Thiên Tình

Mặt trời lên cao, ánh nắng chan hòa khắp núi đồi. Một con ngựa bất ngờ hí vang, âm thanh lan xa, xé toạc bầu không khí căng thẳng. Tiếng binh khí va chạm leng keng dội vang không dứt, bụi đất cuồn cuộn mù trời.

Nơi này không phải quan đạo, đường nhỏ gập ghềnh, chật hẹp. Giữa cảnh tượng hỗn loạn ấy, một trận giao tranh đã nổ ra.

"Ta còn tưởng ai, thì ra là người của Ma giáo!"

"Giết sạch lũ Ma giáo! Vì chính đạo mà trừ hại!"

Trên lưng ngựa, một người ngồi ngay ngắn — thân vận bạch y, không vướng chút bụi trần. Gương mặt y trắng như tuyết, vẻ tuấn nhã thoát tục, từng cử động đều toát lên khí chất phong nhã của bậc thế gia. Dáng y cưỡi ngựa phiêu dật như bước ra từ một bức họa — chính là Tống Thanh, Tả hộ pháp của Ma giáo.

Tống Thanh không đáp lời, chỉ chắp tay thi lễ. Nhưng hành động ấy rơi vào mắt đám người danh môn chính phái lại thành ra ngạo mạn, chẳng khác nào xem thường thiên hạ.

Căm phẫn dâng trào, hai bên chẳng nói thêm lời nào, lập tức lao vào giao chiến.

Không một ai bên dưới phát hiện, giữa những tán lá đỏ au kia, có một thân ảnh lười nhác nằm trên cành cây.

Cơ Nhiêu ngả người trên nhánh cây lớn, hai tay gối sau đầu, một chân buông thõng đong đưa. Chàng ngước nhìn những tán lá rì rào phía trên, nghe âm thanh chém giết vang vọng phía dưới, khẽ thở dài một tiếng.

Phía dưới đánh nhau tư thế đẹp đẽ như vũ khúc, thân pháp nhẹ nhàng như chim yến lướt qua mặt nước, dáng điệu uyển chuyển như rồng uốn lượn. Chỉ cần một nụ cười nơi khóe môi, người kia đã khiến đám danh môn chính phái trở tay không kịp.

Người ấy chính là vai chính trong quyển sách "Võ lâm thiếu chủ cùng Ma giáo hộ pháp ngày ngày đêm đêm", còn Cơ Nhiêu… là kẻ ngày hôm qua vừa xuyên vào quyển sách này.

Là một sinh viên tiêu chuẩn thế kỷ 21, Cơ Nhiêu có gia thế tốt, diện mạo đẹp, học hành xuất sắc. Dù ngày ngày lười biếng, cậu vẫn dễ dàng chiếm giữ vị trí thủ khoa chuyên ngành. Dù nhìn từ góc độ nào, cậu cũng hoàn hảo không tì vết.

Thế nhưng, giữa con đường văn hóa sáng lạn đầy hứa hẹn ấy, Cơ Nhiêu lại muốn làm… diễn viên.

Không vì lý do cao siêu nào. Nhà cậu là dòng dõi nho học, từ trên xuống dưới đều cho rằng nghề diễn chẳng có gì là đứng đắn. Nhưng Cơ Nhiêu lại cố tình chọn làm diễn viên, chỉ đơn giản vì muốn chọc giận người nhà.

Cậu từng tham gia vài cuộc tuyển chọn, nhờ khuôn mặt như được gắn thêm hiệu ứng "BUFF nhan sắc", thành tích lần nào cũng xuất sắc. Mà kỳ lạ thay, ở lĩnh vực này chàng lại vô cùng có thiên phú — đến cả mấy đạo diễn đều nói chàng sinh ra là để ăn chén cơm này.

Hằng ngày cậu đi diễn vai quần chúng, ăn cơm hộp, thỉnh thoảng còn bị mắng đến ù cả tai, khiến cha mẹ cậu tức đến nổ đom đóm mắt.

Cơ Nhiêu thì lại thấy sung sướng vô cùng — miễn là làm ba mẹ không vui, mục tiêu của cậu coi như đạt được.

Tác giả Ngư Bát Giang là một kẻ… hết sức "phế". Viết gì cũng dở, làm gì cũng thất bại, mỗi tháng chỉ đều đặn lên Weibo đăng một mẩu truyện nhỏ.

