Tuy Tô Yến bị thương nhưng nàng vẫn làm việc rất nhanh nhẹn. Ông chủ tiệm thuốc bảo nàng đừng vội về nhà. Nàng giúp kẻ xứ khác chạy trốn, nếu trong thôn có ai ghen ghét nàng, ví dụ như Mã Lục, có lẽ họ sẽ tranh thủ cơ hội này, chỉ chờ nàng trở về là sẽ bắt nàng đến quan phủ ngay.

Đây cũng là chuyện Tô Yến lo lắng. Nếu ông chủ và phu nhân không chê, nàng cũng yên tâm ở tạm trong thị trấn. Không chờ vết thương của nàng khỏi hẳn, quả nhiên mấy quan binh được sai đến điều tra kẻ xứ khác đều rút đi hết.

Đúng lúc lang quân làm việc ở nha môn đang ở trong tiệm lương bên cạnh. Ông chủ nhìn thấy nên chỉ cho Tô Yến, nói: “Kìa, đó là một trong số mấy người cõng ngươi xuống núi lúc trước.”

Tô Yến vội vàng đi qua, lang quân đó cũng nhìn thấy nàng, bèn nhướng mày lên, nói: “Là ngươi à? Vết thương đã khỏi hay chưa?”

“Cảm ơn lang quân lo lắng, lúc trước các vị cứu mạng ta, ta còn chưa tới nhà đáp tạ. Nếu không có các vị thì sợ là ta khó giữ được mạng sống này rồi.”

Tô Yến nói rất chân thành, ánh mắt cũng mềm mại chân chất. Đây là lần đầu tiên lang quân kia bị tiểu nương tử xinh đẹp như vậy nhìn chăm chú, y không khỏi đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Chúng ta làm việc trong nha môn, làm vậy cũng là lẽ đương nhiên, ngươi không sao là tốt rồi…”

Hiện giờ binh mã Tần Vương sai tới đều đã bỏ đi, không cần quan tâm đến kẻ xứ khác gì cả, y dặn dò nói: “Quan phủ truy đuổi kẻ xứ khác là do bên trên ra lệnh. Tuy hiện tại nhìn như không có việc gì nhưng biết đâu sẽ có người “tích cực” muốn hỏi tội. Tô nương tử vẫn nên ở ẩn trong thị trấn một thời gian. Hơn nữa dê bò trong nhà ngươi đều đã bị sung công rồi…”

Y nói xong cũng thấy ngượng ngùng, dù gì y cũng đang làm việc cho nhà nước, bọn họ không bắt được người đành dắt dê bò của người ta đi, thật chẳng khác gì phường cướp bóc.

Tô Yến nghe thấy dê bò bị dắt đi thì sửng sốt một chút, nhưng cũng không so đo quá nhiều, chỉ nói: “Đa tạ lang quân, ta đã nhớ kỹ.”

Y gật đầu, nói thêm hai câu nữa rồi rời đi.

Lúc này Tô Yến mới thở dài, mặt ủ mày ê mà về cửa hàng thuốc.

Gia súc nàng nuôi nấng lâu như vậy đều đã bị sung công, hôm qua nàng còn lo dê bò trong nhà không có ai cho ăn, giờ thì hay rồi.

Ông chủ nghe nói việc này, chỉ nói: “Đúng lúc trong tiệm đang thiếu người giúp đỡ. Ngươi đừng về vội, cứ ở đây đã, chờ ngươi khỏe hẳn để đi hái thuốc, ta vẫn mua với giá cũ cho ngươi.”

Tuy không có tiền công, nhưng ông chủ giúp nàng nhiều như vậy, tất nhiên Tô Yến không thể so đo việc này, vậy nên nàng tạm thời đồng ý.

Đã qua rất lâu vẫn không có tin tức của Mạc Hoài. Nghe nói đã có mấy thương đội rời đi, khả năng cao là Mạc Hoài đã trở về cùng bọn họ.

