“Lẽ nào chuyện yêu đương khó khăn đến vậy?”
Vừa rơi xuống trần gian, ta đã nện trúng một nam nhân.
Hắn vận huyền bào, tóc dài cài ngọc, mày kiếm mắt sáng, tuấn mỹ phi phàm. Tay cầm quạt xếp, phong thái ngời ngời, đứng giữa chốn thị thành náo nhiệt.
Nếu không phải trên đầu hắn chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, ta đã tưởng mình xuyên không trở lại Cửu Trọng Thiên rồi.
Vội vàng bò dậy, phủi lớp bụi trần, ta ngước nhìn trời cao, thầm nghĩ tiên nhân hạ giới, tố chất cũng thường thôi, bị người ta đè cho một trận mà chẳng buồn né tránh.
"Ngươi..." Nam nhân huyền bào chậm rãi cất tiếng, giọng trầm ấm dễ nghe.
Ta xua tay lia lịa: "Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý, ta đi ngay đây."
Nói đoạn, ta định chuồn êm.
Nhưng chưa kịp bước đi, hắn đã nắm chặt lấy cánh tay ta.
"Cô nương, ngươi làm hỏng đồ của ta, định phủi tay áo mà đi ư?"
Ta quay đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Đồ gì cơ?"
Hắn dùng quạt chỉ xuống đất.
Ta nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy trên mặt đất lăn lóc một... xiên kẹo hồ lô?
Ta bị giáng xuống một khu rừng núi hoang vu. Bụi trần thế tục vấy bẩn thân mình, tiên thuật tiên pháp trói buộc cũng tiêu tan, chỉ còn sợi tơ hồng của Thẩm Duyên vẫn lơ lửng trên cổ.
Tức giận ném tơ hồng, ta giậm chân muốn rời đi, nhưng đi chưa được hai bước, lại quay đầu nhặt lên.
Tơ hồng này, chẳng phải Nguyệt Lão dùng để tơ duyên vạn dặm kết liền đó sao?
Thẩm Duyên đáng hận, tơ hồng của hắn trước kia với ta chỉ là phế phẩm, nhưng giờ ta có thể dùng phế vật này tái dụng.
Quyết định rồi, ta cứ men theo đường núi này mà đi, gặp được nam nhân nào thì trói lại người đó. Trói được rồi, chúng ta liền thành chân ái, sau đó ta đá hắn đi.
Dù sao bọn họ cũng đâu nói, ta nhất định phải ở bên "chân ái" này.
Tìm được rồi, chẳng phải là tìm được rồi sao?
Giải quyết xong "tục sự" này, ta sẽ nỗ lực tu tiên, phi thăng thượng giới, khôi phục đỉnh phong, cướp lại kim linh, sau đó...
Trực tiếp dùng thiên lôi bổ chết tên Ái Thần kia!
Tựa hồ như muốn ứng hợp tâm tư của ta, trên không trung bỗng vang lên mấy tiếng sấm rền trầm đục, ầm ầm ầm, thật bất ngờ.
Ta liếc mắt nhìn về phía tầng không gian mà mình vừa từ đó rơi xuống, không mưa, không gió, không mây, chỉ có tiếng sấm liên hồi vang vọng.
Không truy cứu nguyên do, ta phủi nhẹ y phục, buông một câu ngoan độc: "Chư vị cứ chờ đó!"
Lời nguyền rủa của chúng tiên chẳng hề khiến ta suy sụp, trái lại càng làm ta thêm phần dũng khí.
Ta chấn chỉnh tinh thần, hệt như ngày đầu đặt chân lên Cửu Trọng Thiên, nghênh ngang tiến vào Tương Tư Điện năm nào, ta khí phách hiên ngang bước đi trên con đường mòn giữa rừng sâu, chỉ chờ gặp được một "người hữu duyên" đã định trước!
Quả nhiên, trời chiều lòng người!
Chẳng đi bao xa, vừa chuyển mình qua một khúc quanh trên đường núi, ta liền thực sự gặp được một người hữu duyên!
Chỉ là, vị hữu duyên này thoạt nhìn có chút... không ổn.
Hắn thân hình vạm vỡ, khoác lên mình một bộ hắc y, tóc búi cao, tay nắm ngược một thanh đoản nhận (dao găm), nửa thân mình nằm sấp trên một tảng đá ven đường, trên người chằng chịt những vết thương, tựa như đao chém búa bổ, da thịt từ dưới lớp áo rách tả tơi lật ra, rỉ máu tươi.
Máu đặc sánh theo bề mặt đá mà trôi xuống, vừa vặn chảy qua chỗ đá nhô lên, rồi lại tiếp tục nhỏ giọt xuống đất.