"Võ lâm thiếu chủ cùng Ma giáo hộ pháp ngày ngày đêm đêm" là một trong số đó.

Trong mỗi câu chuyện của Ngư Bát Giang đều có một nhân vật pháo hôi tên là Cơ Nhiêu trùng tên với cậu.

Chính vì sự trùng hợp này, Cơ Nhiêu bắt đầu chú ý đến tác giả kia.

Văn phong của Ngư Bát Giang thì bình thường, cốt truyện còn cẩu huyết khỏi bàn, nhưng tài "chửi người" thì phải gọi là đỉnh cao. Ai dám cãi lời trong phần bình luận, anh ta đều mắng cho tan tác, tổ tông mười tám đời cũng bị lôi ra mắng chung.

Viết văn thì tầm thường, nhưng mắng chửi thì đúng là hạng nhất.

Cái nhân vật pháo hôi tên Cơ Nhiêu kia, trong mỗi thế giới đều chết cực kỳ thê thảm. Bản thân Cơ Nhiêu đọc mà cũng phải tặc lưỡi than trời.

Có lẽ cũng vì cái tên trùng nhau ấy, mà một ngày nọ, Ngư Bát Giang tìm đến cậu.

Khói thuốc mờ ảo lượn lờ trong không khí, Ngư Bát Giang ngậm điếu thuốc, trông tàn tạ mà buồn bã mở miệng:

“Thật ra tôi là một hệ thống.”

“Ký chủ của tôi mấy năm trước gặp tai nạn, nên giờ tôi không thể tiếp tục đi theo để xuyên vào các vị diện khác.”

“Những chuyện tôi viết đều là trải nghiệm thật của ký chủ. Đừng hỏi vì sao tôi viết ra. Viết để kiếm chút tiền tiêu vặt thôi.”

“Chỉ cần cậu hoàn thành một nhiệm vụ trong phần bình luận dưới mỗi chuyện tôi viết, tôi sẽ ban cho cậu một điều ước. Trường sinh bất lão, tiền tài bạc triệu, hay bất cứ thứ gì cậu muốn… đều có thể.”

Cơ Nhiêu lập tức trợn trắng mắt.

Cái thế giới này thật sự có người tự coi mình là thần đèn Aladdin à?

“Anh chọn tôi vì lý do gì?”

“Bởi vì… ngoài cậu ra thì không ai được cả. Về sau cậu sẽ hiểu.”

“Xạo quá đi, ai mà tin mấy lời đó chứ?”

“Bình luận là chọn ngẫu nhiên. Tôi biết cậu không tin, nhưng chẳng mấy chốc cậu sẽ tin thôi.” Ngư Bát Giang nở nụ cười đầy gian tà, “À phải, nhắc nhẹ một câu — nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng hòng quay về thế giới thực nhé.”

Rồi sau đó, khi Cơ Nhiêu mở mắt ra lần nữa, chàng đã ở trong thế giới này. Mà cái thế giới đó lại chân thật đến mức…chàng không thể không tin.

Phía dưới vẫn đang hỗn chiến, đao kiếm vung lên như mưa. Cơ Nhiêu lại chỉ lười biếng thở dài lần nữa.

Trong phần bình luận dưới truyện Võ lâm thiếu chủ cùng Ma giáo hộ pháp ngày ngày đêm đêm, Ngư Bát Giang đã chọn ngẫu nhiên một cái tên: ID Tần phu nhân.

Tần phu nhân viết: Tôi muốn Tả hộ pháp cả đời phải chịu đựng Giáo chủ! Ô ô ô, tôi yêu Giáo chủ quá đi mất!

Trong nguyên tác, Cơ Nhiêu chính là Giáo chủ Ma giáo, còn Tống Thanh là Tả hộ pháp — thanh mai trúc mã của chàng. Tống Thanh từ nhỏ đã được cha của Cơ Nhiêu nhặt về, lớn lên trong Ma giáo, luôn ở bên cạnh chàng.

Cơ Nhiêu ngạo mạn, tự phụ, chẳng xem ai ra gì ngoài Tống Thanh, làm việc toàn dựa vào sở thích cá nhân. Ngược lại, Tống Thanh tuy là người của Ma giáo nhưng hành sự luôn giữ đạo nghĩa, chưa bao giờ ra tay với kẻ vô tội.