Tô Yến thấy không quen vì phải đột ngột tách khỏi Mạc Hoài. Nàng cứ nhớ mãi không quên lúc hắn khàn giọng xin nàng đừng đi, nàng lại đi mà không quay lại. Chỉ tiếc khi đó đang là đêm tối, nàng cũng không quay đầu nhìn hắn nhiều hơn một chút.

Trước đây Tô Yến cũng từng nghĩ tới chuyện chia ly, lần nào cũng thấy trong lòng trống rỗng. Chỉ là nàng chưa từng đoán được bọn họ sẽ rời xa nhau theo cách này, đến một cơ hội từ biệt tử tế cũng không có, lời muốn nói mắc nghẹn trong họng, ngày gặp lại xa xôi không biết đến khi nào.

Tô Yến ở lại tiệm thuốc trong một thời gian dài, vết thương cũng dần khôi phục, nhưng cánh tay phải của nàng chỉ có thể cầm mấy món đồ nhẹ nhàng, không thể xách đồ nặng, cũng không thể bê đồ. Miệng vết thương cũng đã kết vảy, trông vô cùng xấu xí.

Mạnh nương tử giúp Tô Yến bôi thuốc, mỗi lần nhìn thấy, bà ấy đều không nhịn được thổn thức.

“Con gái con lứa mà sau này lại có vết sẹo lớn như vậy, nhìn không tốt chút nào…”

Tô Yến đành phải cười khổ: “Hết cách rồi. Dù gì trên người ta cũng có đủ các vết sẹo lớn lớn bé bé, không thiếu cái này, mặc quần áo vào thì đâu có ai nhìn thấy được.”

Mạnh nương tử liếc nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Kiểu gì phu quân tương lai của ngươi cũng phải nhìn thấy. Nếu hắn không thích thì phải làm sao bây giờ?”

Tô Yến không nghĩ tới chuyện này, nàng sửng sốt một lát rồi nghĩ đến Mạc Hoài từng nói hắn sẽ cưới nàng, bèn trả lời: “Ta tin phu quân tương lai của ta sẽ không chê bai vết sẹo trên người ta.”

“Ngươi còn nhỏ, sao hiểu tật xấu của đám nam nhân đó được.”

Tô Yến suy nghĩ, lại nói: “Ta bị thương nặng như vậy, sau này phu quân của ta nhìn thấy, hẳn là hắn nên đau lòng vì cơn đau mà ta phải chịu khi trước. Nếu hắn chê vết sẹo này xấu xí, vậy chứng tỏ hắn không phải người tốt, không đáng để ta phó thác cả đời.”

Mạnh nương tử cảm thấy Tô Yến nói cũng có lý, bà ấy chỉ thở dài vài tiếng, không nói thêm gì nữa.

Mấy ngày sau, ông chủ bảo Tô Yến đi đưa thuốc cho Chu gia. Tư thục của Chu gia cách tiệm thuốc chừng một có phố, chỉ có khoảng mười mấy học trò. Đa phần là con em của mấy gia đình thương hộ, tới học chữ, học tính toán để sau này còn kế thừa gia nghiệp.

Sức khỏe của mẫu thân Chu Tư không tốt, hắn ta phải thường xuyên ghé tiệm thuốc bốc thuốc. Lúc Tô Yến mang thuốc đến, đúng lúc nhìn thấy Chu Tư đang dạy mấy hài tử ở trong học đường. Mấy quyển sách cũ nát đó đều do hắn ta viết tay từng tờ một, sau đó phát cho học sinh xem. Chu Tư là chi bên của sĩ tộc xuống dốc, tuy rằng sau này sa sút nhưng tổ tiên từng có người làm quan lớn, chỉ truyền lại cho con cháu mấy quyển sách cũ.

Chu Tư mặc bộ xiêm y màu lam đã giặt đến mức trắng bệch, dáng người thẳng tắp, bộ dáng nghiêm túc. Khi đọc sách, hắn ta vẫn luôn nghiêm mặt, giống như có thể giận dữ mắng mỏ học trò bất cứ lúc nào.

