Sau khi vết thương trên vai lành hẳn, Tô Yến vẫn lên núi hái thuốc như thường lệ. Có thời gian rảnh rỗi, nàng đến trường tư thục của Chu Tư theo học.

Trước kia viết một phong thư, gần như chữ nào nàng cũng phải đi hỏi Chu Tư, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, nàng viết xong một đoạn cũng ít khi có lỗi sai.

Tô Yến tự biết Chu Tư giúp nàng rất nhiều, vì thế nàng thường xuyên làm chân chạy đưa thuốc cho hắn, mang rau dưa mình trồng được tới nhà hắn. Hôm nay trời đã vào hạ, chắc đào dại trong rừng đã chín rồi, nàng đeo gùi đi hái thuốc, định bụng tiện thì hái thêm ít đào dại cho hắn ta.

Đi khắp cả ngọn núi, Tô Yến mệt thở không ra hơi mới tìm được cây đào năm ngoái mình nhìn thấy. Quả đào chưa chín hẳn, vẫn còn hơi xanh, ăn chua chua. Nàng hái mấy quả bỏ vào gùi, đang định xuống núi, nàng đột nhiên nhớ ra, ngọn núi này là nơi lúc đầu nàng với Mạc Hoài trốn quan binh. Nàng cũng bị thương ở nơi này, vết thương đến nay vẫn chưa khỏi hẳn.

Nghĩ đến đây, nàng thở dài, đã vài ngày trôi qua kể từ khi hai người xa cách rồi, thực ra nàng rất lo lắng, không biết bây giờ Từ Mặc Hoài có bình an không. Nàng vốn đã quen sống một mình nhiều năm rồi, khó khăn lắm mới có người bầu bạn, đột nhiên phải rời đi, căn phòng lại lần nữa trống trải. Lúc đi tới phòng bếp, nàng kìm lòng không đặng, nhớ tới hình ảnh Từ Mặc Hoài vừa ho khan, vừa vụng về thêm củi vào bếp, cuối cùng bị khó hun cay mắt, phải chạy ra ngoài.

Rõ ràng trước kia nàng vẫn lủi thủi một mình, bây giờ chỉ là quay về trạng thái lúc trước thôi, thế mà nàng lại cảm thấy không quen. Nàng chỉ có thể làm nhiều việc hơn, giống như bận rộn có thể khiến nàng không nhớ tới hắn nữa.

Tô Yến đi một đoạn đường trong núi, cũng nhìn thấy tảng đá lớn lúc hai người chia tay, cành lá xung quanh xanh um tùm, nước mưa đã rửa sạch vết máu ở đó của hai người.

Nàng đứng trước tảng đá lớn, ngẩn người nhìn một lúc, chuẩn bị xoay người rời đi, chân nàng lại dẫm phải thứ gì đó. Nàng tưởng chỉ là cành cây thôi nên không để ý nhiều. Thế nhưng dẫm thêm phát nữa mới cảm thấy không đúng lắm, nàng đá lớp lá rụng bên trên ra.

Một thứ gì đó màu nâu đen đã mọc rêu xanh rì lộ ra, một góc ẩn hiện, có thể nhìn ra là tờ giấy dầu bọc thứ gì đó. Tô Yến ngồi xổm xuống, run rẩy mở nó ra, bên trong là miếng bánh ngọt đã mốc meo.

Không nhiều không ít, vẫn là mấy miếng kia.

Trí nhớ của nàng rất tốt, liếc mắt nhìn qua nàng đã biết, Từ Mặc Hoài không ăn điểm tâm nàng để lại.

Gần tới giữa trưa, nắng đang gắt, cành lá xum xuê che phủ phần lớn ánh nắng, Tô Yến ngồi im dưới bóng râm một lúc lâu.

Khi nhìn thấy túi giấy kia, nàng không bất ngờ lắm, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu không nói rõ thành lời được.

Có lẽ Từ Mặc Hoài không thích bánh ngọt này, mặc dù nàng đã cố ý giữ lại cho hắn nhưng nàng chưa từng nghĩ có lẽ hắn vốn chẳng thèm để mắt tới nó chứ chưa nói gì đến thích. Nếu như hắn còn ở đây, chắc hẳn nàng sẽ không nhịn được mà nổi nóng, chỉ vì hắn đã lãng phí tấm lòng nàng. Nhưng đúng như Trương đại phu và Mạnh nương tử nói, thực ra trong lòng nàng cũng không chắc rốt cuộc Mạc Hoài đi rồi có quay trở lại nữa không.

Nàng vẫn cảm thấy nên có một đáp án, dù sống hay chết cũng phải cho nàng biết một tiếng.

Tô Yến bất đắc dĩ thở dài, nàng đứng dậy, phủi sạch bụi, đá cái bánh đã mốc meo kia ra xa rồi xuống chân núi.

Sau khi vào hạ, trong thôn nhiều muỗi hơn, Tô Yến lấy hùng hoàng trong tiệm thuốc, vẩy lên cửa sổ với cửa ra vào để tránh sâu bọ rắn rết bò vào phòng. Sau đó thay quần áo ướt đẫm mồ hôi ra, chuẩn bị ra bờ sông múc nước tắm rửa.

