Sau khi phỏng vấn xong, lúc bước ra khỏi phòng họp Chung Tình khéo léo thu lại nụ cười rạng rỡ để khóe môi đang nhếch cao trở nên nhẹ nhàng hơn tạo thành một nụ cười hiền hòa, dễ gần và dễ bắt chuyện.

Ở hàng ghế cuối có người vẫy tay với cô, là cô gái tên Lăng Na mà cô đã quen khi chờ phỏng vấn. Chung Tình mỉm cười bước đến chỗ cô ấy.

“Thế nào rồi, có khó không? Các câu nào quá khó không?” Lăng Na lo lắng hỏi nhỏ.

Chung Tình lắc đầu mỉm cười trấn an cô ấy: “Không khó đâu, đừng lo. Lúc nãy bạn còn bảo với bạn cùng lớp là bạn đã luyện hết mấy bộ đề phỏng vấn của các công ty nằm trong top 500 toàn cầu rồi mà. Với năng lực hiện tại của bạn, đừng nói là làm kinh doanh, làm trợ lý HR luôn cũng không vấn đề gì.”

Lăng Na cười ngượng ngùng, vừa căng thẳng vừa được an ủi đôi chút.

Chung Tình nhìn chỗ trống bên cạnh cô ấy thuận miệng hỏi: “Bạn nam cùng đi phỏng vấn với cậu vẫn chưa về à?”

“Ý bạn là Vũ Minh hả?” Lăng Na vừa quay đầu nhìn ra cửa vừa trả lời, “Cậu ấy đi xử lý vết cà phê dính trên người rồi. Mà sao giờ vẫn chưa thấy quay lại…”

“Cậu đừng để ý đến anh ta nữa,” Chung Tình cười nhạt, ngữ khí có phần sâu xa, “Tập trung chuẩn bị cho buổi phỏng vấn của mình trước đi.”

“Ừm!” Lăng Na gật đầu đáp rồi bắt đầu kiểm tra lại lý lịch và tài liệu trong tay.

Bất chợt cô ấy lại hoảng loạn: “Mấy cái giấy chứng nhận đạt giải của mình đâu rồi? Mình nhớ rõ là lúc nãy để ở chỗ tay vịn mà, sao bây giờ không thấy đâu nữa?”

Cô ấy bắt đầu lục tìm khắp nơi nhưng tìm thế nào cũng không thấy.

Lúc này trong đầu Chung Tình chợt lóe lên hình ảnh ban nãy – nam sinh kia quay lại lấy ba lô.

Cô không kìm được mà có một suy đoán táo bạo: rất có thể những giấy chứng nhận mà Lăng Na đang tìm… đã bị cậu ta giấu vào trong ba lô?

Tuy nhiên bây giờ không phải lúc để điều tra sự thật, cô lập tức trấn an Lăng Na: “Nếu không tìm thấy bản gốc thì cậu có mang theo bản sao không?”

Lăng Na vẫn rất hoảng, lắc đầu: “Lúc được nhân sự gọi điện báo mình đã hỏi rồi, họ bảo ngoài bằng tốt nghiệp và bằng học vị thì những giấy tờ khác không cần bản sao chỉ cần mang bản gốc thôi, nên mấy giấy chứng nhận mình không có chuẩn bị bản sao! Giờ phải làm sao đây, nếu nhà tuyển dụng hỏi mấy giải thưởng đó có thật không thì mình lấy gì chứng minh? Nếu mình nói xin lỗi, giấy chứng nhận không biết mất lúc nào thì có khiến họ đánh giá xấu về mình không?”

…Có đấy.

Vì sẽ thấy chuyện này thật kỳ lạ.

Chung Tình suy nghĩ nhanh chóng: “Không có bản sao, vậy... cậu có từng chụp ảnh lại không? Nghĩ kỹ lại xem.”

Đôi mắt Lăng Na lập tức sáng lên: “Có! Mỗi lần có giấy chứng nhận là mình đều chụp ảnh gửi cho ba mẹ xem để họ vui!”

Chung Tình lập tức đưa ra cách: “Vậy bây giờ mau nhờ lễ tân giúp in ảnh mấy giấy chứng nhận đó ra đi.”

Lăng Na như người chết đuối vớ được cọc, lập tức cầm điện thoại chạy ra ngoài tìm lễ tân giúp đỡ.

....

Rời khỏi Tân Hành Capital, Chung Tình lập tức đi vào nhà vệ sinh trong tòa nhà để thay bộ váy công sở.

Cô rất cẩn thận, từng động tác đều mang theo một sự nghiêm túc.

Thay lại áo thun trắng và quần jeans từ trong ba lô, cô đứng trước gương gom tóc dài ngang vai lại và buộc thành đuôi ngựa gọn gàng.

Tóc cô rất dày, mỗi lần xõa tóc là như khoác một tấm chăn lên vai vậy. Bình thường cô đều buộc tóc lên để tiện làm việc.

Nhưng ai cũng nói cô xõa tóc trông rất đoan trang nên cô mới buông tóc để đi phỏng vấn.

Tuy nhiên kiểu tóc ấy rõ ràng chỉ hợp với những cô gái được sống trong sung túc không cần làm việc nặng nhọc, còn cô – một người mỗi ngày phải làm ít nhất ba công việc – thì không hợp. Thế nên cô rất biết điều mà biến lại thành chính mình.

Cô cẩn thận gấp bộ đồ công sở lại, mở app xem giờ thì thấy xe buýt mình đi sẽ đến trạm sau năm phút.

