Cơ Nhiêu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vành tai Yến Đình Chi đỏ bừng khả nghi.
Yến Đình Chi động tác rất nhanh, chỉ trong chốc lát, cá và thỏ rừng đã được nướng lên đặt bên đống lửa.
“Còn chưa hỏi tên ngươi là gì.”
Cơ Nhiêu liếc nhìn Yến Đình Chi, thấy hắn vẫn chuyên chú cúi đầu nướng thịt, dường như chỉ thuận miệng hỏi một câu chứ không hề có ý thăm dò.
“Chước Anh.”
Cái tên "Chước Anh" là do cha chàng tìm một vị bán tiên đặt cho. Vị bán tiên đó nói rằng mệnh chàng có tai ương, cần mượn khí lành của trẻ sơ sinh thông qua cái tên này để hóa giải.
Cha chàng tin điều đó.
Nhưng cái tên ấy gần như chẳng ai biết đến. Nhất là sau khi cha chàng qua đời, lại càng không ai còn biết đến nó nữa.
“Thương lãng chi thủy thanh hề, khả dĩ trạc ngã anh.”
Vai chính công Yến Đình Chi, đọc nhiều thi thư, lúc này rốt cuộc cũng phát huy được trí tuệ và vốn hiểu biết của hắn.
Cơ Nhiêu lười biếng liếc mắt nhìn hắn, thấy mùi thơm từ con thỏ nướng đã lan tỏa khắp sơn động, mới chậm rãi mở miệng:
“Là chữ bỏng cháy trong chước, trẻ con anh, không liên quan gì đến trạc anh của ngươi đâu.”
Yến Đình Chi “à” một tiếng, vẻ mặt như có phần ngượng ngùng.
Cơ Nhiêu âm thầm trợn mắt — tiểu tử ngốc này thật sự là Yến Đình Chi sao? Nhìn thế nào cũng không ra vẻ là người sau này có thể giết chết Ma giáo giáo chủ một cách dứt khoát và tàn nhẫn.
“Được rồi.” Yến Đình Chi đưa con thỏ nướng xong đến trước mặt chàng, “Cẩn thận nóng.”
Cơ Nhiêu nhận lấy con thỏ, sắc mặt có chút phức tạp. Nếu hắn biết thân phận thật sự của chàng là Ma giáo giáo chủ, không biết sẽ phản ứng thế nào.
“Khụ khụ.” Yến Đình Chi ho nhẹ mấy tiếng, đưa tay che miệng.
Cơ Nhiêu lúc này mới phát hiện sắc môi hắn có phần tái nhợt, trong lòng chợt lóe lên ký ức trong nguyên văn — Yến Đình Chi từng bị thương khi chạy trốn.
“Ngươi bị thương à?” Cơ Nhiêu thuận miệng hỏi một câu.
Yến Đình Chi lại chẳng có ý giấu giếm chút nào: “Bị kẻ thù truy sát.” Hắn lật cá nướng qua một mặt, rồi tiếp tục nói:
“Mặc dù khi ta vớt được Chước công tử, trên người ngươi chỉ mặc áo trong, nhưng chất liệu vải kia đắt đỏ, chắc hẳn cũng là thiếu gia con nhà thế gia. Ngươi không biết võ, không nên ở lại nơi núi rừng này lâu, ngày mai ta sẽ đưa ngươi về thành. Chước công tử nên sớm trở về thì hơn.”
Cơ Nhiêu lúc này mới nhớ ra, nội lực của chàng đã bị biếng nhác liễm dùng dược phong bế.
Con thỏ nướng vừa lửa, bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm thơm, chỉ tiếc không có muối hay gia vị gì, ăn vào nhạt nhẽo khó nuốt. Cơ Nhiêu chỉ chọn vài miếng thịt mềm nhất rồi ngừng ăn.
Yến Đình Chi sửng sốt: “Không ăn nữa à?”
“Ừ.”
Yến Đình Chi liền đưa tay nhận lại con thỏ, tiếp tục ăn phần còn lại. Cơ Nhiêu muốn ngăn cũng không kịp.
Hắn chỉ săn được một con thỏ, chàng lại ăn không nhiều. Nếu hắn ăn phần còn lại cũng không có gì đáng trách. Nghĩ vậy, Cơ Nhiêu cũng không quá bận tâm nữa.
