lớn, trong đó phòng 3 do Kiều Minh Huyền làm giám đốc điều hành (MD), còn phòng 1 và phòng 2 thì chỉ do các phó giám đốc (VP) phụ trách. Nói cách khác Kiều Minh Huyền cao hơn hai người còn lại một cấp.

Ba trưởng phòng dự án sẽ rút thăm chọn một người trong ba nhân viên mới sau đó sắp xếp một nhân viên lâu năm trong bộ phận để hướng dẫn cho người mới được chọn.

Sau khi giới thiệu xong, chuyên viên nhân sự hô: “Được rồi, bây giờ mọi người đi tìm tiền bối hướng dẫn của mình đi, những việc cần làm và cách làm sẽ được tiền bối dạy cho.”

Chung Tình may mắn được Kiều Minh Huyền rút trúng. Cô không ngờ mình thường gặp xui mà lần này lại có chút may mắn. Thật tốt, hình như cô lại tiến thêm một bước đến mục tiêu của mình.

Tuy nhiên cô không gặp được Kiều Minh Huyền mà chỉ được tiếp nhận bởi thư ký dự án của bộ phận anh — Thư Nhã Ni.

Chuyên viên nhân sự nói với cô: “Đừng xem Nhã Ni giờ làm thư ký văn phòng, trước kia cô ấy cũng từng chạy dự án bên ngoài, sau này vì muốn ngồi văn phòng nên mới đổi vị trí. Nên để cô ấy dạy cô thì thừa sức rồi.”

Khi Chung Tình đến tìm Thư Nhã Ni, cô ấy đang cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, Thư Nhã Ni ngẩng đầu nhìn cô.

Ngay lập tức Chung Tình cảm thấy cả khung cảnh trước mắt bừng sáng — gương mặt xinh đẹp rạng rỡ, đôi môi đỏ rực đầy quyến rũ. Trông cô ấy lớn hơn Chung Tình vài tuổi, khoảng hai mươi mấy chưa đến ba mươi — đúng độ tuổi quyến rũ rực rỡ nhất của phụ nữ.

“Ồ, cô là nhân viên mới Chung Tình phải không? Bên nhân sự và tổng giám đốc Kiều đều đã dặn tôi rồi. Mấy ngày tới tôi sẽ giúp cô làm quen với tình hình công việc trong công ty để cô nhanh chóng nắm bắt nội dung công việc.” Mỹ nhân nói năng dứt khoát gọn gàng.

Chung Tình lập tức nở nụ cười rạng rỡ cúi đầu chào: “Cảm ơn tiền bối, làm phiền chị rồi ạ!” Trông đúng kiểu sinh viên ngoan ngoãn.

Thư Nhã Ni nhíu mày: “Đừng gọi tiền bối, nghe không quen, gọi tôi là chị Nhã Ni là được rồi.”

Chung Tình lập tức hiểu ý, đổi cách xưng hô: “Chị Nhã Ni.”

Cô nhớ lại trạng thái làm việc vừa rồi của Thư Nhã Ni, đoán rằng chị ấy đang gặp việc khó giải quyết nên nói: “Chị Nhã Ni, nếu chị đang bận thì cứ làm việc trước, đợi chị rảnh rồi hướng dẫn em cũng được ạ.”

Thư Nhã Ni liếc nhìn cô: “Sao tôi thấy cô cũng lanh lợi đấy nhỉ?” Vừa nói cô ấy vừa kéo thêm một cái ghế đặt cạnh mình, nắm lấy cổ tay Chung Tình kéo cô ngồi xuống ghế luôn.

…Chung Tình không ngờ một người chị đẹp như vậy mà sức tay cũng khỏe thế.

“Giờ tôi đang có một chuyện khá phiền.” Thư Nhã Ni chỉ vào khung chat trên màn hình nói với Chung Tình, “Người này rất phiền, đã nghỉ việc từ tháng trước rồi, giờ còn muốn gửi hóa đơn đến nhờ tôi dán rồi giúp anh ta tìm tổng giám đốc Kiều và phòng tài vụ ký xác nhận để thanh toán. Nếu là cô, cô sẽ làm thế nào?”

Chung Tình lập tức suy nghĩ — dù đây có phải là bài kiểm tra cố ý sắp đặt hay không thì cũng là một lần khảo nghiệm cô cần phải xử lý khéo léo.

Cô làm ra vẻ ngoan ngoãn, cau mày thể hiện sự không đồng tình rõ rệt: “Anh ta làm thế là không ổn lắm… Nếu có hóa đơn thì phải làm thủ tục trước khi nghỉ việc chứ. Giờ nghỉ rồi còn lôi ra cả đống hóa đơn lại bắt chị phải đi xin chữ ký xác nhận thanh toán giúp… Đây là việc liên quan đến tiền bạc, nếu sau này bị kiểm toán mà phát hiện hóa đơn có vấn đề thì người chịu trách nhiệm lại là chị Nhã Ni, người trực tiếp xử lý ấy ạ. Tốt nhất là nên bảo anh ta tự đến giải quyết.”

Thư Nhã Ni vỗ tay cái “bốp”: “Đúng không! Đến cả người mới như cô còn hiểu rõ vấn đề này thế mà anh ta lại nghĩ tôi ngốc chắc?”

Cô ấy chỉ vào đoạn trò chuyện cho Chung Tình xem: “Cô xem anh ta nói gì này, có phiền không cơ chứ!”

