Chung Tình nhớ rất rõ nơi cô sinh ra là một nơi như thế nào.
Đó là một ngôi làng nghèo nàn hẻo lánh quanh năm hạn hán, hoa màu chẳng trồng nổi, vụ mùa thu cũng không đủ nuôi sống một gia đình.
Thế nên khi cô còn rất nhỏ đã trở thành trẻ bị bỏ lại ở quê — bố mẹ gửi cô cho bà ngoại rồi cùng nhau đi làm thuê xa.
Người khác đi làm thuê thì gửi tiền về nhưng bất hạnh thay, bố mẹ cô lại gửi về... tro cốt của chính họ qua người cùng làng. Họ gặp tai nạn khi làm việc trong mỏ, nhiều người đã thiệt mạng.
Mỏ ấy là mỏ lậu, ông chủ là kẻ vô trách nhiệm sợ bị truy cứu nên đã bỏ trốn ngay trong đêm. Bố mẹ cô cứ thế ra đi, hai mạng người mất mà người thân không nhận được một xu đền bù nào.
Bà ngoại ôm tro cốt của bố mẹ cô khóc thay cô. Bà dạy cô bài học đầu tiên trong đời: “Mệnh người nghèo rẻ rúng, con phải tìm mọi cách sống ra dáng người, sau này đừng làm người nghèo có mệnh rẻ.”
Cô hiểu rằng học hành là con đường duy nhất để cô thoát khỏi cái mệnh nghèo rẻ ấy.
Từ đó cô dốc toàn tâm sức học hành đến mức ai thấy cô học cũng đều phải về nhà… đánh con mình một trận vì không chịu học.
Cô là học sinh giỏi nhất làng, thậm chí là cả vùng nhưng con đường học vấn của cô lại không hề suôn sẻ.
Bà ngoại già rồi, phải dắt cô đến sống nhờ nhà cậu. Nhà cậu vốn đã nghèo nay thêm hai miệng ăn lại càng khó khăn chồng chất.
Cậu và mợ chỉ muốn lo cho hai đứa con ruột, không muốn tiếp tục nuôi cô ăn học, ép cô phải bỏ học.
Đó là lần đầu tiên trong tuổi thơ cô hiểu thế nào là “tuyệt vọng”, là “bầu trời sụp đổ”.
Không được đi học đồng nghĩa với việc từ cấp một cô đã bị định sẵn trở thành một người nghèo khổ có mệnh rẻ rúng. Cô không cam lòng với số phận có thể nhìn thấy kết cục ngay từ đầu ấy. Cô hỏi một thầy giáo từng về làng dạy học tình nguyện: Làm sao để có thể tiếp tục học?
Thầy bảo cô có thể thử viết thư xin trợ giúp, tìm một người tốt bụng tài trợ.
Đó là lần đầu tiên cô chủ động đấu tranh để thay đổi số phận mình. Cô dùng nét chữ non nớt của một đứa trẻ viết một lá thư gửi đến chương trình Hy Vọng ở thành phố lớn.
Cô dùng ngôn từ mộc mạc nhất của một đứa trẻ để kể về hoàn cảnh sống và khát vọng mãnh liệt muốn được đi học.
Thư gửi đi mãi mà không có hồi âm. Cậu và mợ không cho cô đến trường, bắt cô ở nhà làm việc.
Cô không cam lòng, tiếp tục viết thư.
Từng lá thư được gửi đi, đến mức ai cũng nói cô là đứa trẻ ngốc nghếch, cậu cô cũng bảo không có tiền để phí hoài vào tem thư cho cô nữa.
Chỉ có bà ngoại lén dúi tiền cho cô, âm thầm ủng hộ cô và truyền cho cô bài học thứ hai trong đời: “Ông trời sẽ không bạc đãi người có lòng cầu tiến. Con cố thêm chút nữa, cố thêm chút nữa biết đâu sẽ thành.”
Cuối cùng lời bà ngoại nói quả thật đã ứng nghiệm. Cô nhận được một lá thư hồi âm từ một người tên là Dịch Cường ở thành phố xa xôi. Cùng với bức thư đó là sự trợ giúp học tập kéo dài suốt mười năm.
.....