Cơ Nhiêu bị nhiễm phong hàn, cơn buồn ngủ cũng kéo đến sớm hơn thường lệ.
Yến Đình Chi thu dọn sạch sẽ đồ ăn thừa rồi mang ra ngoài vứt bỏ. Khi quay trở lại, hắn đã thấy Cơ Nhiêu tựa vào vách hang ngủ thiếp đi.
Chàng tựa đầu vào vách đá, đôi mày mảnh hơi chau lại, như thể giấc ngủ chẳng được yên ổn. Mái tóc chưa buộc gọn, buông thả tự nhiên càng tăng thêm nét tùy ý và lười nhác. Có lẽ là theo bản năng, chàng cuộn mình trong lớp vải thô, ôm chặt lấy thân thể, co ro trong góc hang, trông vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Yến Đình Chi vốn là thiếu chủ Tư Miên trai, từ nhỏ đã được phụ thân nghiêm khắc dạy dỗ, ghi lòng tạc dạ đạo lý trừ gian diệt ác, giúp người yếu thế. Hắn chưa từng làm trái kỳ vọng của người lớn, lớn lên thành một thiếu niên đoan chính, ngay thẳng, cẩn trọng trong từng lời ăn tiếng nói.
Chỉ là, một người "quá mức gương mẫu" như hắn, từ nhỏ đến lớn chưa từng đọc thoại bản, cũng chẳng biết mấy trò nghịch ngợm của bọn trẻ con. Mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong sân luyện võ, chuyên tâm tu hành.
Nếu so ra, thì hắn chẳng khác gì một kiểu “mọt sách” thời hiện đại – ngoài học và rèn luyện ra, thì chẳng biết gì đến những thú vui khác của nhân gian.
Loại nhân vật như Cơ Nhiêu – giáo chủ Ma giáo – đương nhiên không thể nào xuất hiện trong chính sử hay các thư tịch nghiêm túc. Những hình tượng như "giáo chủ đại nhân" chỉ có thể tìm thấy trong mấy thoại bản dân gian mà thôi.
Vì thế, việc Yến Đình Chi không nhận ra thân phận thật sự của chàng, cũng hoàn toàn là chuyện bình thường.
Cũng giống như chưa từng đọc Bá đạo tổng tài tiểu kiều thê, Tà thiếu sủng ái: Kiều thê đào hôn 99 lần, thì đương nhiên không thể hiểu nổi mấy câu thoại như “Nữ nhân, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta” hay “Nữ nhân, đừng khiêu khích giới hạn của ta”… Đơn giản là không cùng một thế giới.
“Lạnh…”
Yến Đình Chi vốn đang ngồi cạnh đống lửa, nghe thấy tiếng Cơ Nhiêu lẩm bẩm trong mơ. Trong lòng như bị mèo cào một cái, ngứa ngáy, không yên. Hắn quay đầu nhìn gương mặt chàng, bất giác nuốt khan.
Một lúc sau, Yến Đình Chi khẽ bước lại gần, nhẹ giọng nói một câu: “Mạo phạm.” Rồi cúi người ôm lấy Cơ Nhiêu, đem chàng vào lòng mình.
Cơ Nhiêu ngủ mơ màng, nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm, theo bản năng liền nép sát lại gần.
Yến Đình Chi lập tức cứng cả người. Hắn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt toát ra từ người chàng – rõ ràng là nam nhi, vậy mà lại mang theo hương thơm thanh nhẹ như thiếu nữ khuê phòng.
Cơ Nhiêu vô thức cựa mình, tìm một vị trí thoải mái trong lòng hắn rồi yên tâm ngủ tiếp, nét mặt giãn ra, ngủ rất sâu.
Sáng hôm sau, Cơ Nhiêu tỉnh dậy, phát hiện trên người mình được phủ thêm một lớp áo khoác – là áo của Yến Đình Chi.
Chàng nhìn quanh một vòng, chẳng thấy bóng dáng Yến Đình Chi đâu.
“Yến Đình Chi?”
Không ai đáp lời.
Chàng định ra ngoài xem thử.
Cơ Nhiêu gắng sức ngồi dậy, trong lòng bắt đầu nghi ngờ — cuộc truy sát kia là thật hay chỉ là cái cớ? Yến Đình Chi ngày nào cũng nghênh ngang ra ngoài như thế, mà không có ai tới bắt hắn?
Chàng dụi mắt, định đi rửa mặt, nhưng chỉ vừa động một chút, chân đã đau nhói như bị dao đâm.
