Rất nhiều quan binh trong trấn Vân Đường đều phụng mệnh vào núi điều tra tung tích của Thái tử, mấy ngày liền đều không trở về.

Mấy quan binh đó hầu hết đều bị kéo tới cho đủ số, không giống với những binh lính ở nơi khác đến thị trấn điều tra, dù sao thì bọn họ cũng không tin đường đường là một Thái tử lại trốn chui trốn lủi trong khe núi của bọn họ.

Cũng vì vậy nên khi thủ hạ của Tần Vương vội vàng điều tra vì tiền thưởng, bọn họ chỉ chậm rì rì đi theo phía sau, định tham gia qua loa rồi xuống núi nghỉ ngơi.

Mấy quan binh ngoại lai đó đã lùng sục ở một ngọn núi khác nhưng quan binh bản địa trấn Vân Đường vẫn lề mề ở đằng sau, chuẩn bị tìm thời cơ để trộm xuống núi, quay về thị trấn. Hai, ba người bọn họ cùng nhau oán trách mệnh lệnh vớ vẩn này, sau đó vô tình nhìn thấy vết máu đỏ sẫm trên mặt đất. Mấy người đi theo vết máu, cuối cùng cũng nhìn thấy nữ tử nằm dựa vào tảng đá, hơi thở thoi thóp.

Trấn Vân Đường rất nhỏ, người thường đi lại trong trấn hầu như đều đã từng nhìn thấy nhau.

Có người thấy nàng quen mặt ngay lập tức, nói: “Đây không phải Tô nương tử hay hái thuốc cho hiệu thuốc sao? Sao lại thành dáng vẻ này rồi?”

Người bên cạnh nói: “Hái thuốc mà cũng làm bản thân bị thương đến vậy được à? Còn thở không thế?”

Có người nghi ngờ nói: “Hái thuốc thì sao lại chạy tới nơi này? Đúng lúc mấy người kia nói tiểu nương tử chạy cùng kẻ xứ khác kia họ Tô, đừng bảo là nàng ấy nhé?”

Người đi cùng lập tức đập y một cái, tức giận nói: “Ai thèm để ý nàng ấy có phải người đó hay không? Một kẻ xứ khác mà thôi, có bắt được thì công lao cũng không phải của chúng ta, nếu nàng ấy thật sự bỏ trốn theo kẻ đó thì còn có thể bị thương đến mức này à? Có gì cũng phải đợi nàng ấy tỉnh rồi nói tiếp.”

Sau một hồi tranh luận, cuối cùng bọn họ vẫn đưa Tô Yến xuống núi, đến hiệu thuốc trong trấn để ông chủ chữa thương cho nàng.

Chủ tiệm thuốc vừa thấy Tô Yến bị thương nặng, lại nghe mấy quan binh kia mồm năm miệng mười nói thân phận của nàng khả nghi nên vội pha trà cho bọn họ, lựa lời khuyên bảo để lấp liếm chuyện này. Ông ấy nói là mình nhờ Tô Yến lên núi hái thuốc, tình cờ gặp phải mấy người đang điều tra.

Mấy người đều là đồng hương, tuy lời này có rất nhiều sơ hở nhưng họ đều không muốn truy cứu đến cùng, chỉ uống chén trà rồi trở về báo cáo công tác.

Vai phải của Tô Yến bị đâm xuyên, để lại một lỗ thủng máu me dữ tợn. Ngực áo nàng thấm màu đỏ tươi, trán và cánh tay cũng có rất nhiều vết xước sát lớn nhỏ khác nhau. Ông chủ tiệm thuốc gọi thê tử tới, hai người bận rộn suốt nửa ngày mới rửa sạch miệng vết thương, bôi loại thuốc tốt nhất lên cho Tô Yến. Thấy nàng bay mất nửa cái mạng, cứ cách mười lăm phút là ông ấy lại thăm dò hơi thở của nàng, đề phòng nàng đột ngột đi đời nhà ma.

Mãi đến ngày hôm sau, Tô Yến hôn mê một ngày một đêm mới từ từ tỉnh lại.

Nàng thấy bản thân đang ở nơi xa lạ nên nhổm dậy theo bản năng, nhưng động tác đó tác động đến miệng vết thương làm nàng phải rên rỉ vì đau.

Phu nhân của ông chủ nghe thấy tiếng động bèn vội vàng vào phòng nhìn Tô Yến.