Sau này Chung Tình từ từ biết rằng, người đã trợ giúp cô – “chú” Dịch Cường – là ông chủ một công ty ở thành phố lớn. Lớn thêm chút nữa, cô biết công ty ấy tên là “Nhất Trình Chế Phẩm.”
Từ khi được Dịch Cường giúp đỡ, cô không để ông phải thất vọng, luôn đạt thành tích đứng đầu lớp chưa từng rớt xuống hạng hai.
Sau đó Dịch Cường có chuyến công tác ngang qua quê cô đã đặc biệt ghé vào làng để thăm. Đó là lần đầu tiên cô gặp ông — người đại ân nhân đã thay đổi cả số phận cô — cô căng thẳng đến suýt không thốt nổi lời nào.
Cô nhìn ông với đôi mắt đỏ hoe vì biết ơn. Mà khi Dịch Cường thấy nơi cô đang sống, ông cũng rơm rớm nước mắt vì xót xa.
Từ đó trở đi mỗi dịp nghỉ hè hoặc đông, Dịch Cường đều đón cô về nhà ông để bồi dưỡng sức khỏe cải thiện dinh dưỡng.
Vợ của Dịch Cường có một cái tên rất hay — Trình Tố Di — là một người vô cùng dịu dàng. Chung Tình cảm nhận được tình mẹ nơi cô đã đánh mất từ lâu qua bà.
Dịch Cường còn có một cô con gái, nhỏ hơn Chung Tình hai tuổi, là một cô bé dễ thương như thiên thần, mềm mại, hoàn toàn không có chút kiêu căng nào của con gái thành phố, chỉ là một đứa trẻ ngại ngùng và đáng yêu.
Lần đầu Chung Tình đến nhà họ Dịch, cô và Dịch Trừng Trừng đã thân thiết như chị em gái.
Cứ như thế, thường ngày Chung Tình về quê học, đến kỳ nghỉ thì được Dịch Cường đón về sống cùng Dịch Trừng Trừng. Cho đến khi bà ngoại qua đời, cậu không muốn nuôi cô nữa thì Dịch Cường chính thức đón cô về nuôi hoàn toàn.
Chỉ là hộ khẩu của cô không thể chuyển đi được nên sau khi học xong cấp ba ở thành phố, cô phải quay về nơi đăng ký hộ khẩu gốc để tham gia kỳ thi đại học.
Cô thi rất tốt, đỗ vào một trường đại học hàng đầu ở thành phố siêu lớn – nơi gia đình nhà họ Dịch sinh sống.
Dịch Cường và Trình Tố Di luôn chú tâm dạy dỗ cô khiến cô ngày càng giống một đứa trẻ thành thị; từ cách ăn mặc, lời ăn tiếng nói, nước da đến cử chỉ, đều khó lòng nhận ra cô từng sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng nghèo nàn hẻo lánh.
Năm cô học năm ba đại học, Dịch Trừng Trừng thi đại học phát huy vượt mong đợi đỗ vào một trường nổi tiếng hàng đầu ở địa phương và còn được học đúng ngành cô ấy yêu thích – thiết kế thời trang.
Mọi thứ đang phát triển theo một hướng hoàn hảo. Theo như những viễn cảnh tươi đẹp đã vẽ ra, sau khi tốt nghiệp đại học cô sẽ tiếp tục học cao học rồi tìm được một công việc tốt sau khi lấy bằng thạc sĩ. Từ đó cô sẽ cùng Dịch Cường, Trình Tố Di và Dịch Trừng Trừng, bốn người một nhà sống những ngày hạnh phúc ấm áp và rạng rỡ.
Thế nhưng không biết có phải là “vật cực tất phản”, “thịnh cực tất suy” hay không mà những ngày tốt đẹp luôn chẳng ở lại với ai quá lâu.
Nhà họ Dịch nhanh chóng gặp biến cố.
Ban đầu là công ty của Dịch Cường xảy ra vấn đề. Không biết từ khi nào chuỗi vốn của Nhất Trình Chế Phẩm gặp trục trặc. Dịch Cường cắn răng không nói, đến khi buộc phải nói thì đã nợ nần chồng chất.
Khi nợ nần đã tới mức không thể trả nổi, để không làm liên lụy đến vợ con, ông chọn cách dứt khoát nhất và cũng bi thương nhất – nhảy lầu từ văn phòng của Nhất Trình Chế Phẩm cùng với đống nợ nần mà tan xương nát thịt.