Trong một lần làm nhiệm vụ, Tống Thanh — lúc đó vẫn là vai chính thụ — bị một tên hái hoa tặc hạ dược. Sau khi thoát khỏi, y trốn vào một hang núi, tình cờ gặp phải Yến Đình Chi — vai chính công, lúc ấy đang lẩn tránh truy sát. Hai người, vì dược tính bộc phát… thuận lý thành chương mà “lăn khăn trải giường”.

Về sau, khi biết Tống Thanh là ai, Yến Đình Chi lại càng nảy sinh tình cảm.

Còn Cơ Nhiêu, sau khi phát hiện Tống Thanh lại phải lòng đối thủ một mất một còn của mình, thì căm hận chính phái càng thêm sâu. Chàng gây ra vô số việc ác, ỷ thế hiếp người, chuyện xấu không thiếu.

Tống Thanh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bỏ đi khỏi Ma giáo mà không nói một lời.

Mất đi Tống Thanh, Cơ Nhiêu thay đổi hẳn tâm tính. Chàng điên cuồng giết chóc, đến mức chính phái buộc phải ra tay tru diệt. Cuối cùng, vì muốn bảo vệ Tống Thanh — lúc ấy đã bắt tay với chính đạo —chàng bị Yến Đình Chi một kiếm xuyên tim, bỏ mạng trên đỉnh Phục Ma Sơn.

Ở nguyên tác, ngay trong trận chiến hiện tại, khi Tống Thanh bị người ép đến đường cùng, Ma giáo Giáo chủ đã không thể khoanh tay đứng nhìn. Chàng lập tức xuất hiện, vì thấy người mình yêu bị thương mà nổi giận, trực tiếp chém chết kẻ kia tại chỗ.

Cũng vì lần lạm sát ấy, Tống Thanh lại nổi trận lôi đình, tranh cãi với Cơ Nhiêu đến mấy ngày, mối quan hệ vốn đã rạn nứt nay càng thêm không thể vãn hồi. Từ đây, mối duyên giữa hai người chính thức rơi vào bế tắc.

Mà hiện tại, Cơ Nhiêu — người đang xuyên vào vai Giáo chủ — chẳng hề muốn lặp lại sai lầm ấy.

Làm việc tốn công vô ích, ai mà muốn? Cho nên chàng đã đến sớm một canh giờ, tìm được chỗ trên cây để trốn, thoải mái nằm vùng từ đầu đến giờ.

Trừ phi tình thế bắt buộc, chàng tuyệt đối không xuất thủ.

Đừng nhìn bọn danh môn chính phái áo quần áo loè loẹt kia tưởng lợi hại, chứ thực chất chẳng ai địch lại được Tống Thanh. Vậy nên Cơ Nhiêu cứ thảnh thơi trên cây, chẳng lo chẳng nghĩ, nằm xem kịch vui.

Bên dưới, người cầm đầu danh môn chính phái bị Tống Thanh một kiếm ép lui, sắc mặt thoáng chốc tối sầm lại, trong mắt hiện rõ sự độc ác.

Bọn họ hôm nay kéo theo bao nhiêu người, vậy mà lại không thắng nổi một mình Tả hộ pháp của Ma giáo. Chuyện này mà đồn ra, chẳng phải sẽ bị thiên hạ chê cười rụng cả răng hàm hay sao?

Kẻ cầm đầu lập tức móc từ trong ngực ra một vật gì đó, nhân lúc Tống Thanh chưa kịp phòng bị liền rắc thẳng về phía hắn.

Tống Thanh chỉ cảm thấy mí mắt bỗng tê dại, không kìm được mà khép mắt lại, kiếm thế trong tay cũng khựng một nhịp.

Chính là lúc này!

Kẻ kia lập tức vung đao bổ xuống, sát khí lạnh rợn sống lưng.

Thế nhưng cảnh tượng máu thịt văng tung tóe trong tưởng tượng lại không xảy ra — lưỡi đao dừng lại giữa không trung, như bị một thứ vô hình nào đó ngăn lại.

Kẻ kia dốc toàn lực chém xuống, mặt đỏ bừng vì gồng sức, nhưng lưỡi đao vẫn không thể tiến thêm nửa tấc.

Hắn hoảng hốt, thốt lên:
“Là ai?!”

“Ai nha nha, đây là chiêu trò gì của danh môn chính phái vậy? Tung độc phấn mà không thấy mất mặt à?”