Cộng thêm tiếng thở dốc nặng nề, chậm chạp của hắn, ta cảm thấy hắn có thể sắp lìa đời.
"Vị tráng sĩ này!" Ta tay nắm chặt tơ hồng, lập tức chạy về phía hắn, "Xin hãy gắng gượng!"
Chưa kịp đến gần, ta vội vàng ngồi xuống bên cạnh vị hiệp sĩ nọ, định bụng thi triển chút bản lĩnh "quả tử" (bản lĩnh này có thể hiểu nôm na là khả năng của Lương Quả học được khi ở Thần Vực ấy) để hấp thu linh khí đất trời, thu gom chút linh lực quanh đây, mong giúp hắn trị thương... nào ngờ, thanh đoản nhận kia đột ngột vung lên, nhắm thẳng cổ ta mà chém!
Kinh hãi tột độ, ta ngã nhào xuống đất, vừa vặn tránh được một kích trí mạng.
Nhưng hắn cũng không truy kích, chỉ gắng gượng lật người, tựa lưng vào đá, vừa thở dốc hổn hển, vừa dùng mũi dao găm chĩa thẳng vào ta, dường như chỉ cần ta tiến thêm một bước, hắn liền liều mạng đâm thủng ta.
Khuôn mặt hắn tuấn tú, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ cảnh giác.
"Xin hãy an tâm, ta không có ý làm hại huynh." Ta giơ hai tay lên, ý muốn trấn an, "Ta muốn cùng huynh giúp đỡ lẫn nhau, ta giúp huynh trị thương, sau đó huynh... yêu ta, ý huynh thế nào?"
Giữa con đường mòn quanh co, nhất thời tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của hắn vọng lại.
Hắn dường như cảm thấy lời ta hoang đường, lại dường như coi ta là kẻ điên, trừng mắt nhìn ta, không nói một lời.
Ta ngẫm lại thấy lời vừa rồi có phần đường đột, liền vội vàng chỉnh lại: "Hoặc là... ta yêu huynh cũng được. Ta thấy ngũ quan huynh cương nghị, thân hình lại cường tráng, nếu trói tơ hồng, ta hẳn là sẽ rất dễ dàng... động lòng với huynh..."
Lời còn chưa dứt, ta chợt thấy vị hiệp sĩ kia đột nhiên quay đầu nhìn lên đỉnh núi, hai mắt kinh ngạc trừng lớn.
Bên tai chợt vọng đến tiếng nổ long trời lở đất "ầm ầm", ta vội dõi mắt theo ánh nhìn của vị tráng sĩ kia, chỉ thấy một tảng cự thạch! Từ trên sườn núi nghiêng đổ, đạp nát cây cỏ, cuồn cuộn lao thẳng về phía ta!
Trong cơn kinh hoàng, ta không kịp tránh né, chỉ thấy tảng đá to lớn như căn nhà ập xuống.
Xương cốt vỡ tan, cơn đau xé thịt truyền đến, ta chẳng khác nào con muỗi...
Bị "rắc" một tiếng nghiền nát.
Chết rồi ư?
Thật sự đã chết rồi sao?
Ta cảm nhận rõ ràng máu tươi phun trào, tim vỡ vụn, đầu óc đình trệ...
Cái chết đến quá bất ngờ.
Thế giới chìm vào bóng tối đen kịt, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ta lại như hòn đá ném xuống dòng sông, chìm dần vào dòng nước bùn cát hỗn độn.
"Bịch" một tiếng!
Ta rơi xuống đáy sông, nhưng không phải đáy sông thực sự, mà là...
Trong chính thân thể của ta.
Trước mắt, là con đường mòn ta vừa bước qua, phía trước là khúc quanh đường núi.
Sau một hồi choáng váng mơ hồ cả đầu óc, ta gắng gượng ổn định thân mình.
Ta đưa tay vuốt ve trái tim, rồi lại nắm chặt xương cánh tay, cuối cùng gõ nhẹ lên đầu, "bộp bộp", vẫn còn nguyên vẹn.
Cảnh tượng bị cự thạch nghiền nát vừa rồi, chẳng khác nào một giấc mộng.
Một giấc mộng hoang đường mà chân thực...
Ta vỗ vỗ mặt, trấn tĩnh tinh thần, như muốn tìm kiếm chứng cứ, ta bước chân, hướng về khúc quanh đường núi, từng bước, từng bước, chậm rãi tiến lên, rẽ qua khúc quanh, bỗng nhiên, trước mắt hiện ra một cảnh tượng quen thuộc...
Người tráng hán mình mặc huyền y, tay lăm lăm đoản đao, thân mang trọng thương, đang nằm úp mặt trên một tảng đá lớn.