Chung Tình không thể chấp nhận được sự thật đó. Cô không thể chấp nhận việc một người tốt như Dịch Cường – người cha ấm áp như thế – lại rời bỏ họ theo cách như vậy.
Còn Trình Tố Di bị cú sốc còn nặng nề và sâu sắc hơn, tinh thần bà trở nên hoảng loạn cả ngày. Cuối cùng không lâu sau cái chết của Dịch Cường, một ngày nọ khi đang thẫn thờ qua đường, bà cũng ra đi.
Liên tiếp những biến cố khiến Chung Tình đau đớn đến mức gần như tê dại – nhưng cô chỉ có thể đau lòng trong chốc lát rồi để vết thương hóa chai lì.
Bởi vì còn có người đau đớn hơn, cần cô chăm sóc hơn.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Dịch Trừng Trừng – người từng sống như một công chúa – bỗng chốc mất cả gia đình.
Em ấy bị cú sốc quá lớn, vốn dĩ đã nhạy cảm và rụt rè nay sau biến cố mất cha mẹ lại còn bị một gã đàn ông lừa gạt khiến em ấy trở nên càng mong manh và sợ hãi, chỉ dám sống như tách biệt với thế giới.
Em ấy rơi vào một trạng thái tự kỷ, không còn chịu nói chuyện. Với tình trạng như vậy, em ấy không thể tiếp tục học được nữa, Chung Tình đành phải giúp em ấy làm thủ tục bảo lưu kết quả.
Cô gái năm ba đại học ấy chỉ trong một đêm phải lớn lên và trở thành một người trưởng thành.
Cô tự nhủ, mười năm qua là khoảng thời gian cô nhận được ân huệ từ nhà họ Dịch, vậy thì những ngày tháng sau này đến lượt cô báo đáp.
Cô phải thay mặt Dịch Cường và Trình Tố Di – những người đã khuất – chăm sóc thật tốt cho Dịch Trừng Trừng. Từ nay về sau phải để Dịch Trừng Trừng được ăn cơm trước rồi cô mới ăn cháo. Trong khả năng của mình, cô nhất định sẽ không để Dịch Trừng Trừng phải chịu bất kỳ uất ức nào.
Ngôi nhà của nhà họ Dịch đã sớm bị chủ nợ thu hồi, cô vừa đi học vừa làm nhiều công việc bán thời gian, thuê được một căn nhà nhỏ giá rẻ ở vùng ngoại ô để đưa Dịch Trừng Trừng về ở.
Âm thanh huyên náo nơi thành thị khiến Dịch Trừng Trừng lo lắng và sợ hãi nên nơi này cũng rất thích hợp để em ấy tĩnh dưỡng.
Một năm gian khó nhất cuối cùng cũng đã qua đi. Giờ đây cô đã tốt nghiệp, chỉ cần xin được việc và có thu nhập ổn định, mọi thứ rồi sẽ tốt lên.
Còn về công việc, tại sao lại từ chối lời mời của công ty chứng khoán – ngân hàng đầu tư mà chọn xin vào Tân Hành Capital?
Câu trả lời thật sự cho câu hỏi đó, tương lai sẽ có một ngày Chung Tình dõng dạc nói rõ ràng trước người đàn ông tên là Kiều Minh Huyền.
.....
Xe buýt lắc lư chạy hơn một tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng đến trạm. Chung Tình xuống xe, vẫn còn phải đi bộ một đoạn khá dài.
Cô đi từ rìa thành phố vào vùng ngoại ô, như thể từ thế giới công nghệ hiện đại bước vào một nhân gian mộc mạc đầy khói bếp.
Đã qua giờ cơm trưa, bụng cô bắt đầu cồn cào đói liền tăng tốc bước chân về nhà.
Vừa bước vào sân cô đã thấy người hàng xóm – thím Lục – đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cổng vừa đan len vừa chờ cô về. Đó là người cô thuê để chăm sóc Dịch Trừng Trừng ban ngày.
Chung Tình tươi cười gọi một tiếng: “Thím Lục!”
Rồi hỏi: “Trừng Trừng đâu rồi ạ?”
