Đến mùa hè, vết thương của Tô Yến vừa đau vừa ngứa, ban đêm nàng thường xuyên ngủ không yên giấc. Ông chủ tiệm thuốc thấy nàng tay chân nhanh nhẹn nên dứt khoát giữ nàng lại tiệm thuốc làm việc. Bởi vì nơi này cách thôn Mã gia quá xa, nàng khó mà về được nên đành để Trương đại phu chăm sóc Đại Hoàng thay nàng.

Từ khi nàng tới đây, ông chủ tiệm thuốc đã cố ý để nàng đưa thuốc cho Chu Tư, nàng về muộn, ông ấy cũng không nói gì. Tô Yến thường xuyên đi tới đi lui, ngày càng thân thiết với Chu Tư hơn, nàng hay đứng ngoài học đường xem hắn ta giảng bài. Sau đó Chu Tư để nàng ngồi hàng sau, nghe giảng cùng các học trò khác. Mặc dù có đến phân nửa chữ nàng nghe không hiểu nhưng điều đó chẳng làm giảm hứng thú của nàng, ngược lại, nàng còn nghiêm túc hơn cả học trò trong lớp.

Chu Tư cũng thích học trò như nàng, hắn ta thường xuyên dành thời gian dạy nàng học chữ.

Tô Yến rất cảm kích, nàng không biết làm thế nào để báo đáp nên đành về thôn, nhặt rau mình trồng để tặng hắn ta. Trương đại phu biết nàng về nên ngồi đầu ruộng, chậm rãi nói: “Chu tiên sinh kia đối xử với ngươi cũng khá tốt, người trông cũng đứng đắn...”

Tô Yến cúi người nhặt rau, hời hợt đáp lại.

Thấy thế, Trương đại phu tận tình khuyên bảo nàng: “Người vùng khác thì có gì tốt đâu mà ngươi cứ một lòng một dạ thế. Ta bảo này, hắn ta xuất thân là người nhà có tiền, sợ là rời khỏi sơn thôn này, hắn ta đã về nhà hưởng phúc rồi, sao có thể nhớ cô gái mồ côi như ngươi?”

Nghe xong, Tô Yến buồn bực, động tác nhặt rau cũng chậm dần, cuối cùng, nàng không thể vờ như không nghe thấy, chỉ đành đứng thẳng dậy: “Trương đại phu, ta biết ông muốn tốt cho ta nhưng có những chuyện không thể nói hết trong vài ba câu nói được. Nếu ta đã hẹn ước với chàng ấy, ta nên một lòng chờ đợi chàng. Chàng ấy mới đi có hai tháng, ta không thể dễ dàng kết luận chàng ấy bội bạc, càng không thể thay lòng đổi dạ mà chấp nhận người khác. Bất kể ra sao cũng phải có đầu có đuôi.”

Ông ấy biết tính tình Tô Yến, nàng mất mẹ từ bé, cứng cỏi trưởng thành từ cơ cực, khó khăn lắm mới có người bầu bạn, ngày thì chờ nàng về nhà, đến đêm hôm khuya khoắt cùng nàng ngồi trong sân ngắm sao, nhặt rau, nói không động lòng đều là nói dối.

Tô Yến lớn lên trong thôn xóm xa xôi hẻo lánh, vất vả phải chịu kể không hết, không dễ dàng gì mới trưởng thành, lần đầu tiên thích một người, lại còn là người quân tử thanh cao, vẻ ngoài tựa thần tiên, sao nàng có thể dễ dàng quên đi được. Chỉ sợ là gặp được nam nhân như thế rồi, nàng khó mà rung động được với người nào khác nữa.

Trương đại phu hiểu rõ tính tình rắn rỏi, kiên cường của Tô Yến, không phải người ngoài nói đôi ba câu là có thể thay đổi được, ông ấy không tiện nói thêm gì nữa, chỉ mong nam tử kia thực sự là người có tình có nghĩa, không phụ tấm chân tình của Tô Yến.

Từ khi nhà bị quan binh lục soát, trong thôn xuất hiện lời đồn nói Tô Yến giống mẹ nàng, đều là kỹ nữ không ra gì, lén lút buôn da bán thịt, còn chưa thành hôn đã ăn ngủ cùng nam nhân khác.