Máu từ thân hắn lan đến chỗ đá nhô cao, rồi từng giọt, từng giọt đặc quánh nhỏ xuống, thấm vào lòng đất.
Ta nhìn theo giọt máu đỏ tươi kia, dường như không phải máu rơi xuống đất, mà là rơi thẳng vào tim ta, nhuộm nhòe cả thế gian.
"Nàng coi tình ái như trò đùa! Vậy thì hãy để nàng nếm trải khổ đau của tình ái!"
"Phải! Phải cho nàng nếm trải!"
"Đày nàng xuống nhân gian tìm kiếm chân ái."
"Nếu nàng không tìm thấy... thì cứ để nàng tan biến..."
Các vị tiên nhân trên thượng giới tuy không ở đây, nhưng lời nói của họ lại văng vẳng bên tai ta, những lời nguyền rủa năm xưa, lại một lần nữa xâm chiếm tâm trí ta.
Ta...
Ta nhớ rõ mệnh lệnh, bọn họ bảo ta đi tìm chân ái.
Nhưng ta lại quên mất lời sau đó, nếu không tìm được, ta phải chết.
Ta là Tiên Quả sinh trưởng ở Thần Vực, là Thần Pháp Tắc do Cổ Thần phái xuống trần gian, ta vốn không thuộc về thế giới này, nên bọn họ không thể thực sự giết ta. Bởi vậy, ta chưa từng để những lời nguyền rủa kia vào lòng.
Nhưng hiện tại...
Ta bỗng nhiên có chút giác ngộ.
Ta không tin tà ma, càng không tin vào những chuyện hoang đường!
Ta vội vã cầm sợi tơ hồng, lao về phía vị hiệp sĩ trọng thương kia.
Lần này, ta đã chắc chắn trên núi chỉ có cây cối, không hề có đá lăn. Lần này, ta cẩn trọng đến gần hắn, dự đoán trước đường đao, khẽ lùi lại một bước, tránh được nhát dao chí mạng.
Hiệp sĩ khựng lại, ta thừa cơ hắn trở mình, sức cùng lực kiệt, liền vội vàng trói sợi tơ hồng vào cổ tay hắn.
Thấy ta liều mình xông tới chỉ để buộc một sợi tơ hồng, ánh mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc hơn cả lần trước. Ta mặc kệ, bèn đem đầu kia buộc vào cổ tay mình, rồi thành kính nhìn hắn, nói: "Ta yêu chàng."
Hắn ngẩn người. Ngay sau đó, tiếng đá lớn ầm ầm lăn xuống vọng đến.
Ta kinh ngạc quay đầu, trừng mắt nhìn vách núi. Nơi ấy vốn không có đá, nay bỗng từ dưới đất trồi lên một tảng đá khổng lồ! Rồi đá vỡ tan, lăn về phía ta.
Ta đã sớm liệu trước!
Ta như thỏ con, bật mình nhảy lên, thân pháp nhanh nhẹn, thoăn thoắt tránh sang bên!
Nhất định có thể tránh được!
Trong lòng ta tự nhủ. Nào ngờ, ngay khoảnh khắc chân vừa chạm đất, ta chợt trượt chân, cổ họng trực tiếp đụng phải chuôi dao sắc nhọn trong tay hiệp sĩ.
Một tiếng "xuy" vang lên, máu tươi văng tung tóe. Ta ngã vào lòng hắn, máu nhuộm đỏ cả vùng.
Cơn đau dữ dội ập đến, máu tươi tràn vào khí quản, phổi và cổ họng ta phát ra âm thanh khò khè như kéo bễ.
Đến nỗi đau đớn do đá nghiền qua mắt cá chân cũng không còn cảm nhận được. Ta chỉ thấy mình bị hiệp sĩ lật người lại. Trong lúc ta chậm rãi nhắm mắt, ta thấy khuôn mặt hắn ngơ ngác, đầy vẻ khó hiểu...
Lần trước nhìn không kỹ, lần này ở gần mới phát hiện... ngũ quan của hắn cũng có phần tuấn tú...
Thế giới của ta lại chìm vào hắc ám vô tận, ta ngỡ mình hóa thành hòn đá cuội, chìm trong dòng sông hỗn mang, chòng chành trôi nổi rồi...
...rơi trở về thân xác.
Vẫn là con đường mòn cheo leo này, ngay trước khúc quanh định mệnh.
Tựa hồ...
Nếu ta thổ lộ tâm ý với kẻ không phải ý trung nhân, ta sẽ mất mạng...
Rồi thời gian sẽ quay ngược về khoảnh khắc trước khi ta gặp gỡ người ấy...
