Sau bữa trưa Chung Tình và Thư Nhã Ni cùng đi thang máy lên lầu.
Khi thang máy đến tầng một, Thư Nhã Ni bất chợt nảy ra ý định kéo tay Chung Tình đi ra ngoài: “Đi với chị mua ly cà phê.”
Tầng một của tòa nhà có một quán cà phê, giờ nghỉ trưa người đông không tưởng. Thư Nhã Ni hỏi Chung Tình muốn uống gì, Chung Tình vội vàng nói rằng cô đã ăn no quá, không uống gì cả.
Một ly Americano đá đối với cô bây giờ là thứ xa xỉ, tiền của cô hiện tại đều phải dùng để sinh tồn, chưa đủ điều kiện để tận hưởng cuộc sống.
Thư Nhã Ni gọi một ly Americano đá rồi đứng sang một bên chờ. Người quá đông, phải đợi lâu, trong lúc chờ đợi nhàm chán Thư Nhã Ni bắt đầu tám chuyện với Chung Tình.
“Nhắc mới nhớ, em có biết trong đợt phỏng vấn của các em có người tên là Vũ Minh không?”
Chung Tình vừa nghe tên đã nhận ra ngay người đó: “Trùng hợp ghê, em thật sự biết Vũ Minh là ai. Anh ta sao vậy?”
Thư Nhã Ni cười khẩy: “Anh ta đúng là liều mạng thật đấy.”
Thư Nhã Ni kể lại sự việc cho Chung Tình nghe: “Hình như là ngày thứ ba sau khi ba người các em được nhận vào công ty, người tên Vũ Minh đó trực tiếp đến công ty tìm giám đốc nhân sự chất vấn tại sao mình không nhận được thư mời nhận việc, chẳng phải nói là tuyển ba người sao, mà anh ta đạt điểm phỏng vấn xếp thứ ba, vậy tại sao cuối cùng lại không phải anh ta được chọn?”
Chung Tình nghe xong không khỏi nghi hoặc: “Điểm phỏng vấn của công ty mình chẳng phải là không công bố sao? Vũ Minh làm sao biết mình đứng thứ mấy?”
Thư Nhã Ni nói: “Em đúng là nắm được điểm mấu chốt liền. Giám đốc nhân sự cũng hỏi anh ta biết từ đâu nhưng Vũ Minh rất rắc rối, chỉ nói biết từ đâu thì đừng quan tâm, tóm lại là tôi biết tôi đứng thứ ba nhưng giờ các người lại để người đứng thứ tư đi làm, việc này phải cho tôi một lời giải thích. Nếu không giải thích được thì tôi sẽ tìm truyền thông phanh phui chuyện công ty các người có vấn đề trong tuyển dụng để người sau còn tránh xa.”
Chung Tình bĩu môi thể hiện sự coi thường.
“Thế sau đó sao nữa?”
“Sau đó giám đốc nhân sự nói rõ rằng, tuy điểm phỏng vấn của anh ta không thấp nhưng việc tuyển ai là dựa vào đánh giá tổng thể, hơn nữa lần này tuyển người là để đưa vào bộ phận dự án nên điểm số chỉ là tham khảo, cuối cùng vẫn là các trưởng bộ phận dự án cùng quyết định.”
Thư Nhã Ni dừng lại một chút, nói tiếp với Chung Tình: “Nói là cùng quyết định nhưng thật ra vẫn là xem ý kiến của Tổng Giám đốc Kiều. Ban đầu chị cũng thấy kỳ lạ, cứ tưởng là Vũ Minh sẽ được nhận nhưng không hiểu sao Tổng Giám đốc Kiều lại không ưng, thế là để người đứng thứ tư là Lữ Bằng Sơn vào thay.”
Chung Tình hỏi: “Vũ Minh không hỏi vì sao trưởng bộ phận dự án không chọn anh ta à?”
Cà phê làm xong, Thư Nhã Ni nhận ly, vừa cắm ống hút vừa nói với Chung Tình: “Chị phát hiện em rất hay nắm trúng điểm then chốt. Đúng như em nói, Vũ Minh không chấp nhận lời giải thích của giám đốc nhân sự, cứ bám lấy không chịu đi nhất định đòi trưởng bộ phận dự án phải đưa ra lời giải thích. Sau đó biết trong mấy trưởng dự án thì Tổng Giám đốc Kiều cấp bậc cao nhất thế là anh ta trực tiếp lớn tiếng đòi Tổng Giám đốc Kiều cho anh ta một câu trả lời.”
