Để tránh vô tình chạm phải Kim Linh, lỡ tay bổ trúng những thứ chẳng nên, ta bèn gỡ nó xuống rồi cẩn thận đeo bên hông, chỉ khi cần kíp mới dùng đến.
Ta cũng chẳng lo ngại tiên nhân nào dám cả gan ám toán gì, bởi hai đạo thiên lôi giáng xuống khi trước đã quá mức dứt khoát, không những có thể răn đe, mà còn chỉnh đốn phong khí tiên giới.
Các vị tiên nhân trên Cửu Trọng Thiên xôn xao đồn đại, rằng Thiên Đạo giáng hạ sứ giả, mang theo thần phạt lôi kiếp, ý muốn trừng trị những kẻ biếng nhác. Vụ Tương Tư Điện bị thiêu rụi cây tương tư thụ vạn năm, Ái Thần Thẩm Duyên trọng thương, chính là bài học còn sờ sờ trước mắt.
Các tiên nhân ngày ngày nhàn rỗi, nay bị chấn nhiếp, bèn nhao nhao trở lại công việc cũ, làm những việc nên làm. Chỉ là, bọn họ chuyển sang ban đêm, lén lút trao duyên.
Ta vẫn nhớ như in lời Cổ Thần dặn dò – phải khiến bọn họ nghe đến chuyện ái tình mà sắc mặt biến đổi.
Bọn họ nay ban ngày cấm cung, ban đêm mới dám thổ lộ, sao có thể đến mức "sắc biến" đây?
Thế là, hai ba tháng tiếp theo, ta lang thang dưới ánh trăng tàn, trong những đám mây vắng vẻ, trên những dòng Ngân Hà mờ ảo, tìm kiếm những đôi "uyên ương" vụng trộm hẹn hò. Hoặc chốn tiên trì sương giăng lãng đãng, hoặc rừng đào bóng đổ ngổn ngang, hễ ta thấy một đôi, liền tóm gọn một đôi, chẳng khác nào càn quét sạch sành sanh gia sản người ta, tru diệt tận gốc đám tiên nhân Cửu Trọng Thiên lén lút hẹn hò.
Ta còn cẩn cẩn ghi chép danh tính, chức quan của bọn họ vào một quyển sổ nhỏ.
Mắc lỗi lần một, cảnh cáo bằng lời lẽ đanh thép; tái phạm lần hai, giam vào thiên lao ngục tối; đến lần ba vẫn chứng nào tật ấy, ta liền thẳng tay đày xuống trần gian, nếm trải cái khổ cực cơm áo gạo tiền của nhân thế, lại thêm chiêu "trời ngăn sông cấm", đoạn tuyệt con đường yêu đương luyến ái của đám tiên nhân "tình căn sâu nặng" này.
Lẽ dĩ nhiên, cũng có kẻ bất mãn muốn phản kháng, ta liền vung Kim Linh, bổ cho chúng một trận tơi bời hoa lá, tự khắc ngoan ngoãn răm rắp.
Cũng có kẻ dẫu bị bổ vẫn cứng đầu ngang ngạnh, vậy thì ta trực tiếp tống cổ kẻ phản kháng kịch liệt nhất xuống trần, kẻ ít ngoan cố hơn thì giam lỏng nơi thiên lao.
Cứ như vậy, một loạt chỉnh đốn diễn ra nhanh như sấm chớp, chẳng bao lâu, chư tiên còn lại trên Cửu Trọng Thiên đều răm rắp tuân theo.
Cuối cùng, ta ấn theo chu kỳ năm ngày, giao cho chúng tiên một nhiệm vụ.
Ta lệnh cho bọn họ cứ năm ngày phải nộp một bài "tâm đắc", nội dung bao gồm tổng kết những việc đã làm trong năm ngày qua, dự tính cho năm ngày sắp tới, cùng với tự kiểm điểm bản thân một cách thấu đáo. Phải phân tích rõ ràng từ góc độ tình cảm và công việc, tự kiểm điểm một cách hoàn chỉnh, không được sơ sài qua loa.
Sau đó, ta không cho phép bản thân dừng chân, dốc lòng dốc sức, tiếp tục vùi đầu vào công việc kế tiếp.