Nắm rõ quy luật nghiệt ngã này, nhìn con đường núi trước mắt, lòng ta không khỏi run sợ.
Lần đầu xương tan thịt nát, lần hai lưỡi bén kề họng, nỗi đau thể xác tan biến, nhưng vết sẹo lòng thì khắc sâu không phai.
Ta lặng lẽ bước đến khúc quanh, bám chặt vách đá, rụt rè ló đầu ra nhìn.
Vẫn là vị hiệp sĩ kia, vẫn tư thế cũ, nằm sấp trên phiến đá.
Hắn hoàn toàn không hay biết sự tình đã hai lần lặp lại, còn ta, nhìn hắn trọng thương, mồ hôi lạnh đã ứa ra đầm đìa.
Hai lần chết thảm, đối với một quả trứng ung chỉ quen cuộc sống an nhàn mà nói, quả thực là quá sức chịu đựng.
Ta cố trấn tĩnh tâm thần, giơ tay lên, khẽ vờn ngón tay, thu hút linh khí đất trời.
Linh khí đất trời tựa những đom đóm nhỏ, từ muôn phương chậm rãi tụ về, rồi theo dẫn dắt của ta, ngưng tụ bên cạnh hiệp sĩ.
Hiệp sĩ dường như cảm nhận được điều gì, khẽ hé mắt nhìn. Hắn nắm chặt dao găm, nhưng không vung lên. Lần này, xuyên qua ánh sáng đom đóm, hắn đã thấy ta.
Ánh sáng đom đóm điểm xuyết quanh hắn, cũng lấp lánh trong đôi mắt hắn. Ta chạm phải ánh mắt ấy, tựa như chạm phải ôn thần đáng sợ.
Ta vội vàng run rẩy tay, dốc hết sức dẫn linh khí lấp đầy vào vết thương của hắn.
Chút linh tức mỏng manh này, tuy chẳng thể chữa lành thương thế, nhưng cũng đủ bảo toàn tính mạng.
Xong xuôi, ta vội vã rụt tay về, như trốn ôn thần, ba chân bốn cẳng chạy về nơi mình vừa rơi xuống trần gian, nơi mặt đất còn hằn một cái hố do ta tạo thành. Ta nắm chặt sợi tơ hồng của Thẩm Duyên, ngẫm nghĩ một hồi, rồi bực dọc ném mạnh sợi tơ xuống đất.
"Cái gì mà Nguyệt Lão rách nát, Ái Thần thối tha, sợi tơ hồng này căn bản vô dụng! Trói được cũng chẳng phải chân ái!"
Ta vừa mắng vừa nguyền rủa, trong lòng lại thoáng nghĩ: Giờ thì coi như đã có một tiêu chuẩn "kiểm nghiệm" chân ái rồi...
Chỉ cần ta cùng đối phương thổ lộ tâm ý, hoặc đối phương cùng ta tỏ lộ tâm ý...
Ta không chết!
Vậy thì nhất định là chân ái!
Tuy rằng cách kiểm tra này có chút tốn mạng, nhưng dù sao cũng có một tiêu chuẩn thành hay bại.
Sớm tìm được chân ái, liền có thể sớm bắt đầu tu hành, sớm trở về tiên giới, sớm bóp chết lũ tiên nhân chỉ biết yêu đương kia!
Bóp chết toàn bộ!
Ta nghiến răng nghiến lợi: "Rồi có ngày ta thiêu rụi Cửu Trùng Thiên!"
"Ha..." Một tiếng cười khẽ vang lên, tựa hồ đáp lời ta.
Lòng ta chợt run lên, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là "Ta có nói lời tỏ tình gì đâu! Chẳng lẽ ta lại phải chết?" Ta rụt cổ lại, nín thở chờ đợi, nhưng chẳng thấy chuyện chẳng lành xảy ra. Lúc này, ta mới rụt rè vươn cổ, ngó nghiêng tìm kiếm nguồn âm thanh.
Ta còn đang ngơ ngác tìm kiếm, bỗng một cành cây "bộp" một tiếng giáng xuống, nện thẳng vào đỉnh đầu.
Ta ôm lấy trán, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là kẻ đầu sỏ khiến ta thân vong đoạt xá xuống trần thế - Thẩm Duyên, Ái Thần hồng y, Nguyệt Lão hoa bướm, mặt mũi khôi ngô nhưng tâm địa bẩn thỉu.
"Tiểu Quả Tiên." Hắn vẫn mỉm cười nhìn ta như vậy, "Xa nhau một hồi, ngươi sống có tốt không?"