Chung Tình lập tức nhớ đến gương mặt ôn hòa nhưng đầy khí chất mạnh mẽ của Kiều Minh Huyền, ánh mắt sắc bén ngay cả sau cặp kính cũng không thể che giấu.
“... Tổng Giám đốc Kiều có chấp nhận kiểu làm loạn đó không?”
“Em đoán đúng rồi đấy, Tổng Giám đốc Kiều hoàn toàn không ăn kiểu đó!” Thư Nhã Ni hút một ngụm Americano đá, hai người vừa đi về phía khu thang máy Thư Nhã Ni vừa nói, “Tổng Giám đốc Kiều bảo chị truyền lời: Không chấp nhận hiện thực, muốn hỏi rõ cũng được thôi nhưng dùng cách bám riết không buông thế này thì quá mất mặt rồi.”
“Nhưng kiểu lý lẽ này với người dám làm loạn thì chắc chẳng lọt tai đâu nhỉ?” Chung Tình ngây ngô đặt câu hỏi.
Thư Nhã Ni gật đầu: “Em nhìn hiền lành thật thà mà lại rất tinh ý, đúng là Vũ Minh nói mất mặt hay không không quan trọng nhưng anh ta nhất định phải biết tại sao không chọn anh ta.”
“Vậy Tổng Giám đốc Kiều có nói lý do thật sự là gì không?” Thực ra cô cũng rất tò mò.
“Có chứ, Tổng Giám đốc Kiều không muốn để anh ta tiếp tục quấy rối ảnh hưởng công việc của mọi người nên nói rõ lý do.” Thang máy đến, Thư Nhã Ni và Chung Tình cùng bước vào, Thư Nhã Ni lắc lắc ly Americano đá, mắt đảo lên nhớ lại lời của Kiều Minh Huyền, “Tổng Giám đốc Kiều nói, Vũ Minh thất bại là vì không thành thật. ‘Thành thật’ – từ đó là lần đầu tiên chị nghe thấy từ miệng Tổng Giám đốc Kiều.”
Chung Tình suýt nữa bị sặc khi nghe câu đó.
Vậy nên cô được tuyển là vì cô đã tự nói mình đủ “thành thật” sao?
Cô tiếp lời theo mạch câu chuyện của Thư Nhã Ni: “Rồi chàng trai kia chắc chắn lại hỏi sao mà nói anh ta không thành thật chứ gì?”
Thư Nhã Ni tỏ vẻ kinh ngạc nhìn cô: “Em thật biết cách nói chuyện, thằng nhóc đó đúng là hỏi như vậy đấy.”
Cô ấy lại nói tiếp: “Tổng Giám đốc Kiều cũng cho anh ta câu trả lời rõ ràng, bảo chị chuyển lời rằng có người đã thấy hôm phỏng vấn anh ta cố ý giấu đi chứng chỉ của nữ sinh đi cùng.”
Chung Tình nghe vậy giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại. Thì ra hôm đó không chỉ mình cô nhận ra trò bẩn của Vũ Minh.
“Cứ khăng khăng đòi hỏi lý do để rồi việc xấu bị người ta vạch trần ngay trước mặt, coi như anh ta tự tìm bằng chứng chứng minh mình không thành thật.” Chung Tình không khỏi cảm thán.
“Đúng thế,” Thư Nhã Ni cũng xuýt xoa, “Mà chuyện này vẫn chưa là gì, sau này em sẽ gặp còn nhiều người kỳ quặc hơn nữa vì suy cho cùng nơi công sở là nơi dính đến lợi ích mà.”
Đúng vậy, Chung Tình nghĩ, trước lợi ích những người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh vi luôn có thể dễ dàng hạ thấp ranh giới đạo đức của mình, luôn có lý do hợp lý để làm những việc tổn người lợi mình.
Có lẽ đó chính là thế giới của người trưởng thành.
Chiều hôm đó khi Chung Tình đang lấy nước ở phòng trà thì nghe thấy Lữ Bằng Sơn nói với Lăng Na: “Nghe nói người phụ trách nhân sự tiếp đón chúng ta lúc đầu đã bị cho nghỉ rồi, nghe bảo là vì để lộ đề thi phỏng vấn ra ngoài. Sư phụ tôi nói là Tổng Giám đốc Kiều đề nghị giám đốc nhân sự không giữ người đó lại.”
Chung Tình nghĩ, chẳng trách Vũ Minh lại biết được những điều mà người khác không biết, thì ra là vậy. Còn Kiều Minh Huyền, con người này nhìn thì nho nhã lịch sự nhưng khi làm việc thật sự có khí chất quyết đoán dứt khoát.