Chung Tình nhìn qua — là đoạn tin nhắn giữa một người ghi chú là “Ngụy Minh (đã nghỉ việc)” và Thư Nhã Ni:

Ngụy Minh: “Nhã Ni xinh đẹp, dạo này chắc lại càng xinh hơn rồi nhỉ, hahaha [mặt đỏ]”

Chung Tình trợn tròn mắt — thì ra lời đồn rằng trong công sở rất dễ gặp mấy gã đàn ông “nhờn mỡ” là thật.

Ngụy Minh: “Mỹ nhân ơi, giúp tôi tí nhé, tôi có vài hóa đơn quên chưa thanh toán, tôi gửi chuyển phát nhanh cho cô, nhờ cô dán rồi giúp tôi tìm tổng giám đốc Kiều và tài vụ ký tên thanh toán hộ nhé?”

Thư Nhã Ni: “Tốt nhất là anh tự đến làm.”

Ngụy Minh: “Tôi vừa mới đến công ty mới, bận lắm mà [hoa hồng]”

Chung Tình nghĩ “bận” chỉ là cái cớ thôi, thực ra người này chỉ muốn lợi dụng tay của Thư Nhã Ni để hợp thức hóa đống hóa đơn mà bản thân anh ta không thể tự thanh toán.

Thư Nhã Ni nói: “Tôi cũng bận lắm nhưng chị tài vụ dạo này rảnh, hay là anh gửi hoá đơn đến, tôi nhờ chị ấy dán cho anh nhé?”

Nghe đến đây, Chung Tình bắt đầu có thiện cảm với chị đẹp này. Cô rất thích những người không chịu uất ức vì bất kỳ chuyện gì.

Ngụy Minh trả lời:
“Không phải chứ đại mỹ nữ, tài vụ soi kỹ thế, để họ làm thì chắc chắn không được duyệt đâu. Haizz, cô không muốn giúp tôi thì cứ nói thẳng ra. Mình cũng từng là đồng đội sát cánh bên nhau, chút chuyện nhỏ này cô cũng không chịu giúp, thật khiến tôi đau lòng!”

Chung Tình cố nén cơn cười lạnh muốn mỉa mai—bởi vì điều đó không hợp với hình tượng người mới ngoan ngoãn của cô.

Cô quay sang nhìn Thư Nhã Ni, làm vẻ sợ sệt rồi khẽ lẩm bẩm:
“Sau này trong công việc có nhiều người như vậy không ạ?”

Thư Nhã Ni an ủi:
“Đừng lo, không sao đâu.” Rồi đột ngột đổi giọng:
“Nhưng đúng là sẽ gặp kha khá mấy người quái lạ,”
rồi lại đổi giọng lần nữa:
“Nhưng loại quái lạ như thế này thì hiếm.”

“…Nhiều khúc cua quá vậy.”

“Giờ tôi chỉ muốn đáp trả hắn một câu, phải gọn gàng, phải sướng tay. Xong rồi block hắn luôn cho hả dạ!” Cô ấy chống cằm, chớp đôi mi dài nhìn Chung Tình:
“Cô góp ý giúp tôi đi, nên đáp lại sao cho chất?”

“…Hắn rõ ràng đang dùng đạo đức để trói buộc chị.” Chung Tình vẫn giữ gương mặt thành thật đáp:
“Thế nên chỉ cần mình… không có đạo đức thì sẽ không bị trói nữa.”

Thư Nhã Ni ngẩn ra một lúc rồi môi đỏ cong lên cười to:
“Lại đây, đưa cô cái bàn phím luôn, cô giúp tôi trả lời hắn đi!”

Cô ấy đặt bàn phím vào tay Chung Tình.

Chung Tình thấy tình hình “cưỡi cọp khó xuống”. Đã cầm bàn phím thì không thể từ chối nhưng phải trả lời thế nào đây? Không thể chửi thề vì đó là hạ sách. Nếu đây là một phép thử thì thắng theo kiểu đó chỉ chứng tỏ năng lực có hạn.

Đúng lúc ấy Ngụy Minh lại nhắn thêm một tin nữa:

Ngụy Minh:
“Chuyện nhỏ như vậy mà cô cũng không chịu giúp à? Sau này mình còn gặp nhau đấy, sao cô lại làm việc kiểu này chứ?”

Nhìn câu nhắn đó, Chung Tình suy nghĩ một chút rồi gõ phím:

Thư Nhã Ni:
“Đừng nói vậy, anh hiểu lầm rồi.”

Ngụy Minh:
“Thấy chưa, cô cũng thấy chuyện nhỏ này nên giúp đúng không 😁”

Chung Tình nhẹ nhàng gõ tiếp bằng tài khoản của Thư Nhã Ni:

Thư Nhã Ni:
“Ý tôi là anh hiểu lầm vì sau này mình hoàn toàn không cần phải gặp nhau nữa.”

Gửi xong tin, cô đẩy bàn phím trả lại cho Thư Nhã Ni, mặt mũi vẫn trông vô cùng thật thà.

Thư Nhã Ni nhìn chằm chằm vào màn hình, phá lên cười:
“Tuyệt vời!” rồi tiếp tục gõ một dòng:
“Vậy hoá đơn thì cho tôi xin phép từ chối nhé~”

Sau đó cô ấy nhanh tay dùng chuột chặn luôn Ngụy Minh.

Cô ấy quay sang nhìn Chung Tình, nụ cười rạng rỡ:
“Chị hả dạ rồi! Tân binh như em, chị thích!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play