"Ngươi tên Thẩm Duyên, là cái duyên nghiệp chướng đi?" Ta khoanh tay, hậm hực hỏi hắn, "Ta đã xuống trần gian rồi, ngươi sao còn lảng vảng không tan? Ngươi còn muốn gì nữa? Muốn giết người diệt khẩu?"
"Ha... ta nào dám, Pháp Tắc Chi Thần." Ái Thần hoa bướm áo hồng từ trên cây nhảy xuống, vạt áo tung bay như cánh bướm, phập phồng hạ xuống.
Nhưng mà, sau khi hắn đáp xuống, ta mới thấy, tóc hắn có chút rối bời, cổ còn có vết cháy đen, bộ dáng này...
Sao giống hệt cái ngày ở Tương Tư Điện, hắn bị ta dẫn thiên lôi bổ trúng?
Hắn giơ tay lên, cũng không giấu giếm ta, trực tiếp kéo rộng tay áo, lộ ra một vết thương cháy đen kinh tâm động phách: "Kim Linh của ngươi thật lợi hại, quả thật vượt ngoài dự liệu của ta."
Quả thật.
Chuyện này cũng vượt quá dự liệu của ta rồi.
Ta chớp mắt, nhìn khuôn mặt hoa bướm: "Kim Linh ở trong tay ngươi, ngươi đã làm gì nó, mà khiến nó bổ ngươi thành ra thế này?"
"Ồ?" Thẩm Duyên hơi nhướng mày, "Chẳng lẽ không phải ngươi điều khiển?"
Ta đảo mắt, không trả lời, nhưng hắn tựa hồ đã nhìn thấu ta.
"Thì ra là Kim Linh tự mình bổ ta." Hắn cười ta, "Tiểu Quả Tiên, ngươi lớn ngần này, còn không bằng một đoàn linh quang dùng tốt."
"Ngươi lớn ngần này, không phải vẫn bị một đoàn linh quang bổ hay sao." Ta phản kích, "Đừng ở đây giễu cợt ta, nhờ phúc của ngươi, ta mới rơi vào cái cảnh này, nhưng ta sớm muộn gì cũng nghĩ cách trở về Cửu Trùng Thiên, ngươi đừng ở trước mặt ta ngáng đường! Mau cút, về Tương Tư Điện của ngươi đi!"
"Ừm, ta cũng muốn..." Thẩm Duyên nói, thở dài một tiếng, khẽ vuốt ống tay áo, "Nhưng lực bất tòng tâm rồi. Kim Linh kia triệu hồi tận chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi, bổ ta thê thảm... Ta hiện tại, không về được Cửu Trùng Thiên nữa rồi..."
"Ha..."
Chưa đợi hắn nói xong, ta đã bật cười thành tiếng, nhìn cánh tay hắn còn vương vết thương, lòng càng thêm vui vẻ.
"Ta rớt xuống phàm trần, ngày đó trên trời sấm chớp ầm ầm, hóa ra là đang bổ ngươi a!" Ta rũ bỏ hết thảy u ám trước đó, đắc ý chống nạnh, lắc đầu trêu chọc, "Thẩm Duyên! Ngươi còn đắc ý được nữa không! Chuông Kim Linh này ngươi đoạt được thật tốt nha! Chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi! Kim Linh ở trong tay ta, chỉ sợ ta còn không nỡ lòng nào bổ vào khuôn mặt tuấn tú này của ngươi đâu! Ngươi tự mình cầm đi khoe khoang, khoe khoang đến nỗi rước họa vào thân rồi, Thẩm Duyên!"
Ta cười nhạo, cũng chẳng thèm xé bỏ lớp mặt nạ tươi cười của Thẩm Duyên, hắn tựa vào thân cây, khoanh tay trước ngực, nhìn ta, nghe ta cười, ngắm ta đắc ý, cũng không hề ngắt lời, thần sắc ấy, có thể nói là mang theo vài phần nuông chiều.
Đợi tiếng cười của ta dịu bớt, hắn mới ôn tồn tiếp lời: "Tuy rằng ăn vài ký thiên lôi, khiến ta tu vi tan thành mây khói, rơi xuống phàm gian, nhưng việc này có thể đổi lấy nụ cười tươi rói của ngươi, cũng đáng giá."
Ta nghe hắn nói vậy, lại nhớ đến những chiêu trò hắn đã bày ra với ta ở Cửu Trùng Thiên...
Gã tiên này tâm cơ thâm sâu, lại là một con sói đội lốt người, hiện tại nói chuyện càng ngọt, càng không biết phía sau còn ấp ủ âm mưu gì để chỉnh đốn ta đây.