Chàng chỉ còn cách vịn vào vách đá để đứng dậy, lết từng bước về phía cửa hang.
Vừa ra tới cửa, bị ánh nắng ngoài trời chiếu vào, Cơ Nhiêu nheo mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt đã là Yến Đình Chi.
“Sao ngươi lại quay về rồi?”
Yến Đình Chi chạy đến, đưa tay đỡ lấy chàng, lực đạo quá mạnh khiến cả người Cơ Nhiêu đổ vào lòng hắn.
Cơ Nhiêu hơi khó chịu, lập tức đẩy hắn ra, lạnh nhạt nói: “Rửa mặt.”
Yến Đình Chi thấy chàng chẳng mang theo gì trong tay, trong lòng thoáng dâng lên một tia trống rỗng.
“Việc này để ta làm là được rồi. Chân ngươi đang gãy, đừng tùy tiện đi lại.” Hắn đặt cái sọt sau lưng xuống, xoay người đi múc nước.
Yến Đình Chi luyện võ từ nhỏ, tự nhiên hiểu rõ sự khác biệt giữa người luyện võ và người không luyện. Huống hồ Cơ Nhiêu thân thể lại gầy gò, vóc dáng thon dài, nhìn qua đã thấy mỏng manh. Giờ lại bị thương gãy chân, chẳng khác nào một chiếc bình sứ mong manh, khiến Yến Đình Chi không khỏi cẩn thận từng li từng tí khi chăm sóc.
Cơ Nhiêu ngồi xổm xuống, nhìn vào cái sọt Yến Đình Chi vừa đặt xuống.
Bên trong là mấy gói thuốc bọc giấy vàng — e rằng vừa mới xuống trấn mua về.
Chờ Yến Đình Chi mang nước quay lại, Cơ Nhiêu liếc nhìn hắn bận rộn, ánh mắt vô thức dừng lại ở bên hông trống không của hắn.
“Ngọc bội của ngươi đâu?”
Yến Đình Chi sững người, vội sờ eo, rồi mím môi cười cười: “Có lẽ là đánh rơi rồi.”
Cơ Nhiêu nhìn hắn nói dối nghiêm túc như thật, cũng không vạch trần. Số thuốc kia không phải thứ rẻ tiền, bản thân hắn cũng cần dùng thuốc. Đem ngọc bội đổi lấy dược liệu, cũng chẳng có gì quá đáng.
Thế nhưng, trong nguyên văn, đám người truy sát Yến Đình Chi lại là điển hình của kiểu “bám riết không tha”, tinh thần đó được khắc họa cực kỳ rõ nét. E rằng không bao lâu nữa, chỉ cần lần theo chiếc ngọc bội kia, bọn chúng sẽ lần ra được nơi này.
Cơ Nhiêu thở dài một hơi nặng nề. Đến lúc đó, bản thân chàng gãy chân, võ công hoàn toàn bị phong bế, nếu Yến Đình Chi không mang chàng theo thì chắc chắn chàng chết không thể nghi ngờ.
Yến Đình Chi không nói thật, chỉ sợ chàng áy náy, chứ nào biết Cơ Nhiêu lúc này đang nghĩ gì trong bụng.
“Ê, ngươi sẽ không bỏ lại ta đấy chứ?
Giọng của Cơ Nhiêu nhẹ bẫng vang lên, khiến Yến Đình Chi khựng lại, ngẩng đầu nhìn chàng.
Cơ Nhiêu vừa mới rửa mặt xong, nước còn chưa kịp lau khô. Mấy sợi tóc ướt dính vào hai bên má, rủ xuống từng giọt. Hàng mi dài cũng thấm nước, ôm lấy đôi mắt xinh đẹp kia, đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn hắn không chớp, mang theo một nỗi lo sợ khiến người ta xót xa — phảng phất như sợ hắn sẽ thật sự bỏ rơi chàng. Cảm giác bị lệ thuộc này khiến lòng Yến Đình Chi mềm nhũn, rối loạn.
Hắn đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Cơ Nhiêu. Cảm giác mềm mại, mượt mà ấy là thứ hắn chưa từng chạm qua.