Thế là, đến tháng thứ ba ta trở lại Cửu Trọng Thiên, trong mắt ta, không một tiên nhân nào dám hé răng nửa lời về chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Ai nấy đều kính cẩn nghiêm trang, giữ mình trong khuôn phép, dốc lòng giải quyết những vụ án tồn đọng bấy lâu, gánh vác lại sứ mệnh của bậc tiên nhân.
Bọn họ không còn thời gian để tơ tưởng chuyện tình, lại càng chẳng còn tâm trí để nghĩ đến ái ân.
Giờ đây, trong mắt bọn họ ẩn hiện vài vệt xanh mệt mỏi, nhưng! Phải có ánh sáng mới có bóng tối! Đây đều là minh chứng cho sự trưởng thành của bọn họ!
Hết thảy trái ngọt đều phải trải qua dông bão! Hết thảy tiên nhân muốn trưởng thành đương nhiên phải học cách gánh vác!
Ta cho rằng, bầu không khí hiện tại của toàn bộ Cửu Trọng Thiên thật tốt, thật tốt, vô cùng tốt đẹp.
Nhìn mọi người vì bận rộn mà một lần nữa trở nên thanh tâm quả dục, thoát tục đạm bạc...
Ta vô cùng hài lòng.
Còn có con bướm lả lơi Thẩm Duyên kia, đáng được biểu dương hơn cả.
Kể từ sau khi bị ta ban cho một trận lôi đình, ba tháng nay, Tương Tư Điện của hắn cửa đóng then cài, khắc cốt ghi tâm "pháp tắc", nghiêm cẩn tuân thủ.
Ngoại trừ thỉnh thoảng, khi ta đi bắt "uyên ương", ngang qua Tương Tư Điện của hắn, sẽ thấy lác đác vài vị tiên nhân từ trong điện của hắn bước ra, đều là đơn thân độc mã, ngẫm lại, chắc là coi trọng tình bằng hữu, đến thăm hỏi Thẩm Duyên bị lôi phạt.
Những qua lại không đáng kể này, ta tự nhiên cũng không hoàn toàn cấm đoán.
Thái độ chung quy của Thẩm Duyên vẫn là vô cùng hợp tác.
Ta thấu hiểu nỗi niềm của hắn.
Với thân phận Nguyệt Lão, Thần Tình Yêu, kẻ nắm giữ mọi ái tình, tương tư chốn nhân gian, ban trải hỉ lạc tình ái là phận sự của hắn. Chỉ tiếc, trước kia hắn dụng lực quá đà, khiến Cửu Trọng Thiên mất đi cân bằng vốn có.
Bất quá, cũng không đáng phải hứng chịu một trận lôi phạt nặng nề đến vậy, khi ấy ta lấy hắn làm gương răn đe, thật có phần khinh suất. Đợi ngày ta công thành danh toại, trở về Thần Vực, nhất định phải cẩn thận nói lời xin lỗi với hắn.
Ta nghĩ bụng như vậy, cho đến khi thời khắc đánh dấu ngày thứ một trăm ta đặt chân đến Cửu Trọng Thiên.
Hôm ấy, thời tiết Cửu Trọng Thiên vô cùng tươi đẹp, gió nhẹ lay động cành lá. Ta vẫn ở trong Tiên Quả Viên, tựa như trăm ngày trước, dựa lưng vào gốc tiên quả mà ta yêu thích nhất, lật giở danh sách trên quyển sổ nhỏ, cẩn thận kiểm kê.
Nhìn thấy số lượng tên mới được ghi thêm vào danh sách ngày một ít đi, ta thầm nhủ, hay là nên bẩm báo tiến triển này lên Cổ Thần một phen, tiện thể hỏi dò, công đức của ta có phải cũng đã tích lũy đủ đầy hay chưa?
Đủ để ta trở thành một trái quả chín mọng hay không? Công việc của ta, liệu đã có thể xem là viên mãn hay chưa?
Nhưng ta còn chưa kịp thắp nén tâm hương bẩm báo, một đám tiên nhân đã hùng hổ xông vào, kẻ từ trên trời giáng xuống, người từ dưới đất trồi lên...
Bọn họ từ ba phương tám hướng bao vây lấy ta.
Ta nhìn bọn họ, run run đưa tay tìm chiếc kim linh cài bên hông...
Nhưng vừa chạm vào, cả người ta như muốn nảy dựng lên.
Chiếc kim linh của ta biến mất!
Ta kinh hãi, ánh mắt hoảng loạn đảo khắp mặt đất, tìm không thấy!