Từ trên cây, Cơ Nhiêu khẽ phi thân đáp xuống đất. Chàng rơi nhẹ như lá, dáng đứng ung dung, tay vê một sợi tơ đỏ mảnh như lụa. Nhìn kỹ mới thấy, chính sợi tơ ấy đã ngăn lưỡi đao vừa rồi trong gang tấc.

“Cơ Nhiêu!”

Chỉ vừa xuất hiện, cả đám người liền kinh hô kêu tên chàng.

Cũng phải thôi, Cơ giáo chủ trời sinh kiêu ngạo, người trong giang hồ ít ai chưa từng nghe danh chàng. Huống chi dung mạo hiếm có trên đời, đến mức hầu như ai cũng có một bức họa chân dung chàng trong tay. Trong các bảng xếp hạng võ lâm hay thoại bản dân gian, vẻ ngoài của Cơ Nhiêu luôn đứng đầu không ai tranh nổi.

Hôm nay chàng khoác trên mình bộ xiêm chàng đỏ rực như lửa, đầu đội mũ cao, tóc dài giấu hết vào trong, chỉ chừa lại hai lọn tóc mai xõa nhẹ trước trán, tua mũ rũ xuống trước ngực. Khuôn mặt tuấn mỹ kia lúc này mang theo ý cười lười biếng, cằm khẽ nâng, ánh mắt liếc lên hờ hững, phảng phất một loại phong tình trời sinh không thể che giấu. Thế nhưng trong cái mị lại không hề có chút tà khí hay dụ hoặc nào, chỉ toàn là khinh khỉnh, ngạo nghễ. Đôi môi đỏ như máu, cười lên trông như vừa nhấm một giọt rượu cay, cả người như yêu tinh hại nước hại dân bước ra từ họa đồ.

“Giáo chủ.” Tống Thanh hơi ngạc nhiên, “Sao người lại tới đây?”

Cơ Nhiêu không biết đã nhéo ra từ đâu một cây quạt, tùy ý bung ra, để lộ mặt quạt được vẽ tinh tế bằng tay – những đóa diên vĩ đỏ rực đan vào nhau như lửa cháy. Người trong Ma giáo đều biết, loài hoa mà giáo chủ yêu thích nhất chính là diên vĩ.

Lúc này, Cơ Nhiêu khẽ khép cây quạt trong tay, chỉ để lộ đôi mắt long lanh ánh cười, khiến người nhìn cũng phải sững người.

“Đi ngang qua thôi.” Cơ Nhiêu mặt không đỏ, tim không loạn, thong dong mở miệng, “Bổn giáo chủ chẳng lẽ không thể tiện đường ghé chơi một chút?”

Tống Thanh dở khóc dở cười, khẽ lắc đầu.

Mấy người bên phía danh môn chính phái thấy hai người bọn họ ăn ý như vậy, hoàn toàn chẳng buồn để ai vào mắt, liền giận dữ tuốt kiếm, chính khí lẫm liệt quát lên: “Lũ ma giáo yêu nghiệt các ngươi…”

Cơ Nhiêu bật cười khinh miệt.

Nụ cười ấy lại khiến người vừa lên tiếng đỏ bừng mặt, song vẫn cứng đầu nói tiếp: “Khuyên các ngươi sớm tỉnh ngộ, ngoan ngoãn nhận sai, ta còn có thể cho các ngươi một con đường sống quay về Ma giáo. Nếu không, đừng trách hôm nay chúng ta không khách sáo!”

Cơ Nhiêu thản nhiên phe phẩy quạt, hoàn toàn không để tâm đến lời hăm dọa vụng về ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Độc phấn của Ma giáo ta… dùng có tốt không?”

Người nọ lập tức cứng họng.

Quả thật, thứ vừa dùng ban nãy chính là độc phấn của Ma giáo—không màu không mùi, phát tác cực nhanh, hiệu quả tuyệt hảo. Dù bị liệt vào hàng tà đạo, song trên giang hồ vẫn có không ít người âm thầm dùng đồ của Ma giáo, ngoài miệng chửi rủa, trong tay lại giấu thuốc độc, đúng là ngụy quân tử.

Cơ Nhiêu nhìn lướt qua đám người trước mặt, miệng thì cười nhưng trong mắt lại lạnh băng.