Yến Đình Chi khẽ cười, trong mắt như ánh sáng rực rỡ bị nghiền nát, “Yên tâm, ta sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Thật ra, hiệu ứng tâm lý đúng là quá mạnh. Cơ Nhiêu chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, cũng không hiểu tại sao Yến Đình Chi lại đột nhiên nghiêm túc đến thế. Nhưng chàng cũng không định hỏi thêm làm gì.
Là một người mỗi ngày bị gọi là "soái ca", được xưng "nam thần", vậy mà vẫn độc thân không ai theo đuổi, Cơ Nhiêu sớm đã chẳng đặt nặng chuyện dung mạo đẹp đẽ đến mức nào.
Nhưng sát thủ trong nguyên tác thì lại chuyên nghiệp hơn tưởng tượng rất nhiều.
Ngay trong đêm ấy, Yến Đình Chi đánh thức Cơ Nhiêu. Chưa kịp để chàng phản ứng, Cơ Nhiêu đã phát hiện bản thân bị cõng lên lưng hắn.
Gió đêm lạnh buốt tạt thẳng vào mặt, thổi cho Cơ Nhiêu tỉnh táo đến choáng váng.
“Ê……”
“Đừng nói gì cả. Ta đưa ngươi đi. Nếu lát nữa thật sự không ổn, ta sẽ giấu ngươi đi rồi tự mình dẫn bọn chúng rời khỏi đây.”
“Vậy còn ngươi……” — phải trốn cho kỹ.
Yến Đình Chi cắt ngang lời chàng, gió đêm thổi lồng lộng khiến giọng hắn cũng nhuốm vẻ bi thương và trang trọng: “Ngươi không cần lo ta phải làm sao. Bọn chúng vốn dĩ là nhằm vào ta, không nên kéo cả ngươi vào.”
Cơ Nhiêu: …
“Ở đằng kia!”
“Đứng lại!”
Yến Đình Chi dưới chân như gió cuốn, chạy nhanh như bay. Nhưng Cơ Nhiêu vẫn nghe rõ tiếng truy đuổi sau lưng ngày càng gần.
Lòng chàng bắt đầu hoảng hốt — chàng không có ánh hào quang nhân vật chính, cũng chẳng muốn chết tí nào.
Ngươi còn không mau giấu ta đi?!
Trán Yến Đình Chi lấm tấm mồ hôi, hắn vốn đã mang thương tích, giờ còn phải cõng thêm một người, thực sự là gắng hết sức.
Cơ Nhiêu nhắm chặt hai mắt suy nghĩ — kiếp trước Tống Thanh tuy bị trúng thôi tình hương, nhưng vẫn còn giữ được võ công, hai người phối hợp ăn ý, mới có thể mở đường máu thoát thân.
Còn hiện tại… chàng nhìn tình hình của mình — một kẻ què không biết võ, cộng thêm một người bị thương sắp thành tàn phế.
Đang miên man thì đột nhiên sau lưng nhói lên, tựa như có thứ gì đâm sâu vào cơ thể.
Giết người diệt khẩu mà còn dùng ám khí? Chơi lớn vậy?
Nghe thấy tiếng rên khẽ, Yến Đình Chi vội vàng luống cuống gọi, “Chước Anh!”
“Chịu chết đi!”
Yến Đình Chi xoay người lại.
Leng keng!
Kiếm của thích khách va chạm với đoản đao của Yến Đình Chi, đối phương bị chấn lui mấy bước, cảm giác cổ tay như tê dại.
“Chước Anh!” Yến Đình Chi ôm lấy Cơ Nhiêu vào lòng, vội vã kiểm tra. Ngón tay hắn chạm phải máu.
Sắc môi Cơ Nhiêu nhợt nhạt — ám khí có độc.
Yến Đình Chi nhẹ nhàng đặt chàng xuống, trầm giọng: “Ngươi chờ ta.” Nói rồi, hắn rút đoản đao lao về phía trước.
Ánh sáng của "hào quang nhân vật chính" lúc này bộc lộ rõ ràng trên người Yến Đình Chi. Nhân vật chính dù bị dồn đến đường cùng cũng sẽ luôn bùng phát — Yến Đình Chi cũng không ngoại lệ.
Lúc này, trong đầu Yến Đình Chi chỉ còn mỗi một ý niệm: cứu người. Vì vậy dù thân thể tàn tạ, hắn vẫn đánh ra khí thế "Lão tử là thiên hạ đệ nhất" hừng hực như thiêu đốt.
Một thân liều mạng xông pha của hắn khiến đám thích khách đều có phần hoảng loạn.