Từ nhỏ đến giờ, không biết Tô Yến đã bị đồn bao nhiêu lời lẽ khó nghe rồi, thậm chí khi nàng đi trên đường cũng sẽ có kẻ không biết từ đâu chạy ra hỏi nàng đáng bao nhiêu tiền. Tô Yến đáp lại bằng cách vung dao chặt củi trên tay, trước nay lúc nào cũng thế cả.

Nếu nàng để ý đến lời đồn đãi nhảm nhí như thế, nàng đã nhảy sông tự tử vì xấu hổ lâu rồi.

...

So với những người xung quanh nói Mạc Hoài bội bạc ra, Tô Yến lo hắn có bị thúc phụ ra tay xử lý không, có gặp phải chuyện gì bất lợi không hơn nhiều.

Giấy nháp Mạc Hoài viết thư lúc trước đều bị ném vào bếp để nhóm lửa rồi, Tô Yến đi tìm một lúc lâu mới tìm được hai tờ hoàn chỉnh. Xé địa chỉ bên trên xuống, nàng đi tìm Chu Tư hỏi xem hắn ta có biết không.

Chu Tư cầm nửa bức thư, nhìn dòng chữ ngắn ngủn bên trên, nét bút mạnh mẽ, dứt khoát, khí phách, hiên ngang. Vừa nhìn đã biết xuất thân con cháu sĩ tộc, khiến cho người tự nhận tri thức bất phàm như hắn ta cũng hổ thẹn không bằng.

Danh môn sĩ tộc thu nhận đệ tử khắp thiên hạ, dù là sách cổ kinh điển, bảng chữ mẫu hay những thứ mà người bình thường dùng cả đời cũng không nhìn thấy nổi đều được họ đặt trong thư phòng, tùy ý lật xem, ném bỏ.

Chu Tư siết chặt tay, hắn ta cầm tờ giấy kia, hỏi nàng: “Đây là chữ mà bằng hữu kia của cô nương viết sao?”

Tô Yến gật đầu, thấy mặt hắn ta tái mét lại, nàng hỏi: “Có lỗi lầm gì à?”

Trong lòng Chu Tư nghẹn lại, hắn ta cũng không thể nói rõ là tại sao, chỉ là ngột ngạt đến khó chịu. Có lẽ là vì chắc chắn đối phương xuất thân danh gia vọng tộc, nhà ở Trường An, cũng có thể là vì con đường làm quan của đối phương thuận buồm xuôi gió mà hắn ta chỉ là người của thế gia xuống dốc, chỉ có thể lưu lạc ở thôn quê dạy vài kẻ bất tài. Do đó hắn ta mới cảm thấy ghen ghét không nói rõ thành lời.

Hắn ta không tỏ ra bất mãn, chỉ trầm giọng, ra vẻ thân thiết: “Trên này viết Thanh Hoàn uyển, phường Sùng An, Trường An, chắc người này có xuất thân không thể xem thường.”

Tổ thượng hắn ta cũng từng sống ở Trường An, phường Sùng An cách hoàng cung rất gần, đến cả trạch viện cũng phú quý hạng nhất, tám phần mười là quan to nào đó. Mặc dù hắn ta đã biết Tô Yến nhặt được một người vùng khác về nhưng không ngờ đối phương lại có lai lịch lớn vậy.

Chu Tư đã suy đoán ra nhưng vẫn không nói hết, hắn ta hỏi ngược lại: “Hắn ta là người thế nào?”

Tô Yến nói: “Trong thời gian ta ở chung với chàng ấy, ít nhất chàng ấy cũng là nam nhân khiêm tốn, lễ độ, khí chất cũng không tầm thường, không vì người khác nói xấu ta mà coi thường ta. Có lẽ chàng ấy cũng là người có tình có nghĩa, chờ xử lý xong chuyện quan trọng, kiểu gì chàng ấy cũng quay lại tìm ta.”

“Nơi hắn ta nói với ngươi đúng là cùng một địa chỉ với chỗ trong thư.”

Tô Yến vui vẻ nói: “Vậy thì tốt rồi, lần này ta có thể viết thư cho chàng ấy rồi.”

Chu Tư biết nàng không biết nhiều chữ chứ đừng nói đến viết thư, hắn ta đề nghị: “Nếu cô nương không chê, ta có thể thay cô nương viết thư gửi đi.”