Lại vội vàng đảo mắt qua từng gương mặt tiên nhân, cũng không thấy bóng dáng!
Cuối cùng, ánh mắt ta lướt qua đám tiên gia mặt mày bất thiện đang từng bước ép sát, chợt khựng lại! Bởi vì, ta thấy được một bóng hình quen thuộc ẩn mình trong đám đông!
Y phục màu hồng phấn, trâm ngọc trắng cài trên búi tóc, sợi tơ hồng vấn vít quanh thân, quấn lấy mái tóc.
Hắn cười tủm tỉm đứng phía sau đám tiên, dường như không tham gia vào trận hỗn chiến này, nhưng ta lại thấy bàn tay hắn khẽ giơ lên, những sợi tơ hồng tươi rói quấn quanh, mà trên sợi tơ đỏ kia treo lơ lửng...
Chính là chiếc kim linh của ta!
Hắn trộm kim linh của ta!
"Tặc tử!"
Ta giận tím mặt, bật thốt lời mắng.
Nhưng ngay sau đó, ta đã bị một đám tiên nhân xông lên trói nghiến.
Thuật pháp của bọn họ hóa thành muôn vàn ánh sáng đỏ, lam, lục, tím bảy màu rực rỡ, trói chặt ta như một con rối, toàn thân trên dưới, chỉ chừa lại cái đầu để ta thở dốc.
Sau đó đám tiên nhân này tay chân luống cuống nhấc bổng ta lên trên đỉnh đầu, khiêng ta ra khỏi Tiên Quả Viên.
Cứ ngỡ chốn này không phải Cửu Trọng Thiên tiên giới, mà chẳng khác nào bộ lạc man dã nơi trần thế...
"Lũ các ngươi thật to gan! Thật càn rỡ!" Ta giận dữ quát lớn, "Ta là Pháp Tắc Chi Thần! Thừa Thụ Thần Minh chi ý... ư ư ư!"
Một sợi tơ hồng lướt tới, quấn chặt lấy miệng ta.
Ta phẫn nộ nghiêng đầu, thấy con bướm hoa mặc y phục hồng phấn vẫn ung dung như người ngoài cuộc, chỉ đứng sau đám tiên nhân, cười như có như không nhìn ta, rồi khẽ đưa tay lên, đặt ngón trỏ lên môi.
"Suỵt."
Trong tiếng ồn ào, ta dường như nghe thấy hắn khinh miệt, lại lả lơi cảnh cáo ta: "Im lặng đi, Tiểu Quả Tiên."
Ta càng thêm giận dữ.
Nhưng thân thể thật sự không thể động đậy.
Ta bị đám tiên nhân khiêng đi, một mạch đến Vẫn Tiên Đài.
Nơi này mang tên Vẫn Tiên Đài, nhưng kỳ thực không phải nơi tru diệt tiên nhân, mà là nơi đày tiên xuống giới.
Mới mười mấy ngày trước, ta vừa tay đẩy vị tiên quân si tình luyến ái chốn hồng trần xuống giới, sau đó đem ả yêu nữ không biết hối cải kia giam vào Thiên Lao tư quá.
Ngày ấy, khi ta chia rẽ đôi uyên ương, vị tiên quân kia mắng nhiếc ta đến thảm thiết, vị tiên tử kia lệ rơi như mưa khóc đến thương tâm, đám tiên gia vây xem bốn phía trầm mặc đến ngột ngạt!
Nhưng ta vẫn lòng dạ sắt đá…
Không ngờ, sự trầm mặc kia chỉ là khúc dạo đầu cho cơn cuồng phong bão táp.
Giờ đây, đến lượt ta nếm trải.
Đám tiên hung hăng ném ta xuống mép Vẫn Tiên Đài, ta khẽ rên một tiếng, lăn lóc hai vòng, suýt chút nữa đã rơi thẳng xuống dưới.
Ta bám víu nơi mép Vẫn Tiên Đài, đôi mắt giận dữ trừng trừng nhìn đám tiên nhân trước mặt, cổ họng nghẹn ứ, cố sức phát ra âm thanh. Bọn chúng nhìn ta, ánh mắt đờ đẫn, xanh xao như mắt cá chết.
"Năm ngày tóm tắt một lần, dù có là Thiên Vương lão tử ta cũng chẳng viết!"