“Ôi chao! Yến nương, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, làm chúng ta sợ hết cả hồn, sao lại làm bản thân thành như vậy…”

Bà ấy là người lương thiện, biết thân thế của Tô Yến đáng thương nên trước đây còn thường cho nàng quần áo và đồ dùng cũ của bà ấy. Đầu óc của Tô Yến vẫn chưa tỉnh táo, nàng không biết tại sao bản thân lại đột ngột xuất hiện ở đây: “Mạnh nương tử, sao ta lại ở đây thế…”

Giọng nàng nghe như vừa bị vỏ cây sần sùi mài qua, vừa nghẹn ngào vừa không rõ tiếng. Mạnh nương tử thở dài, đứng dậy rót chén nước cho nàng.

“Mấy tiểu lang quân trong nha môn bị kéo vào núi điều tra, đúng lúc gặp ngươi còn đúng một hơi nằm ở nơi đó. May mà bọn họ có lương tâm, biết đưa ngươi tới đây, không thì ngươi đã chết vì mất máu rồi.” Mạnh nương tử đang có rất nhiều câu hỏi, nhưng thấy dáng vẻ mặt mũi tái nhợt, yếu ớt mong manh của Tô Yến, bà ấy lại không vặn hỏi ngay lúc này nữa.

Tô Yến vội vã uống nước, bất chợt ho lên sù sụ. Mạnh nương tử vỗ lưng nàng, giúp nàng hít thở thông, bất đắc dĩ nói: “Một nữ tử như ngươi, sao phải chạy vào núi sâu rừng già làm gì… Chẳng lẽ kẻ xứ khác đang chạy trốn kia thật sự có liên quan đến ngươi à?”

Tô Yến được bọn họ cứu, không tiện nói dối nên đành thật thà trả lời: “Chàng ấy là người nơi khác, vì bị thương nên nghỉ ngơi lấy sức ở nhà ta nửa năm. Nào ngờ đang định đi thì Mã Lục lại dẫn quan binh tới bắt người. Bọn ta sốt ruột, đành phải trốn vào trong núi, ai biết kết quả lại thành như vậy…”

“Nghỉ ngơi lấy sức nửa năm?” Mạnh nương tử sửng sốt một lát rồi mắng như tát nước: “Đồ nha đầu ngốc nhà ngươi, vậy mà ngươi lại để nam tử xa lạ ở trong nhà mình nửa năm, cuối cùng gặp chuyện còn giúp hắn ta chạy trốn nữa. Hiện tại thì hay rồi, vì hắn ta mà ngươi suýt nữa đã mất mạng, tên khốn nạn kia thì ở đâu? Đến cái bóng cũng không thấy!”

Tô Yến vẫn bướng bỉnh: “Lúc đó chàng ấy đang bị cảm, ta thì ngã xuống núi, mãi một lúc lâu vẫn chưa về. Có lẽ chàng ấy gặp quan binh đang điều tra nên phải trốn đi trước…”

Nàng vốn muốn đưa Mạc Hoài rời đi, không bị quan binh bắt vào đại lao mới là chuyện quan trọng. Dù sao thì hai người họ cũng đã hẹn trước, kiểu gì sau này cũng có thể gặp lại nhau.

Vết thương của Tô Yến đang rất đau đớn, nàng không dám lộn xộn, chỉ có thể hỏi: “Hiện giờ ta đang bị thương, không thể đi tìm chàng ấy. Có thể phiền Mạnh nương tử giúp ta tìm hiểu xem quan binh có bắt được người nào hay không không?”

Đúng lúc ông chủ bê bát thuốc vào, nghe vậy bèn đáp: “Điều tra lâu như vậy cũng không thấy ai, chắc chắn là vẫn chưa bắt được. Nghe nói ngày mai mấy quan binh ở trấn trên sẽ rút lui, ta đã nói là nơi thâm sơn cùng cốc này không có Thái tử gì hết mà. Bọn họ uổng phí công phu, còn làm mọi người hoảng sợ nữa.”

Ông ấy đưa thuốc cho Tô Yến, giọng điệu cũng chẳng nhẹ nhàng hơn Mạnh nương tử là mấy, chỉ vào nàng, nói: “Còn có sức lực lo lắng cho người khác à? Nếu không phải ba tiểu lang quân tìm được ngươi tốt bụng thì ngươi đã bị gô cổ vào nha môn từ lâu rồi. Đang yên đang lành lại đi giúp kẻ xứ khác chạy trốn, người ta chạy mất dạng, người thì suýt chết trong núi. Đã không có khả năng còn học theo sự lương thiện của người khác, ngốc nghếch!”