Phụ thân chàng bị đám danh môn chính phái liên thủ ám toán mà chết. Mẫu thân chàng vốn chỉ là một cô gái bình thường ở Tư Miên trại, vì trót đem lòng yêu Ma giáo giáo chủ mà bị gọi là phản đồ, cuối cùng bị chính dân làng trói lên cột rồi thiêu sống. Từ nhỏ chứng kiến những chuyện đó, Cơ Nhiêu làm sao có thể có chút thiện cảm nào với mấy kẻ giả nhân giả nghĩa này—đặc biệt là Tư Miên trại.

Mà vai chính công, Yến Đình Chi, lại chính là thiếu chủ Tư Miên trại.

Bởi vậy, việc về sau Cơ Nhiêu hận Yến Đình Chi đến tận xương tủy, cũng là có tình có lý.

Muốn khiến Tống Thanh nguyện ý làm hộ pháp của chàng cả đời, dĩ nhiên không thể để Tống Thanh lại dây dưa với Yến Đình Chi. Đồng thời, bản thân chàng cũng không thể tiếp tục lạm sát kẻ vô tội như trong nguyên tác, ít nhất… là không thể ra tay trước mặt Tống Thanh.

Trong truyện gốc, cơ giáo chủ vì quá kiêu ngạo, không chịu hạ mình giải thích với Tống Thanh, việc gì làm cho y cũng không chịu nói, cứ âm thầm gánh lấy, cuối cùng khiến Tống Thanh hiểu lầm chồng chất, thiện cảm cạn sạch, quay đầu trở mặt thành thù.

Hiện tại, Cơ Nhiêu cũng sẽ không còn ngốc nghếch như trước nữa.

Tóc chàng khẽ lay động theo nhịp quạt, ánh mắt cùng giọng nói đều mang theo sự khinh miệt, như thể chỉ cần liếc nhìn thêm một chút thôi cũng đủ khiến mắt bị vấy bẩn.

“Khi dễ người Ma giáo ta… đã hỏi qua ý của bổn giáo chủ chưa?”

Đám người kia đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ để lại một câu “Ngươi cứ chờ đó!” rồi vội vàng thu vũ khí, như chạy trốn mà rút lui.

Chê cười. Phóng mắt khắp võ lâm, gần như không ai dám so tài cùng Ma giáo giáo chủ.

Ở đây mà còn muốn đánh nhau, chẳng phải là tìm đường chết?

Đám người kia vừa rời đi, Cơ Nhiêu lập tức móc từ trong ngực ra một chiếc bình nhỏ, không nói hai lời đã đưa cho Tống Thanh.

Tống Thanh chỉ liếc mắt đã nhận ra là gì, khẽ cười, nói: “Không cần đâu giáo chủ, ta không sao cả.”

Y từ nhỏ đã lớn lên trong Ma giáo, với mấy thứ độc dược Ma giáo này gần như có sức miễn dịch. Loại độc phấn vừa rồi đủ khiến người thường mù mắt, nhưng với y chẳng qua chỉ như một hạt cát bay vào mắt mà thôi.

Cơ Nhiêu trừng mắt lườm y: “Bảo dùng thì dùng, sao mà lắm lời thế?”

Tống Thanh không nói thêm gì nữa, mở bình ra lấy một viên thuốc uống vào. Cơ Nhiêu thấy y chịu uống, lúc này mới lộ vẻ hài lòng. Chỉ là kỹ thuật diễn chưa đủ tốt, biểu cảm kia bị Tống Thanh bắt gặp không sót chút nào.

Lúc y uống thuốc, giáo chủ vẫn luôn dùng dư quang liếc nhìn y.

Thấy dáng vẻ quan tâm của Cơ Nhiêu, Tống Thanh không nhịn được bật cười.

Cơ giáo chủ lập tức thẹn quá hoá giận, hằn học: “Ngươi cười cái gì mà cười!”

Tống Thanh ho nhẹ một tiếng, “Không có gì.” Rồi nhanh chóng đổi đề tài, “Không biết giáo chủ ‘đi ngang qua’ là định đi đâu vậy?”

Cơ Nhiêu chống cằm lên quạt, suy nghĩ một thoáng rồi tiện miệng biên ra một cái lý do: “Ta xuống núi mua chút đồ. Còn ngươi thì sao? Định đi làm hái hoa tặc hả?”

Cái loại hái hoa tặc này năm nào cũng có, cao thấp béo gầy, xấu đẹp bất phân, tuổi tác từ non choẹt đến tóc bạc đầy đầu — mấy năm gần đây còn sinh sôi nảy nở như nấm sau mưa.