"Cái gì mà Pháp Tắc Chi Thần, ngươi chẳng qua chỉ là ỷ vào Kim Linh mà dương oai diễu võ, diệt tuyệt Quả Tiên!"
"Một trăm ngày rồi, cách xa người ta yêu đã một trăm ngày rồi, ai thấu cho ta một trăm ngày này đã sống thế nào..."
"Thà phá mười ngôi miếu chứ không phá một mối lương duyên, ngươi lạnh lùng bạc bẽo vô tình giày vò chúng ta, chúng ta muốn ngươi cũng nếm trải vô tận khổ sở!"
Bọn chúng oán hận nhìn ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ta giãy giụa kịch liệt, cuối cùng bằng sự phối hợp của cơ mặt, cũng giãy ra được miệng khỏi sợi tơ hồng đáng ghét kia. Sợi tơ trượt xuống cổ, tựa dải lụa trắng ban chết, khiến ta nghẹt thở.
"To gan!" Ta cố gắng giữ vững khí thế, quát lớn: "Các ngươi không nghĩ xem, Cổ Thần vì sao lại phái ta đến đây! Chẳng phải là vì các ngươi lạm tình vô độ, bỏ bê chức trách sao! Hạ giới thương sinh vô tội! Ta tự có trách nhiệm khuông phục thiên đạo! Còn không mau thả ta ra, thật cho rằng không có Kim Linh, ta liền không thu thập được các ngươi?"
Ta sinh trưởng và kết quả ở Thần Vực, từ khi sinh ra đến giờ, bản lĩnh lớn nhất chính là cùng bảy ngàn chín trăm chín mươi chín huynh đệ tỷ muội tranh đoạt ánh nắng cùng sự cung dưỡng của mẫu thụ.
Ta thật sự không học được bản lĩnh tiên pháp gì... nhưng ta sẽ khiến bọn chúng kinh sợ.
Ta bình tĩnh, tự tin nói: "Ta chính là Pháp Tắc Chi Thần."
Lời vừa dứt, sắc mặt đám người vẫn uể oải khó coi, song cũng có vài kẻ thoáng chút do dự, dường như còn kiêng dè thủ đoạn "sấm chớp" vang dội trước kia của ta.
Lòng ta càng thêm vững, định bụng tiếp tục mở lời, thì từ phía sau đám tiên lại vọng đến một tiếng chuông đồng reo.
Tiếng chuông này, không chỉ ta, mà cả đám tiên nhân trước mặt đều giật mình kinh hãi, da đầu căng như dây đàn.
"Ầm!"
Không phải lôi đình giáng xuống, mà chỉ là một kẻ giả vờ tiếng sấm, tạo ra âm thanh mô phỏng.
Đám tiên gần như theo bản năng hoảng loạn né tránh.
Nhưng đợi hồi lâu, chẳng có gì xảy ra, chỉ có tiếng cười sang sảng của Thẩm Duyên từ phía sau vọng đến, như muốn đập tan cả khánh ngọc.
"Tiểu Quả tiên, trò mèo giả thần giả quỷ của ngươi, ta đã tường tận hơn trăm ngày qua, đừng hòng lừa ta lần nữa."
Đám tiên tự động dạt ra, mở đường cho ta nhìn thẳng mặt Thẩm Duyên. Hắn đứng phía sau cùng, ung dung lắc chiếc chuông vàng của ta, hệt như ngày đầu gặp gỡ, hắn lắc ly rượu trong tay, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt và trêu ngươi.
"Nếu ngươi thực sự có bản lĩnh, vậy thì thu phục ta ngay bây giờ đi?" Thẩm Duyên cất giọng, lời lẽ đầy thách thức.
Trong lòng ta thầm kêu than "Trao nhầm người rồi!", vậy mà ta còn định trước khi về Thần Vực sẽ xin lỗi hắn ư? Vừa nghĩ, ta vừa cố gắng gượng miệng cãi lại: "Điện Tương Tư của ngươi đóng cửa im ỉm cả trăm ngày, ngươi làm sao mà nhìn ta được chứ? Thẩm Duyên tiên quân, ta thấy bây giờ ngươi, là đã quên mùi vị bị thiên lôi nện cho nhừ tử rồi sao?"
Thẩm Duyên khẽ cười: "Xem ra, Pháp Tắc Chi Thần đây, đến cả chân thân của ta cũng không nhìn thấu, quả thật là chẳng có bản lĩnh gì."