Thấy không địch lại, một tên trong số đó quyết đoán chuyển hướng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cơ Nhiêu.
Cơ Nhiêu lại lần nữa trải qua nỗi đau như nước sôi lửa bỏng, cũng may chàng có thể chất bách độc bất xâm, gắng gượng chịu được độc tính. Vừa mới có chút tỉnh táo, cổ đã bị kẻ kia túm chặt.
“Buông người ra!”
Giọng Yến Đình Chi vang lên đầy thê lương.
Bị bóp cổ còn chưa khiến Cơ Nhiêu hoảng sợ bao nhiêu, chứ cái tiếng kêu kia của Yến Đình Chi lại làm chàng giật mình thật sự.
Kêu gì mà thảm thiết vậy? Không biết còn tưởng là lão bà chết không bằng.
Tên thích khách lên tiếng, giọng lạnh như băng, đưa ra điều kiện uy hiếp:
“Thả cũng được. Ngươi tự phế võ công, ta sẽ không động đến người này.”
Cơ Nhiêu nghe vậy suýt bật cười.
Hai người bọn họ mới quen biết được bao lâu? Nếu là Tống Thanh – người từng cùng hắn lăn qua giường chiếu, thì có lẽ còn cân nhắc. Đổi lại là chàng? Thôi bỏ đi.
Nhưng khi chàng thấy Yến Đình Chi chậm rãi nâng tay lên, nụ cười bên môi lập tức đông cứng.
Uy, ngươi không phải định làm thật đấy chứ?
Nói ngươi ngốc ngươi thật sự khờ a?
“Yến Đình Chi!” Cơ Nhiêu nhịn không được mà hét lớn: “Ngươi đừng có tin lời cái tên vương bát đản đó! Ngươi phế võ công rồi thì cả hai ta đều chết ở đây thôi!”
Mang theo thành kiến đã có, Yến Đình Chi lập tức diễn giải lời nói ấy theo chiều hướng Cơ Nhiêu đang lo lắng cho mình.
“Ta sẽ không để ngươi chết.”
Yến Đình Chi mắt đỏ hoe, như thể vừa đưa ra một quyết định trọng đại.
Thiếu hiệp, ngươi thật sự hiểu lầm.
Cơ Nhiêu trừng mắt nhìn, nước mắt bị gió thổi rơi xuống.
Ngay khoảnh khắc Yến Đình Chi định tự phế võ công, một tiếng quát lớn vang lên, âm thanh thô ráp như tiếng sấm rền giữa trời quang, dội thẳng vào màng nhĩ mọi người.
“Giáo chủ!!”
Cùng lúc đó là tiếng lục lạc vang lên leng keng, lan ra rõ mồn một trong đêm tối.
Vừa nghe thấy tiếng này, Cơ Nhiêu đã biết là ai tới.
Một hán tử cao lớn, thân hình lực lưỡng không khác gì tường đồng vách sắt, xông ra từ trong bóng tối, vung tay đánh bay tên thích khách đang bắt cóc giáo chủ nhà mình. Không thèm quan tâm gì, hắn liền lao tới ôm Cơ Nhiêu vào lòng, vừa ôm vừa khóc hu hu như con nít.
Mỗi lần hắn nhúc nhích, cái lục lạc buộc trên cổ tay lại leng keng vang, tiếng động quái dị ấy chẳng những không đáng sợ, mà còn có phần buồn cười.
Người này chính là hộ pháp Hắc Linh của giáo chủ Cơ Nhiêu. Trong nguyên tác, Cơ Nhiêu từng vì cái hình tượng “tháo hán man di thích đeo lục lạc” này mà để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Hình ảnh quá mức chấn động, chàng bỗng nhiên nhớ ra mình đang ở trong truyện.
“Giáo chủ ơi, người có sao không? Giáo chủ của ta a~~” Hắc Linh khóc trời gọi đất, hoàn toàn không để ý xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Cả bọn thích khách – bao gồm cả Yến Đình Chi – đều sững người ra tại chỗ.
“Là Hắc Linh! Người của Ma giáo!”
“Rút lui, nhanh!”
Hắc Linh ôm chặt lấy giáo chủ, ánh mắt quét qua một vòng, lạnh lẽo như băng: “Dám động đến giáo chủ, giết không tha.”