Tô Yến không tiện quấy rầy nên bèn đứng ngoài học đường, yên lặng lắng nghe. Dù nàng không hiểu nhưng vẫn thấy khâm phục. Chu Tư đọc mấy câu cú tối nghĩa đó một lần, sau đó giải thích một cách đơn giản. Học trò phía dưới chẳng mấy hứng thú, chỉ có Tô Yến ở bên ngoài là tập trung tinh thần.

Không lâu sau, Chu Tư phát hiện người đang nhìn lén bên ngoài nên buông sách, đi về phía nàng.

Tô Yến ngẩn người, ngượng ngùng lùi lại mấy bước, vội nói với Chu Tư: “Quấy rầy Chu tiên sinh, thật là có lỗi.”

Chu Tư cười khẽ: “Không coi là quấy rầy, chỉ là không ngờ ngươi lại đến, ta đã lâu không gặp ngươi rồi.”

Nàng đưa gói thuốc trong tay qua: “Ông chủ bảo ta đến đưa thuốc cho tiên sinh.”

Chu Tư cảm ơn nàng rồi nói: “Nếu đã tới thì Tô nương tử vào nhà uống ngụm trà rồi hẵng đi nhé? Đúng lúc sắp đến trưa, đám học trò cũng chuẩn bị về rồi.”

Tô Yến đang định từ chối khéo thì Chu Tư lại nói: “Lần trước có người tặng ta một thỏi mực tốt, nhớ tới lúc trước ngươi hỏi ta nơi nào bán, hiện giờ tặng cho ngươi là vừa.”

Tô Yến sửng sốt, nhớ ra điều gì nên lại cụp mắt, nói: “Cảm ơn lòng tốt của tiên sinh, chỉ là hiện giờ ta không dùng được, tiên sinh cứ giữ lấy dùng đi, cho ta chẳng phải là phí của hay sao.”

Chu Tư cau mày, không hỏi nguyên nhân, chỉ nói: “Tặng cho ngươi không phải là phí của.”

Tô Yến lại từ chối, hắn ta cũng không ép: “Nếu ngươi rảnh thì có thể tới đây uống một ngụm trà. Lúc trước ta thấy ngươi muốn biết chữ, nếu nương tử không chê thì có thể thường tới tư thục của ta nhìn xem, không phải là không thể.”

Lời này của Chu Tư đánh trúng mong muốn của Tô Yến.

“Vậy ta cảm ơn tiên sinh trước.”

Ngày hôm sau, Tô Yến nói với ông chủ một tiếng rồi khởi hành về thôn Mã gia khi trời còn chưa sáng.

May mà nhà nàng ở nơi hẻo lánh, không ai thấy nàng trở về. Nàng vừa mở cửa đã thấy Đại Hoàng rên ư ử, chạy tới từ nhà của Trương đại phu, cái đuôi nhếch lên cao, chạy vòng vòng quanh người nàng.

“May mà ngươi vẫn ở đây.” Tô Yến cúi người sờ đầu nó rồi đẩy cửa vào sân.

Tiểu lang quân ở nha môn đã nói giảm nói tránh. Căn nhà vốn đơn sơ của nàng giờ đã như bị sơn phỉ cướp bóc, trong nhà không còn con vật sống nào, đến mấy quả trứng gà mà nàng tích cóp cũng bị lấy đi.

Tô Yến thấy trong phòng lộn xộn nên tức giận mắng vài câu.

Cái bàn lùn bị hất đổ, dính đầy vết mực. Mấy quyển sách rơi trên mặt đất, tờ giấy nàng dùng để luyện chữ cũng vương vãi khắp nơi, còn dính cả vài dấu chân.

Tô Yến nhặt lên, phủi bụi đất, cẩn thận quan sát chữ viết của chính mình.

Tờ nào cũng đầy hai chữ “Mạc Hoài”, chỉ có một tờ có chữ “Tô Yến” ngay ngắn.

Đó là chữ Mạc Hoài nắm tay nàng, viết từng nét bút.