Ta thu liễm vẻ đắc ý, liếc xéo hắn một cái:
"Ngươi gánh chịu lôi phạt, tự mình chuốc lấy, đừng hòng đổ lên đầu ta." Ta dứt khoát đáp lời, "Tám mươi mốt đạo thiên lôi giáng xuống, xem như thay ta trút giận, ta cũng không so đo nữa. Còn ngươi, hôm nay gặp nhau ở chốn này, coi như hữu duyên vô phận, từ nay về sau, cầu Kiều về Kiều, đường ai nấy đi, an phận tu đạo. Hẹn ngày tái ngộ nơi cửu thiên, đành nhờ tiên duyên vậy."
Thẩm Duyên nghe vậy, thoáng lộ vẻ kinh ngạc, hắn khẽ cười, hỏi ta: "Việc ngươi bị đày xuống chốn trần gian này, chính là do một tay ta trù tính, vậy mà ngươi cam tâm bỏ qua?"
"Tám mươi mốt đạo thiên lôi, hình phạt ta có thể nghĩ ra cũng chẳng nghiêm khắc hơn thế, coi như xóa bỏ!"
"Ngươi không hận ta?"
"Ta hạ phàm là vì nhiệm vụ Cổ Thần giao phó, ngươi cản trở thì có cản trở, nhưng ta đối với người ở thế giới này của các ngươi cũng chẳng đến mức yêu hận khắc cốt ghi tâm."
Nghe ta nói vậy, hắn khẽ nhướn mày, "Quả thật bạc tình, như vậy, e là khó mà tìm được chân ái."
"Việc đó chẳng liên quan đến ngươi." Ta đưa tay về phía hắn, lạnh lùng nói, "Trả lại Kim Linh cho ta. Đó là Cổ Thần ban tặng, giữ nó bên mình đối với ngươi chẳng tốt lành gì. Biết đâu lại gọi thêm tám mươi mốt đạo thiên lôi giáng xuống đầu thêm lần nữa."
Thẩm Duyên nhếch môi, xòe tay ra, đáp, "Kim Linh đã thất lạc rồi. Khi ta rơi xuống thế giới này, thần trí mơ hồ, căn bản không giữ được, nó đã bay đi đâu đó giữa không trung rồi."
Hắn đã nói vậy, ta cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành thở dài, "Được, vậy cầu Kiều về Kiều, đường..."
"Ta cũng chẳng có ý định cùng ngươi cầu Kiều về Kiều, đường ai nấy đi." Hắn ngắt lời ta, đôi mắt cong cong ý cười, "Tiểu Quả Tiên, xem ra, ta đành phải đi theo ngươi một đoạn đường rồi."
Ta khẽ nhíu mày: "Định đến ăn bám ta sao? Ta không rảnh quản ngươi đâu."
Nghe ta nói vậy, Thẩm Duyên dường như thấy buồn cười, hắn tự mình vui vẻ một hồi rồi mới đáp: "Tiểu Quả Tiên, không giấu gì ngươi, ta vốn là một gốc đại thụ sinh trưởng nơi Cửu Trọng Thiên, nhờ tinh hoa nhật nguyệt mà thành tiên. Bao năm qua, ta chỉ chuyên tâm tu luyện nhân duyên chi đạo. Lần hạ giới này quá đột ngột, ta cũng không đủ bản lĩnh tự mình phi thăng trở về..."
Càng nghe, ta càng nhíu chặt mày: "Ngươi thật sự muốn bám lấy ta để xin ăn đấy à?"
"Không phải bám lấy, mà là giúp đỡ lẫn nhau."
Bốn chữ này sao mà quen tai đến thế, chẳng phải vừa nãy ta đã dùng để lừa gạt người khác nhưng bất thành đó sao?
Ta còn chưa thành công, đương nhiên không thể để hắn toại nguyện, thế là ta dứt khoát cự tuyệt: "Ngươi là một thân cây chứ không phải dây leo, đừng hòng bám víu vào ta. Ngươi cứ tự mình tu hành, dựa vào bản lĩnh của mình mà phi thăng đi. Giống như ta vậy."
"Ta là một gốc cây, phải mất đến mấy vạn năm mới ngưng tụ được hình người. Hiện giờ, trải qua tám mươi mốt đạo thiên lôi, tu vi đã hao tổn gần hết, chân thân Tương tư thụ của ta trên Cửu Trọng Thiên cũng đã lâm vào trạng thái ngủ đông. Ta ở chốn hạ giới này, đơn thương độc mã, khó mà chống đỡ. Nếu muốn dựa vào bản thân mà phi thăng, e là còn phải tốn thêm mấy vạn năm nữa..."