Ngay sau đó là một nhóm đệ tử Ma giáo đồng loạt xông ra. Dù võ công có phần kém hơn nhóm thích khách, nhưng thắng ở số đông. Không bao lâu sau, cục diện đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Một trong số đệ tử xách cổ áo Yến Đình Chi lên, còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Gã nghiêm túc hỏi:
“Giáo chủ, hộ pháp, người này xử lý thế nào?”
Hắc Linh một lòng một dạ lo cho giáo chủ, liếc nhìn Yến Đình Chi – không thấy quen mắt, thuận miệng đáp:
“Giết luôn đi.”
“Khoan đã.”
Cơ Nhiêu quay sang nhìn Yến Đình Chi, đối diện là ánh mắt ba phần mơ hồ, sáu phần kinh ngạc, một phần bi thương như bị người yêu phản bội của hắn.
Ánh mắt của vai chính công lúc nào cũng có quầng sáng bao quanh, quá chói khiến Cơ Nhiêu không dám nhìn thẳng. Hắn quay đầu đi, lạnh nhạt nói:
“Hắn có ân với ta, thả đi.”
Nhưng ở trong mắt Yến Đình Chi, lại là Chước Anh đang tự nhắc nhở bản thân rằng đôi bên đã định sẵn là địch, chẳng thể có điểm giao nhau, cho nên mới quay đi không nỡ đối diện.
Hắc Linh lập tức gật đầu, “Giáo chủ nói là thánh chỉ. Thả.”
Yến Đình Chi đứng tại chỗ, thần sắc thất hồn lạc phách, như con gà trống bại trận, nhìn theo bóng lưng dần khuất. Khi thấy bọn họ sắp đi xa, hắn mới thấp giọng gọi:
“Ngươi… ngươi còn trúng độc. Tốt nhất nên lục soát mấy tên thích khách, biết đâu tìm được giải dược.”
Hắc Linh nghe xong liền quay sang kiểm tra Cơ Nhiêu. Thấy giáo chủ mặt mày hồng nhuận, thần sắc không chút khó chịu, mới nhớ ra nhà mình giáo chủ vốn là thể chất bách độc bất xâm, không hề bị ảnh hưởng.
Thế là chẳng thèm để ý đến Yến Đình Chi nữa, hừ lạnh một tiếng, ôm giáo chủ rời đi.
Yến Đình Chi đứng ngây người một lúc lâu, ánh mắt tràn đầy hụt hẫng. Trông bộ dạng hắn lúc này cứ như con chó nhỏ ướt mưa bị chủ nhân bỏ rơi – thật sự có chút đáng thương.
Tại sao chứ… Tại sao ngươi lại là giáo chủ của Ma giáo?
Cơ Nhiêu tựa vào lòng Hắc Linh, thuận miệng hỏi:
“Ngươi sao lại đến đây?”
Hắc Linh lập tức líu lo:
“Hữu hộ pháp hôm qua trở về Ma giáo, nói giáo chủ ngài rơi xuống vực, ta nghe xong thì hồn vía lên mây, ăn không ngon ngủ không yên, làm gì cũng thất thần...”
“Vào trọng điểm.”
Bị ngắt lời, Hắc Linh lập tức thu lại vẻ mặt tội nghiệp, ngoan ngoãn “À” một tiếng rồi nói tiếp:
“Thế là bọn ta lập tức điều động đệ tử Ma giáo chia nhau tìm kiếm dưới chân núi. Ta tìm phía đông, hữu hộ pháp tìm phía tây. Bây giờ nhìn thấy giáo chủ bình an, chúng ta có thể an tâm quay về rồi.”
Cơ Nhiêu khẽ gật đầu, cả người rũ rượi. Nhưng nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của Yến Đình Chi, chàng lại thấy lòng nặng trĩu, suýt nữa muốn bật khóc.
Trong nguyên tác, Yến Đình Chi bắt đầu nhìn Tống Thanh bằng con mắt khác chỉ vì lỡ cùng nhau lăn qua một lần trên giường, nhưng bản chất vẫn là người ghét ác như thù, lòng dạ ngay thẳng. Lần này phát hiện bị lừa, lần sau gặp lại e là sẽ chẳng chút nể tình, rút kiếm mà chém trước đã rồi nói sau.
Bị vai chính công chú ý tới... chưa chắc đã là chuyện tốt lành gì.
Tương lai thật u ám.
Chàng nhất định phải giữ được mạng sống của mình, trước hết đem lòng Tống Thanh nắm chắc mới được.