Thím Lục ngẩng đầu trả lời: “Vừa ăn trưa xong, về phòng ngủ trưa rồi.”
“Hôm nay em ấy thế nào ạ?”
“Khá ổn đấy, sáng nay như mọi khi, chẳng nói chẳng rằng cứ ngồi vẽ một mình, vẽ mấy bông hoa, cỏ cây, chim chóc. Lại còn vẽ thêm mấy bộ quần áo sặc sỡ nữa, trông đẹp lắm. Trưa nay thím nấu mì cho nó, nó ăn hết một bát to đấy!”
Chung Tình nghe xong cũng yên tâm, cảm ơn rồi có chút áy náy nói: “Thím Lục, tháng này cháu có thể trả tiền chậm mấy ngày được không? Dạo này cháu bận đi phỏng vấn không đi làm thêm được. Nhưng chắc cháu sẽ sớm có một công việc tốt, đến lúc đó cháu sẽ trả thêm cho thím nhé!”
Thím Lục vội xua tay: “Không cần đâu, đừng trả thêm! Thím thấy bây giờ cháu trả như vậy đã đủ nhiều rồi. Hơn nữa nếu không nhờ cháu dạy học miễn phí cho hai đứa nhà thím thì thằng lớn nhà thím cũng không đậu vào trường trọng điểm trong thành phố. Bây giờ ngay cả đứa nhỏ đang học cấp hai thành tích cũng tăng vùn vụt, thím còn sợ nó tiến bộ nhanh quá sinh kiêu ấy!”
Chung Tình bật cười, nụ cười chân thật từ tận đáy lòng. Cô rất quý người hàng xóm thẳng thắn dễ mến này. Kể từ khi nhà họ Dịch gặp biến cố, nụ cười chân thành của cô dường như ngày càng hiếm. Gánh nặng quá lớn trên vai khiến những nụ cười của cô đều phải có mục đích.
Cô bảo thím Lục về nghỉ ngơi, buổi chiều cô ở nhà chăm sóc Trừng Trừng là được. Tối chờ khi thằng bé nhà thím Lục tan học, cô sẽ sang dạy kèm.
Sau khi thím Lục về, Chung Tình cũng tự nấu một bát mì, ăn xong dọn dẹp thì đúng lúc Dịch Trừng Trừng tỉnh dậy.
Cô ngồi xuống bên cạnh Trừng Trừng trò chuyện.
Gọi là trò chuyện nhưng phần lớn là cô tự nói, Trừng Trừng chỉ thỉnh thoảng gật đầu hoặc lắc đầu để đáp lại.
“Thím Lục nói sáng nay em lại vẽ tranh, vẽ gì thế? Cho chị xem với nào?” – cô dịu giọng hỏi như đang dỗ dành một đứa trẻ mong manh.
Hôm nay tâm trạng của Dịch Trừng Trừng rất tốt, không chỉ gật đầu mà còn mang tranh vẽ buổi sáng của mình ra cho Chung Tình xem.
Chung Tình vừa xem vừa khen ngợi, lời khen hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng chân thành. Đặc biệt là khi cô nhìn thấy những mẫu thiết kế trang phục mà Trừng Trừng vẽ, trong lòng không khỏi thở dài cảm khái.
Một mầm non thiết kế xuất sắc, một báu vật tương lai của giới thời trang vậy mà hiện tại lại đang trong trạng thái bảo lưu vô thời hạn.
“Trừng Trừng thật giỏi.” Cô vừa nhìn vừa khích lệ.
Dịch Trừng Trừng tựa đầu lên vai cô như thể rất vui mừng khi nghe được lời khen ngợi và động viên ấy.
Tim Chung Tình ấm lên.
Từ sau biến cố lớn của gia đình đến nay, đây là một khoảnh khắc hiếm hoi yên bình và dịu dàng như vậy.
Cô khẽ xoa đầu Trừng Trừng, nghĩ thầm: Để bảo vệ khoảnh khắc bình yên này, bảo cô làm gì cô cũng sẵn lòng.
Trong đầu cô bất chợt hiện lên hình ảnh của Kiều Minh Huyền, cô nheo mắt lại tự nhủ: Tân Hành Capital, dù thế nào mình cũng phải vào được.
Dù phỏng vấn thất bại không được nhận thì cô cũng sẽ tìm cách khác.