Nghĩ một lát, Tô Yến vẫn nói: “Mặc dù chữ của ta khó coi nhưng ta vẫn muốn đích thân viết cho chàng ấy là tốt nhất, không biết tiên sinh có thể dạy ta không, kẻo ta phạm phải lỗi khiến người ta chê cười.”

“Đương nhiên là có thể.”

Nói là chỉ dạy, thực ra là hắn ta viết, Tô Yến chép lại là được, chỉ vì nàng biết viết quá ít chữ, có những chữ nàng nhớ mặt nhưng cũng không viết được. Hơn nữa lời văn do Tô Yến tự nghĩ ra, chất phác, chân thật không hề màu mè, cũng không có gì mờ ám. Đơn giản là hỏi xem Mạc Hoài ở Trường An có tốt không, có khỏe không, chuyện trong nhà có khó giải quyết không. Cuối cùng lại hỏi vài câu vô thưởng vô phạt như sau khi hắn đi nàng đã khai khẩn được một mảnh ruộng nhỏ sau núi, vẫn chưa nghĩ ra trồng cái gì thì ổn.

Có vẻ thấy ngại vì làm phiền Chu Tư quá, Tô Yến không viết thêm nữa, kể cả hỏi bao giờ hắn về cũng không.

Đến Chu Tư nhìn chữ Tô Yến viết cũng không nhịn được nhíu mày. Có điều hắn ta biết nàng cố hết sức rồi, mà chỉ có tên người nhận miễn cưỡng có thể nhìn ra, không biết nam tử viết ra nét chữ thế này sẽ có suy nghĩ gì khi nhìn những con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia.

...

Thôn trấn xa xôi, tin tức truyền ra chậm hơn nhiều, tin tức Thái tử bình an vô sự quay về Trường An lan truyền khắp nơi rồi cũng chỉ khiến những người sau khi ăn no uống say nói thì đôi câu, còn chẳng khiến họ quan tâm bằng trận mưa lớn.

Từ khi Mặc Hoài về Trường An, hắn đã ẩn mình trong bóng tối dưỡng sức, cũng chờ đợi thời cơ. Để hắn nhìn cho rõ ràng xem những kẻ nào gan to tày trời, dám nhân lúc hắn không ở đâu, mưu toan đoạt quyền. Người lòng lang dạ sói nào chỉ có mình Tần Vương, có điều y có lòng mà không có sức, không gây ra sóng to gió lớn gì, cũng may mắn để lại đường lui cho mình.

Tần Vương dựa vào rất nhiều người, không thiếu danh môn sĩ tộc. Tất cả là vì Hoàng thượng muốn mở rộng khoa cử, một khi việc này được giao cho Từ Mặc Hoài, những danh môn vọng tộc kia sẽ là người phản đối kịch liệt nhất, bọn chúng sợ học sinh hàn môn làm quan, cản trở con đường trong triều của chúng.

Mở rộng khoa cử chắc chắn sẽ mang lại oán khí ngập trời, Tần Vương mượn cơ hội lôi kéo sĩ tộc, muốn nhân lúc này đoạt quyền, thậm chí còn mua chuộc cả người bên cạnh Từ Mặc Hoài, suýt nữa đẩy hắn vào chỗ chết.

Hôm nay hắn bình an về kinh, đương nhiên phải tính toán rõ ràng món nợ này, chỉ là mở rộng khoa cử ảnh hưởng rộng lớn, tạm thời chỉ đành phải gác lại đã.

Tin tức Từ Mặc Hoài đột nhiên về kinh khiến rất nhiều người trở tay không kịp, có người thu dọn tài sản thâu đêm định cao chạy xa bay. Mặc dù ngoài mặt hắn bình thản nhưng thủ đoạn âm thầm vô cùng mạnh bạo, người phản bội hắn không ai có kết cục tốt.

Tần Vương hoảng sợ, vội tìm người gánh tội mưu hại Thái tử thay cho y. Bây giờ y cũng chỉ có thể ém suy nghĩ mưu quyền soán vị xuống, nghĩ cách bảo vệ chính mình.

Từ Mặc Hoài chưa thành thân, Đông cung chỉ có mấy cơ thiếp hầu hạ, còn chưa đợi hắn sủng hạnh, vừa thấy hắn sa cơ lỡ vận đã chạy đi gian díu với người khác. Sau khi trở về, hắn đã xử tử hết lượt, không giữ lại ai cả.