Hắc Linh ra hiệu người thả pháo hiệu.
Bên kia, Tống Thanh sau khi lục soát suốt một ngày một đêm vẫn không tìm thấy Cơ Nhiêu, sắc mặt lạnh lẽo như tuyết phủ đỉnh băng sơn. Đệ tử Ma giáo ai cũng nhìn mà run, không dám tới gần nửa bước, chỉ dám lùi xa xa quan sát.
Trong màn đêm, một chuỗi pháo hoa chợt sáng rực rồi dần tạo thành một chữ “Cơ”.
Các đệ tử nhìn thấy pháo hiệu ấy, chỉ thấy Tống Thanh đang nhíu chặt mày bỗng thả lỏng. Y chỉ nói một chữ:
“Đi.”
Dứt lời liền lập tức rời khỏi, bóng dáng thoắt cái đã không thấy đâu nữa.
Võ công của Cơ Nhiêu đến ngày thứ ba thì khôi phục, nhưng chàng vẫn bị Tống Thanh ép nằm yên trên giường trong Ma giáo suốt hai tháng trời.
Tống Thanh biết chân Cơ Nhiêu bị trật khớp, lập tức nghiêm lệnh y sư dùng dược tốt nhất điều trị. Trước khi chàng hồi phục hoàn toàn, tuyệt đối không cho xuống giường bước đi.
Cứ thế, Cơ Nhiêu trở thành một bao gạo sống nằm nguyên trên giường suốt hai tháng.
Hôm nay, Hắc Linh vừa từ nhà ăn bước ra liền bắt gặp Tống Thanh đang cầm theo thứ gì đó. Hắn liếc mắt đã nhận ra ngay là món gì—nước luộc có màu vàng trong, một ít rau xanh trôi nổi bên trên, rất rõ ràng là phần “lá sen hấp gà” thuộc hạn mức cung ứng của nhà ăn Ma giáo.
Hắn nghiêng đầu hỏi:
“Tả hộ pháp, ngươi mang theo gà đi đâu vậy?”
“Đưa cho giáo chủ.” Tống Thanh lạnh nhạt đáp, mặt không biểu cảm.
Hắc Linh đã quen với dáng vẻ “không yêu không ghét” của y, chỉ nhìn y mắt nhìn thẳng bước qua cạnh mình, trong không khí còn vương lại một mùi thơm gà hấp thoang thoảng.
Không hiểu vì sao, Hắc Linh luôn cảm thấy sau khi từ Phục Ma Sơn trở về, Tống Thanh có vẻ quá mức quan tâm tới giáo chủ.
Giáo chủ hiện tại ba bữa một ngày đều do Tống Thanh đích thân chuẩn bị, nhưng theo Hắc Linh biết thì Tống Thanh trước giờ chưa từng làm qua mấy việc này. Với thân phận là hộ pháp Ma giáo, Hắc Linh thật ra vẫn không mấy thích Tống Thanh—người này vốn chẳng có ý thức trên dưới, dựa vào việc được giáo chủ sủng ái mà tự tung tự tác.
Chẳng những không tôn giáo chủ như thượng cấp, mà còn để giáo chủ phải nhường nhịn y từng li từng tí. Giọng điệu nói chuyện cũng chẳng ra dáng cấp dưới, lúc nào cũng như thể mình ngang hàng với chàng.
Nhưng rồi, ai bảo y là người thân tín bên cạnh giáo chủ chứ?
Hắc Linh từng thử nói điều này với giáo chủ, kết quả bị phạt một trận nên đành phải ngậm đắng nuốt cay, phần lớn thời gian chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Tống Thanh đang đi, đột nhiên bị Hắc Linh kéo tay giữ lại. Y hơi mất kiên nhẫn, hất tay ra, quay lại nhíu mày hỏi:
“Ngươi làm gì?”
Hắc Linh do dự giây lát, cuối cùng vẫn cắn răng nói thẳng:
“Tả hộ pháp, ta không biết các ngươi ra ngoài lần này gặp phải chuyện gì, nhưng vốn dĩ giáo chủ không cần phải đi. Là vì lo lắng cho ngươi nên người mới xuống núi. Hiện tại ngươi có thể đi lại như thường, nhưng giáo chủ… Nếu hôm đó ta không đến kịp, giáo chủ sớm đã mất mạng rồi.”