Cô vội vàng đeo ba lô chạy nhanh ra khỏi nhà vệ sinh. Vì chạy gấp quá nên đã va phải người đối diện vừa mới vào.

Chung Tình lập tức dừng lại cúi đầu xin lỗi lịch sự, và ngay trong khoảnh khắc cúi đầu đó, đập vào mắt cô là đôi chân dài trong chiếc quần tây thẳng tắp.

Một tinh anh làm việc trong tòa nhà.

Cô lập tức né sang một bên nhường đường, đầu hơi cúi, mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên điện thoại.

Cô trông rất vội vã nhưng vẫn lịch sự chờ người khác đi trước.

Khi đối phương vừa bước qua, cô lập tức cất bước chạy tiếp, thực hiện đúng tinh thần “một giây cũng không lãng phí.”

Kiều Minh Huyền dừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng cô gái đang chạy, tóc buộc đuôi ngựa đung đưa phía sau.

Đúng là cô gái tên Chung Tình mà anh từng gặp – “cô gái thành thật” đó.

Lúc cô cúi đầu, từ góc độ của anh có thể thấy rõ sống mũi và đôi môi của cô – đường nét thanh tú rất đặc trưng của tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống.

Cô chỉ lo cúi đầu xin lỗi, chẳng hề tò mò người mình vừa va vào là ai.

Trong thời gian ngắn vậy mà đã thay một bộ đồ giản dị còn vội vã chạy đi – không biết là đang làm gì.

Mỗi hành động của cô gái này dường như đều có gì đó rất khác biệt.

Anh thu lại ánh nhìn bước vào nhà vệ sinh nam.

....

Chung Tình chạy một mạch đến trạm xe buýt, vừa kịp lúc chiếc xe mà cô chờ cũng vừa đến.

Giờ đã qua cao điểm, trên xe không đông người, cô tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Cô chắc chắn người mà cô va phải ban nãy chính là Kiều Minh Huyền.

Khi nhường đường cho anh, cô cố tình không ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn đường nhìn đồng hồ, không hề nhìn anh. Cũng cố tình cúi đầu ở một góc độ vừa đủ hoàn hảo.

Một trong những người từng theo đuổi cô từng nói mỗi khi cô cúi đầu như thế, không rõ là vì sống mũi, đôi môi hay khí chất mờ mờ của cả khuôn mặt nhưng kiểu gì thì cũng rất cuốn hút, khiến người ta không nhịn được mà muốn nhìn cô lâu hơn, muốn tìm hiểu nhiều hơn về cô.

Cô vốn dĩ chẳng có tâm trí nào để bận tâm đến mấy kỹ xảo biểu cảm hay động tác có thể khiến người khác tăng thiện cảm. Nhưng lần này cô thật sự muốn thu hút sự chú ý của Kiều Minh Huyền — cô không chỉ muốn vào làm việc ở Tân Hành Capital mà còn phải ở gần bên anh mới được.

Vì vậy chỉ cần có một chút cơ hội, cô đều phải kịp thời nắm bắt cố gắng khiến anh chú ý đến mình.

Mà muốn khiến một người chú ý và tò mò thì khi người đó nhìn thấy mình phải cố tình làm như không thấy họ. Không chỉ không nhìn thấy mà còn phải thể hiện rằng có chuyện gì đó gấp gáp hơn người đó rất nhiều lần đang chờ mình giải quyết.

Vừa rồi có vẻ như cô đã nắm bắt được cơ hội, mà làm cũng không tệ.

....

Sau nửa tiếng lắc lư theo những lần dừng – chạy của xe buýt, Chung Tình đến nơi: trường học.

Cô đã tốt nghiệp, hoàn tất thủ tục rời trường và dọn đi rồi. Lần quay lại này là để trả lại bộ đồ công sở đắt tiền mà cô mặc khi đi phỏng vấn — là đồ do cô em khóa dưới cho mượn.

Sau khi trả đồ và trịnh trọng cảm ơn em gái khóa dưới, cô lại lao ngay lên chuyến xe buýt khác đi về vùng ngoại ô thành phố.

Nơi cô đến là khu giáp ranh giữa thành phố và nông thôn. Nơi đó giá thuê rẻ, không khí trong lành, là lựa chọn hàng đầu của dân văn phòng trong thành phố mỗi dịp cuối tuần muốn tìm chốn thư giãn – được gọi là “nhà vườn nông thôn.”

Chung Tình dùng tiền làm thêm thuê được một căn nhà nhỏ cùng sân vườn tại đây. Cô và Dịch Trừng Trừng hiện đang sống tại khu vườn nhỏ nơi ngoại ô này.

Nghĩ đến Dịch Trừng Trừng, nghĩ đến dáng vẻ ngại ngùng nhưng luôn tươi cười ngày trước của em ấy rồi lại nghĩ đến dáng vẻ lặng lẽ không nói một lời hiện giờ…

Nghĩ đến nhà họ Dịch từng đầy ắp tình thân và ấm áp đã từng cứu rỗi cuộc đời nghèo khổ tăm tối của cô rồi nghĩ đến hiện tại vật đổi sao dời, nhà họ Dịch chỉ còn lại một mình Dịch Trừng Trừng…

Lòng Chung Tình chùng xuống nặng trĩu một nỗi trống trải.

....

Hồi nhỏ cuộc sống của cô khốn khổ đến mức nào ư?

Chung Tình nghĩ, nếu cô mà tham gia chương trình “Biến hình ký” thì chắc chắn sẽ khiến cả nước khóc một trận vì thương xót.

Thảm đến mức ấy đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play