Trong phủ Công chúa, Từ Vãn Âm buồn bực, nàng ấy vẫn luôn ở trong cung chăm sóc phụ hoàng, nghe ngóng được chuyện này, nàng ấy tới Đông cung tìm Từ Mặc Hoài.

Số lần Từ Mặc Hoài đi gặp phụ hoàng không nhiều, phần lớn thời gian hắn đều dùng để xử lý triều chính. Hắn mất tích nửa năm trời, vừa quay về, chính vụ chồng chất như núi, sao còn lòng dạ đi lo chuyện khác.

Lâm gia là một trong những môn đệ mạnh mẽ nhất sĩ tộc, Từ Vãn Âm được gả cho trưởng tử Lâm Chiếu của nhị phòng Lâm thị như ý nguyện. Mà con gái Thừa tướng Lâm Phức lại là em họ của Lâm Chiếu, có hôn ước từ bé với Từ Mặc Hoài. Trong khoảng thời gian Từ Mặc Hoài không có đây, vì để chèn ép Tần Vương và các sĩ tộc lớn khác, Lâm gia đã dốc sức rất nhiều. Hoàng thất và sĩ tộc đã có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu từ lâu.

Nhân dịp Từ Mặc Hoài bình an trở về lần này, Từ Vãn Âm khuyên hắn sớm ngày thành hôn với Lâm Phức.

“Lâm Phức còn đang để tang, gấp gáp thế làm gì?” Từ Mặc Hoài qua loa bằng một câu.

Từ Vãn Âm lập tức nói: “Lâm Phức đã mười tám tuổi rồi, không thể kéo dài thêm nữa, chỉ còn nửa năm là hết kỳ để tang, a huynh phải chuẩn bị trước đi kẻo nhà người ta nóng ruột.”

Từ Mặc Hoài liếc nhìn nàng ấy, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc muội muốn tốt cho ta hay là muốn tốt cho Lâm gia? Suy cho cùng cũng là muội muội đã gả ra ngoài, lúc nào cũng nghĩ cho người ngoài.”

“Huynh nói gì thế, đương nhiên là ta muốn tốt cho huynh rồi. Tần Vương không chết, huynh chưa thể an tâm, thành thân với Lâm Phức cũng khiến Lâm gia yên lòng. Huống chi Lâm Phức nghiêng nước nghiêng thành, lại là tài nữ số một, số hai trong kinh, nàng ấy có điểm nào khiến huynh không hài lòng...”

“Không có gì không hài lòng.” Từ Mặc Hoài đang đọc tấu chương, cung nhân bưng táo mới rửa sạch vào.

Từ Vãn Âm nhón một quả đưa lên miệng, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn nàng ấy, dọa nàng ấy cứng đờ người, sững sờ hỏi: “Sao... sao thế?”

“Không sao.” Hắn không nhìn nàng ấy nữa, cúi đầu đọc tấu chương như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là trong khoảnh khắc ấy, hắn nhớ tới cái người đứng dưới tàng cây khô khốc, ngẩng đầu nhìn nhánh cây trống không, nghiêm túc nói: “Quả của cây táo này rất ngọt, đợi nó kết quả rồi, ta sẽ hái cho chàng nếm thử.”

Từ Mặc Hoài day ấn đường, thầm thở dài.

Những ngày hắn quay về, hôm nào cũng có chính sự đầy mình, rất ít khi nhớ nhung Tô Yến nhưng làm gì cũng có thể nghĩ tới nàng.

Mỗi cây bút, mỗi đóa hoa, mỗi quả táo, đều có thể gợi lên gì đó.

“Hình như sau khi trở về, huynh cứ là lạ.” Từ Vãn Âm khoanh tay đánh giá hắn.

“Chỗ nào lạ?” Hắn không ngẩng đầu lên.

“Cứ bỗng nhiên ngây ra, lại còn hay gọi sai người.” Từ Vãn Âm còn chêm thêm một câu để nhấn mạnh rằng mình không sai: “Người trong cung của huynh cũng nói thế đấy.”

Từ Mặc Hoài mặt không cảm xúc: “Ai nói, kéo ra ngoài chém đầu.”

“Có phải a huynh có chuyện giấu ta không?”

“Không.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play