Ông chủ cũng được xem là người nhìn Tô Yến lớn lên, vậy nên không khỏi nặng lời một chút. Tô Yến liên tục thưa vâng, cúi đầu ngoan ngoãn nhận sai.

Tô Yến nghe ông ấy nói quan binh không tìm được Mạc Hoài thì cũng bớt lo hơn. Nàng thở phào nhẹ nhõm, tươi cười cảm ơn bọn họ: “Ông chủ và nương tử tốt với ta quá. Chờ ta về nhà, ta sẽ đem sọt thuốc mới hái đến cho ông, một văn tiền cũng không lấy.”

Ông chủ “hừ” một tiếng, nói: “Trước đừng vội trở về. Kẻ xứ khác kia có liên quan tới ngươi, khả năng cao là quan binh đang canh giữ ở nhà ngươi. Nếu là bọn vô đạo đức thì có khi đã đốt trụi nhà ngươi rồi ấy chứ. Huống chi hiện tại ngươi còn không ngồi dậy được, trở về cũng chỉ có đường chết mà thôi.”

Mạnh nương tử đánh ông ấy một cái: “Không nói được lời nào hay cả!”

Tô Yến biết ông chủ muốn tốt cho nàng nên nghe xong lời này cũng không tức giận, chỉ nói: “Vậy cảm ơn ông chủ. Nếu được thì phiền ông chuyển lời cảm ơn đến mấy lang quân kia giúp ta nữa.”

Mạnh nương tử chỉ sinh được 1 trai 1 gái, cả hai đều đã lập gia đình từ sớm. Trong nhà bà ấy có phòng trống, vậy nên có thể để Tô Yến dưỡng thương ở trong nhà trước.

Tô Yến bị thương nặng, không thể làm việc nặng nên giúp đỡ ông chủ bốc thuốc. Nàng không biết chữ, ông chủ bèn nói cho nàng biết thuốc ở ngăn bao nhiêu, hàng thứ mấy. Thường xuyên như vậy, Tô Yến cũng biết chữ ở phía trên có nghĩa là gì nên càng làm càng thuận tay hơn. Khi có người đến hiệu thuốc bốc thuốc, Tô Yến bèn cố ý hỏi chuyện lùng bắt kẻ xứ khác. Vẫn luôn không nghe đến chuyện Mạc Hoài bị bắt đi, vì vậy mà nàng cũng dần yên tâm hơn.

Nếu Mạc Hoài vì tránh né quan binh nên đi trước một bước thì cũng là chuyện tốt. Lúc trước hắn từng nói người đến đón hắn sắp tới, bị cảm lại không thể trì hoãn, hẳn là hắn đã gặp thuộc hạ, trở về Trường An trước.

Tô Yến không suy nghĩ nhiều, có lẽ không bao lâu nữa Mạc Hoài sẽ lật đổ thúc phụ của hắn, quay lại trấn Vân Đường để đón nàng tới Trường An.

Một chiếc xe ngựa lướt qua con đường gập ghềnh của trấn Vân Đường. Xe ngựa xóc nảy, làm người khác thấy bực bội.

Trong xe ngựa vang lên vài tiếng ho khan, người lái xe lập tức căng thẳng, cẩn thận dò hỏi: “Lang quân có khá hơn chăng?”

Nam tử trong xe ngựa không trả lời ngay, một lúc lâu sau mới cười khẩy, nói: “Khá cái gì?”

Các tướng sĩ cải trang thành thương đội và thứ dân chỉ để hộ tống chiếc xe ngựa không chút bắt mắt này. Vị quý nhân trong xe ngựa vẫn chưa khỏi cảm, dường như tâm trạng của hắn cũng trở nên nóng nảy, dễ giận hơn, mọi người đều không dám làm hắn phật lòng.

Nhìn bề ngoài, chiếc xe ngựa trông vô cùng bình thường, thế nhưng bên trong lại cực kỳ lịch sự và tao nhã. Chiếc bàn được chạm rỗng hình tranh thần tiên, trên bàn là một xấp thư từ. Trong góc xe ngựa còn có một chiếc lư hương bằng đồng thau, khói nhẹ từ lư hương đang nhẹ nhàng lượn lờ trong xe ngựa.

Từ Mặc Hoài nuốt một ngụm trà, ngón tay khẽ vuốt chiếc chén sứ xanh thẫm.