"Vậy thì cứ tốn thêm mấy vạn năm." Ta lạnh lùng cắt ngang, ngữ khí vô tình, "Ta vì nhiệm vụ mà đến, đối với các ngươi không có yêu hận, càng chẳng mảy may lòng trắc ẩn. Khổ nạn của ngươi, chẳng liên can đến ta."
Thẩm Duyên khẽ nhướng mày, ánh mắt vốn như chứa đựng vạn ngàn tình ý nay thoáng vẻ xa cách, dò xét ta.
Nhưng chốc lát sau, hắn lại mỉm cười, khóe môi cong lên, xua tan đi vẻ lạnh nhạt trong đáy mắt. Hắn tựa hồ giấu mình trong màn sương mờ ảo, ôn hòa nói:
"Nhưng mà, chẳng phải ngươi muốn tìm kiếm chân ái sao? Nếu không tìm được, e rằng cũng khó mà phi thăng." Chiêu bài khổ nhục kế không thành, hắn bèn chuyển sang bàn về lợi ích, "Nhiều năm qua, ta giỏi nhất, chính là giúp người tìm kiếm chân ái."
Ta ngắm nghía Thẩm Duyên, rồi lại liếc nhìn sợi tơ hồng bị ta vứt bỏ dưới đất.
Ta nghĩ, lời hắn nói cũng có vài phần đạo lý. Ta cần tìm được chân ái mới có thể phi thăng, Thẩm Duyên lại là thần ái tình bao năm, hẳn là người thấu hiểu chân ái nhất thiên hạ.
Ta nên đồng ý cùng hắn "giúp đỡ lẫn nhau" mới phải.
Nhưng mà...
"Thôi bỏ đi." Ta vẫn cự tuyệt.
Thẩm Duyên có chút bất ngờ.
Ta thẳng thắn nói: "Ngươi lòng dạ khó lường."
Thẩm Duyên: "..."
Ta vẫn thẳng thắn chẳng chút kiêng dè: "Ta cũng nói thật với ngươi, ta rơi vào cảnh này, đúng như ngươi nói, chính là do một tay ngươi bày mưu tính kế. Ở Cửu Trọng Thiên, ta tay nắm Kim Linh còn chẳng đấu lại ngươi, chiến thuật mưu lược đều bại dưới tay ngươi! Đến chốn phàm trần này, ta không có Kim Linh, còn phải đi nói chuyện yêu đương..."
Nghĩ đến tai nạn ở khúc quanh sườn núi vừa rồi, ta đã thấy mệt mỏi than thở...
"Mà chuyện yêu đương kia, vốn dĩ là chuyện hao tâm tổn trí! Ta lại chẳng thông!" Ta có chút giận mình, hậm hực một hồi, tiếp lời, "Ngươi miệng nói giúp đỡ lẫn nhau, biết đâu chừng chính là ta sống dở chết dở giúp ngươi phi thăng, còn chẳng được chút tốt lành nào. Cho nên, đề nghị này của ngươi, vẫn là thôi đi, xin cáo từ."
Ta vẫy tay, cất bước rời đi.
"Giúp đỡ lẫn nhau nàng không màng..." Thẩm Duyên ở sau lưng ta, chợt thong thả ung dung buông một câu: "Vậy thì cứ coi như ta si ái nàng, nguyện ở bên nàng đi."
Ta trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Thẩm Duyên.
Thẩm Duyên vẫn là nheo mắt cười nhìn ta, thần sắc kia, đâu có dáng vẻ của kẻ si tình!
Trong mắt hắn! Toàn! Là! Toan! Tính!
Hắn chẳng lẽ đã biết về lời nguyền trên thân ta? Cũng biết quy tắc ta ắt phải chết?
Chưa đợi ta mở miệng mắng hắn, bỗng nhiên, trên núi lại lăn xuống một tảng đá lớn!
Thẩm Duyên khoanh tay đứng bên xem kịch vui, còn cố ý buông một tiếng kinh hô, mang theo ý vị hả hê: "Chỉ là diệt một Quả mà thôi, cũng bày ra động tĩnh lớn đến vậy."
Nếu vừa rồi ta còn hoài nghi, thì giờ thấy vẻ mặt này của hắn, ta dám chắc mười phần, hắn đã tường tận quy tắc về lời nguyền trên thân ta!
Hắn cố tình!
Đá núi cuồng bạo lao thẳng đến, ta giận dữ nhào tới, ôm chặt lấy eo Thẩm Duyên.
Eo hắn thon gọn, ngực lại rắn chắc, đập vào mặt ta đau điếng, nhưng chút đau này đáng gì so với cơn giận ngút trời!
Ta ôm chặt hắn, chặt đến mức cảm nhận được rõ ràng, Thẩm Duyên vốn dĩ còn thái độ bàng quan thờ ơ bỗng nhiên khẽ run lên, cái ôm này khiến hắn trở tay không kịp!