Tô Yến nhìn mấy chữ này, bỗng nhớ đến lời Chu Tư nói, nếu nàng không biết chữ, chẳng phải sau này nàng không thể đọc thư Mạc Hoài gửi cho nàng hay sao? Mạc Hoài đã nói với nàng địa chỉ nhà ở Trường An của hắn, nàng có thể viết thư gửi tới đó. Vậy vẫn tốt hơn là hai người họ chẳng có tin tức gì của nhau,  làm nàng lo lắng hết ngày này sang ngày khác.

Nếu đi xe ngựa bất kể ngày đêm từ quận Thanh Thủy đến Trường An thì cũng mất nửa tháng mới tới nơi.

Các sĩ tộc lớn bất mãn với sự ngang ngược, kiêu căng của Tần Vương. Nghe nói Thái tử vẫn còn sống, không có người dám ngang nhiên theo phe Tần Vương nữa. Tuy tin Từ Mặc Hoài hồi kinh vẫn chưa lan truyền nhưng đã có người nghe phong thanh, theo phe hắn trước những người khác.

Từ Vãn Âm là muội muội ruột của Từ Mặc Hoài. Nàng ấy nghĩ cách tới gặp hắn, vừa gặp đã khóc lóc như mưa.

“A huynh bị tra tấn bao nhiêu mà lại gầy ốm đến như vậy? Đêm nào ta cũng không ngủ ngon, cứ nghĩ huynh thật sự gặp bất trắc gì…”

Từ Mặc Hoài vấn tóc bằng ngọc quan, mặc bộ xiêm y đen tuyền, ngồi trước án thư, im lặng nghe Từ Vãn Âm khóc. Chờ nàng ấy khóc xong mới nói: “Dạo này Lâm gia thế nào, có tranh thủ lúc ta thất thế bỏ đá xuống giếng với muội hay không?”

Từ Vãn Âm tránh ánh mắt của hắn rồi mới cắn môi, khẽ lắc đầu.

Từ Mặc Hoài liếc nàng ấy, nói: “Ta nói rồi, muội là Công chúa cao quý, không cần để ý đến thái độ của Lâm Chiếu. Nếu hắn ta thật sự không tốt thì cứ bỏ mà tìm hôn phu khác.”

Từ Vãn Âm cố nén nước mắt, nói mà chẳng tự tin chút nào: “Không phải chàng ấy không tốt với ta… Là do ta kiêu căng…”

Từ Vãn Âm năm lần bảy lượt nói đỡ Lâm Chiếu, Từ Mặc Hoài không tiện nhúng tay vào chuyện giữa hai phu thê bọn họ nên cũng không truy cứu nữa.

“A huynh biến mất lâu như vậy, rốt cuộc là huynh đi đâu? Vậy mà ta không nghe thấy chút tin tức nào của huynh cả?”

Hàng mi dài của Từ Mặc Hoài cụp xuống, bàn tay đang cầm bút cũng ngừng lại, mực trên ngòi bút nhỏ giọt xuống giấy, nở rộ như một đóa hoa.

“Không phải chuyện quan trọng gì, không cần phải hỏi.”

Từ Vãn Âm gật đầu, quay đầu nói với thị nữ của mình: “Yến nương, ngươi mang xiêm y của a huynh tới đây…”

Từ Mặc Hoài đột ngột ngẩng đầu, khi nhìn thấy mặt thị nữ, hắn liền cau mày, hỏi Từ Vãn Âm bằng ngữ khí không thân thiện cho lắm: “Nàng ta tên là Yến nương?”

“Sao thế ạ?”

Hắn lạnh lùng nói: “Đổi tên cho nàng ta đi.”

Từ Mặc Hoài nói xong thì im lặng, không buồn giải thích dù chỉ một câu. Từ Vãn Âm ngơ ngác nhìn thị nữ của mình, thị nữ cũng tủi thân đến độ không dám ngẩng đầu, chút hiểu tại sao tên mình lại làm Thái tử phiền chán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play