Mà Tống Thanh lại đang trên đường điều tra một kẻ rất nổi danh trong đám đó — tên gọi Biếng Nhác Liễm.

Kẻ này chuyên dùng chiêu mềm mại lười biếng mà quyến rũ người, động tác thì uể oải lười nhác nhưng lại không thể không mê hoặc, cổ tay chỉ khẽ lắc cũng khiến người ta hồn xiêu phách lạc, mồ hôi lấm tấm như hạt châu, tóc tai rối nhẹ như mây. Hắn ta còn tự đặt cho mình một danh hiệu đầy thi vị trong giới giang hồ: Diễm Thi.

Đặc điểm nổi bật nhất của Biếng Nhác Liễm là sau khi gây án sẽ để lại một đóa hoa đào màu lam — nhìn thấy đóa hoa ấy là ai ai cũng biết đêm qua hung thủ là ai.

Chính vì thói quen để lại hoa như thế vừa phong lưu lại có phần “ra dáng”, nên rất nhiều tên hái hoa tặc khác cũng đua nhau bắt chước. Chỉ là bọn họ không bắt chước nổi đóa đào lam kia, đành phải dùng sen hồng, lan trắng hay thứ hoa gì khác để thay thế… trông vừa gượng ép vừa "ẻo lả" bất đắc dĩ. Thế nhưng, đào lam là dấu ấn riêng đầy mê hoặc của Biếng Nhác Liễm, còn mấy loại hoa khác chỉ giống như dấu vết vụng về của bọn học đòi nửa vời.

Quan phủ bắt được không ít hái hoa tặc cũng là lần theo những đóa hoa ấy mà truy ngược lại. Cho tới nay, kẻ duy nhất vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, chính là tên Biếng Nhác Liễm này.

Theo lý mà nói, Biếng Nhác Liễm hái ai thì hái, cũng chẳng liên quan gì tới Tả hộ pháp của Ma giáo. Nhưng lần này hắn ta lại chọn sai người — hái nhầm người không nên hái.

Vưu Thiển Hề.

Vưu Thiển Hề là thuộc hạ của Tống Thanh. Y còn có một thuộc hạ khác tên Thạch Minh. Hai người vốn là một đôi tình nhân, chỉ vài hôm nữa là thành thân. Nào ngờ Biếng Nhác Liễm lại “hái” mất Vưu Thiển Hề. Từ đó, dù Vưu Thiển Hề ngoài miệng hung hăng, cả ngày tức giận hầm hầm, nhưng kẻ sáng mắt đều nhìn ra: Thiển Hề đã thích Biếng Nhác Liễm mất rồi.

Mà Thạch Minh thì đúng là... không hổ danh “Thạch Minh” — đầu óc cứng như đá, sức thì không bằng ai. Phát hiện tức phụ nhà mình bị người ta thượng, đã vậy còn yêu luôn tên đó, hắn ta tức giận đến không biết làm gì, chỉ có thể suốt ngày chạy tới tìm Tống Thanh gào ầm ĩ không ai chịu nổi. 

Tống Thanh bị hắn quấy rầy đến không chịu nổi, cuối cùng đành quyết định tự mình ra tay, bắt tên hái hoa tặc kia về giao cho Thạch Minh xử lý.

Chỉ là… Biếng Nhác Liễm tới thì như gió thoảng, đi thì như bóng khói, muốn tìm đã khó, muốn bắt còn khó hơn. Cơ Nhiêu nghe nói Tống Thanh định ra ngoài một mình liền lo sốt vó. Chàng không rõ thực lực của tên hái hoa tặc kia đến đâu, chỉ sợ Tống Thanh gặp nguy hiểm, nên nhất định phải đi theo bảo vệ.

Mắt hủ quả nhiên không bao giờ sai — Cơ giáo chủ thích Tống Thanh, nên tự nhiên cho rằng Biếng Nhác Liễm nhìn thấy Tống Thanh thì cũng sẽ thích ngay. Mà chuyện đó…chàng tuyệt đối không thể để nó xảy ra!

Nhưng đời lại hay trêu người, cuối cùng Tống Thanh vẫn bị Biếng Nhác Liễm hạ dược.

Chỉ là, kẻ nhận được tiện nghi thì không phải Biếng Nhác Liễm— mà là... Yến Đình Chi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play