Ta mặc kệ hắn đang mưu tính điều gì, giờ trong lòng ta chỉ còn một ý niệm duy nhất!
"Vậy thì cùng nhau quy thiên!"
Ngươi bất nhân! Ta bất nghĩa!
Đừng ai hòng sống sót!
Tảng đá lớn nghiền qua, chúng ta cùng nhau, tan xương nát thịt.
Ta ắt phải chết rồi.
Trước khi hồn lìa khỏi xác, đây là ý niệm duy nhất còn sót lại trong đầu ta.
Nhưng mà, ta không cam tâm!
Ta, đường đường là một gốc cỏ nhỏ bé vất vả tu luyện thành tinh, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp đã phải bỏ mạng nơi này sao?
Ta không phục!
Ta muốn giãy giụa!
Ta dốc hết toàn lực đẩy Thẩm Duyên ra, muốn thoát khỏi quỹ đạo nghiệt ngã này.
Nhưng mà, ta vẫn bại.
Tảng đá lớn tựa hồ có mắt, vững vàng khóa chặt ta và Thẩm Duyên.
Ngay lúc này, ta bỗng cảm thấy eo mình thít chặt.
Thẩm Duyên lại ôm chặt lấy ta.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong đáy mắt Thẩm Duyên, chẳng còn chút ý cười nào, chỉ một mảnh thâm trầm khó dò.
Ngay sau đó, trước mắt ta tối sầm lại.
"Ầm!"
Tảng đá lớn rốt cuộc cũng ầm ầm giáng xuống.
Ta nhắm nghiền mắt, đợi chờ tử thần đến.
Nhưng đợi mãi, đợi mãi, mà đau đớn vẫn chẳng mảy may ghé qua.
Ta hé mắt, liền thấy mình đang ẩn mình trong một vòng bảo hộ màu vàng kim.
Vòng bảo hộ kia nom có vẻ mỏng manh, nhưng lại vững vàng ngăn cản tảng đá lớn.
Còn Thẩm Duyên, đang đứng chắn trước mặt ta, lưng thẳng tắp, dùng thân thể mình chống đỡ lấy vòng bảo hộ.
"Ngươi..." Ta kinh ngạc nhìn Thẩm Duyên.
Thẩm Duyên chẳng đáp lời, khóe môi chỉ khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt nhòa.
Chợt, ta thấy sắc mặt Thẩm Duyên trắng bệch như tờ giấy.
Khóe miệng hắn rịn ra một tia huyết sắc.
"Ngươi làm cái gì vậy!" Ta vội vã muốn xông lên đỡ hắn, nhưng lại bị hắn ngăn lại.
"Đừng nhúc nhích." Thanh âm Thẩm Duyên khẽ như gió thoảng, nhưng lại mang theo một sự kiên định không thể lay chuyển.
Ta chỉ biết đứng im tại chỗ, lo lắng nhìn Thẩm Duyên.
Ta hiểu, hắn đang dùng tu vi của mình để chống đỡ tảng đá lớn kia.
Nhưng tu vi của hắn, sao có thể sánh được với sức mạnh của đất trời?
Ta nhìn thấy vòng bảo hộ màu vàng kim kia càng lúc càng mỏng manh, tựa như chỉ mành treo chuông, chực chờ vỡ tan.
Mà sắc mặt Thẩm Duyên, cũng càng lúc càng tái nhợt, huyết tươi từ khóe miệng hắn chảy ra càng lúc càng nhiều, nhuộm đỏ cả vạt áo.
Ta biết, hắn sắp không chống đỡ được nữa rồi.
"Thẩm Duyên, buông tay đi!" Ta lớn tiếng hô hoán. "Ngươi hà tất phải làm đến mức này!"
Thẩm Duyên vẫn trầm mặc không đáp, chỉ khẽ lắc đầu.
Ánh mắt hắn nhìn ta, chứa đựng muôn vàn cảm xúc phức tạp, tựa như biển sâu thăm thẳm, khó lòng dò đoán.
"Ngươi quả thật là kẻ ngốc!" Ta giận dữ quát. "Chỉ vì một kẻ như ta, có đáng không?"
Thẩm Duyên khẽ bật cười, thanh âm khàn đặc như tiếng chuông vỡ: "Đáng hay không, lòng ta tự minh."
Dứt lời, hắn khép hờ đôi mắt.
"Ầm!"
Vòng bảo hộ kim sắc, cuối cùng cũng tan thành tro bụi.
---
Đá: Lương Quả cũng tỉnh lắm, chỉ là đáng tiếc Thẩm Duyên vẫn cao tay hơn…