Ta giật mình, bên cạnh đã có tiên nhân cười khẩy: "Thẩm Duyên tiên quân vốn là Tương Tư Thụ thành tiên, bởi vậy mới cai quản được chuyện tình ái. Hắn từ thuở khai thiên lập địa đã bén rễ ở Cửu Trọng Thiên, mọi Tương Tư Thụ nơi Cửu Trọng Thiên, đều do Thẩm Duyên tiên quân khống chế!"
Tương Tư Thụ thành tiên?
Vậy Tương Tư Thụ trong Điện Tương Tư, chẳng lẽ chính là chân thân của hắn?
Chẳng lẽ ngày đó hắn đã hứng trọn hai đạo thiên lôi của ta?
Một đạo ta cố ý đánh lên mặt hoa hoa bướm, một đạo ta vô ý đánh lên chân thân của hắn...
Vậy ta... quả thật là đã kết oán với hắn rồi.
Tiên nhân nọ nào hay nội tâm ta ngổn ngang, chỉ mải thao thao bất tuyệt: "Trong vườn tiên quả kia, một nửa trồng tiên quả thụ, nửa còn lại là tương tư thụ. Ngươi ở đây đã trăm ngày, sớm chiều kề cận, lẽ nào lại không hay biết?"
Trong vườn quả lại có tương tư thụ...
Thì ra suốt trăm ngày qua, ta luôn lẩn quẩn dưới mí mắt hắn!
Khó trách hắn dám ra tay với ta! Khó trách hắn muốn trộm kim linh của ta! Những kẻ ra vào Điện Tương Tư lén lút kia, đâu chỉ đơn thuần đến thăm kẻ bị sét đánh!
Thì ra tất cả đều là đồng mưu cho ngày hôm nay!
Ta giận dữ quát Thẩm Duyên: "Ngươi trồng tương tư thụ trong vườn quả! Thật đê tiện!"
Thẩm Duyên nhìn ta, khẽ cười: "Cửu Trọng Thiên tám trăm tiên, chẳng màng tiên duyên chỉ tưởng phàm duyên, Tiểu Quả tiên, chẳng phải lời này do ngươi nói sao? Bọn họ tình đầu ý hợp, yêu đến đậm sâu, không trồng tương tư thụ, lẽ nào lại trồng quả thụ?"
Trong lòng ta một trận căm hờn.
"Đừng phí lời với ả ta!" Đám tiên nhao nhao náo động, "Đẩy ả xuống!"
"Để ả vĩnh viễn không thể phi thăng! Không thể đến giày vò chúng ta nữa!"
"Ả khinh rẻ tình ái! Vậy thì hãy để ả nếm trải mùi vị tình ái!"
"Đúng! Để ả nếm trải tình ái!"
Lời vừa dứt, vô số pháp khí đồng loạt hướng về phía ta, đỏ xanh lục tím một trận ánh sáng chói lòa. Ánh sáng đánh trúng người ta, trực tiếp từ Vẫn Tiên Đài đánh xuống.
Ta kinh hô một tiếng, thân thể không thể kiểm soát, rơi tự do.
Nhìn Cửu Trọng Thiên ngày càng xa xăm, trong khoảnh khắc cuối cùng, ta chỉ thấy Thẩm Duyên đứng bên Vẫn Tiên Đài, vừa vuốt ve kim linh của ta, vừa hả hê xem trò vui.
Ngoài hắn ra, chư vị tiên nhân khác, ai nấy đều nguyền rủa ta. Cửu Trọng Thiên, tám trăm vị tiên, đồng lòng hiệp lực, muôn người như một...
Nguyền rủa ta...
Bọn họ bảo, muốn ta xuống chốn trần gian tầm chân ái.
Bọn họ nói...
Nếu ta không tìm được... thì vĩnh viễn chẳng thể phi thăng, mà còn phải bỏ mạng nơi phàm thế.
Ta nào ngờ, ngày tròn trăm, chẳng phải là ngày ta đốt hương thỉnh thần hỏi đường về, mà lại là ngày ta mang oan chịu nhục, bắt đầu cái nhiệm vụ hoang đường đến thế!
Chân ái!
Rốt cuộc là thứ yêu ma quỷ quái gì!
---
Đá: Cũng muốn hỏi chân ái…rốt cuộc là thứ yêu ma quỷ quái gì??