Sứ men xanh do Việt Châu tiến cống sáng như băng, trong suốt mịn màng, so với bát trà thô kệch mà nói thì đúng thật là một cái trên trời, một cái dưới đất, đến nước trà bên trong cũng là như thế.

Ban đêm hôm trước, lúc ở trong núi, Từ Mặc Hoài từng thực sự cho rằng bản thân sắp chết. Hắn còn nghĩ bản thân nói ngọt vài câu với Tô Yến là có thể làm nàng khăng khăng một mực, dù nguy nan cũng không rời không bỏ. Ai ngờ cuối cùng vẫn vậy, có lẽ Tô Yến nghe thấy hắn giá trị 50 lượng hoàng kim nên âm thầm thay đổi quyết định, không đi cùng hắn nữa.

Trong chớp mắt, Từ Mặc Hoài từng thấy oán hận. Tô Yến trông như rất yêu hắn nhưng vẫn bỏ hắn đi mà chẳng hề do dự. Bước lên vị trí này, tất nhiên là Từ Mặc Hoài biết không thể tin tưởng vào lòng người, nhưng hắn không ngờ một nông phụ nghèo hèn cũng là như vậy.

Với thân phận của Tô Yến, nàng thậm chí còn không xứng làm tỳ nữ vẩy nước quét nhà trong cung của hắn. Nhưng vì cảm tình giữa hai người mà hắn có thể nhân từ, cho phép nàng làm một thị thiếp trong Đông cung, không cần ở lại thôn làng trong núi, chăn trâu trồng trọt, bị mấy tên vô lại dây dưa coi thường.

Không có ai phản bội hắn mà lại được tồn tại cả, nhưng cơn tức của Từ Mặc Hoài không chỉ bởi vì Tô Yến phản bội, hắn không biết tại sao mình lại tức giận. Khi được thuộc hạ đón lên xe ngựa trong lúc chật vật, hắn lập tức ra lệnh sai người đi tìm Tô Yến, sau đó giết nàng để giải tỏa nỗi hận trong lòng.

Nhưng đám người mới đi một dặm đường, hắn lại sai người gọi mấy tên thị vệ kia về.

Chỉ là một nông phụ ảo tưởng hão huyền mà thôi, hắn không nên để ý đến mấy chuyện này mới phải.

Thành hôn hay sau này gì đó, tất cả đều chỉ là bọt nước mà thôi.

Chờ hắn triệu tập thuộc hạ, giành lại Trường An, hắn sẽ trở lại đài cao kim bích huy hoàng, làm Thiên tử đứng trên vạn người. Lúc đó còn ai nhớ rõ một nữ nhân ti tiện như cỏ rác nữa chứ.

Từ Mặc Hoài bực bội, quăng chén trà trong tay xuống bàn, tiếng va đập vang lên “loảng xoảng”. Sau đó, hắn lại giơ tay lên, bỗng sờ thấy một món đồ mềm mại và hơi lành lạnh.

Từ Mặc Hoài lấy món đồ đó ra, lúc này mới phát hiện nó là một chiếc túi thơm.

Là thứ Tô Yến tặng hắn trong đêm mưa ở hang núi.

Giờ Từ Mặc Hoài mới nhìn rõ chiếc túi thơm đó. Nó cũng được làm bằng vải màu lam đậm giống bộ xiêm y đã rách mướp từ lâu kia, hai chữ “Mạc Hoài” được thêu một cách xiêu vẹo trên dây buộc màu đỏ.

Đây là hai chữ Tô Yến viết tốt nhất.

Từ Mặc Hoài nhớ tới điều gì, trong lòng lại như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Hắn nhắm mắt, gương mặt tươi cười ngu đần của Tô Yến hiện lên, làm cách nào cũng không biến mất.

Từ Mặc Hoài cau mày nhìn chiếc túi thơm kia. Nếu đã nhắm mắt làm ngơ thì còn giữ lại cho thêm phiền làm gì.

Hắn thuận tay xốc rèm xe lên, ném thẳng chiếc túi thơm ra ngoài.

Thị vệ đi sau thấy đó là món đồ rơi ra từ trong xe ngựa, đang định cúi người nhìn kỹ xem nó là gì thì bỗng nghe thấy người trong xe ngựa lạnh lùng nói: “Đi nhìn, ai dám nhặt lên thì cứ chặt tay hắn.”

Lúc này, đừng nói là nhặt, rất nhiều người đều không dám liếc nhìn, cứ mặc cho bụi mù dần dần vấy bẩn món đồ màu lam đậm đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play