Quanh đây không có nhà nào, Tô Yến cũng vui vẻ, thoải mái, nàng xắn tay áo lên cao, đôi tay như ngó sen lộ ra, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Tiếng nước chảy róc rách lấn át đi những âm thanh khác.

Tô Yến đang cúi người múc nước, bất thình lình bị ôm từ phía sau, bàn tay thô ráp ghì chặt lấy nàng, kéo nàng về phía sau.

Bên bờ sông đầy xương bồ và lau sậy, nếu có người đè nàng xuống làm gì đó sẽ không có ai phát hiện ra.

Trên người người kia hôi hám khiến nàng buồn nôn. Hắn ta vừa đè nàng xuống đất đã vội vội vàng vàng kéo đai áo và vạt áo nàng ra, há miệng định dán vào mặt nàng.

Tô Yến nhận ra người trước mặt là Mã Lục, nàng buồn nôn chửi ầm lên, liều mạng đạp hắn ta nhưng lại bị hắn ta đè chặt xuống.

Từ bé đã tiếp xúc với các bà lão trong thôn, Tô Yến không nói được những lời sạch sẽ gì cho cam, cứ từ nào bậy nhất thì nàng mắng bằng từ ấy. Mã Lục chửi rủa rồi tát nàng một cái, đánh cho Tô Yến ù cả tai nhưng cũng giúp nàng chớp thời cơ giãy được một tay ra, nàng chọc mạnh vào mắt Mã Lục, hắn ta đau đớn thét lên.

Tô Yến lập tức trở mình, ngồi dậy, nàng quơ lấy đòn gánh gánh nước, dùng hết sức bình sinh đập Mã Lục, đòn gánh phang vào miệng hắn ta, cả hàm răng hắn ta lung lay hết cả, nửa bên miệng sưng đỏ, hắn ta nhổ ra máu tươi, lắp bắp cầu xin nàng không thành lời.

“Xin lỗi... Là lỗi của ta, Yến nương tử tha cho ta với... Tha cho ca ca đi, lần sau ta không dám khinh nhờn cô nương nữa, là ta hồ đồ... Ui da! Ta thực sự không dám nữa.”

Tô Yến tức nổ mắt, nàng biết Mã Lục đã có mưu đồ từ lâu, dạ dày nàng nhộn nhạo nhưng mãi vẫn chưa hết giận, nàng lại tát hắn ta một phát rồi gọi Đại Hoàng qua.

Nghe thấy nàng gọi Đại Hoàng, Mã Lục không màng gì cả, bịt mắt chạy như con chuột mù. Sau đó tiếng chó sủa vang lên, Đại Hoàng nghe thấy tiếng nàng gọi nên chạy tới, nó đuổi theo Mã Lục, hắn ta vừa gào toáng lên, vừa chạy biến.

Tô Yến vẫn còn sợ hãi, nàng cố nén cảm giác buồn nôn, nhặt thùng gỗ rơi dưới đất lên. Mặt bị tát một cái, bây giờ vẫn còn đau rát, không biết tên súc sinh kia dùng bao nhiêu sức. Nàng ra bờ sông rửa mặt, xong xuôi mới tỉnh táo lại.

Ở thôn Mã gia, không chỉ mình Mã Lục có suy nghĩ xấu xa với nàng, nàng không nơi nương tựa, ai cũng muốn đè đầu cưỡi cổ nàng.

Bây giờ không có Mạc Hoài nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp diễn. Nàng phải tiết kiệm tiền đi tìm người thân, rời khỏi thôn Mã gia, nàng không cần chịu tiếng xấu và sự quấy rầy liên miên không dứt này nữa.

Cha mẹ Mã Lục là những kẻ vô lý đùng đùng, bây giờ nhi tử họ bị Tô Yến đánh nặng tay như thế, kiểu gì đám người đó cũng mặt dày mày dạn kéo tới cửa đòi công bằng. Tô Yến ghét nhất là phải dây dưa với đám người đó, nàng nói với Trương đại phu một tiếng rồi thu dọn quần áo lên trấn trên, tránh đi trước khi đám người kia tìm tới.

Lúc Tô Yến tới tiệm thuốc, nàng gặp Chu Tư ở đó, thấy gò má nàng đỏ ửng, lại còn hơi sưng, hắn ta nghiêm mặt hỏi: “Có người bắt nạt cô nương sao?”

“Là một kẻ vô lại trong thôn thôi, không có gì đáng ngại cả, hắn ta cũng chẳng được yên lành.” Tô Yến nhớ tới cái miệng đầy máu của Mã Lục thì chỉ muốn cười lạnh.

Từ bé đã bị người trong thôn bắt nạt, nàng không phải người lành tính để mặc kệ cho người ta bắt chẹt, chỉ cần có thể đánh trả, nàng sẽ không nhẫn nhịn. Nếu Mã Lục còn dám tái phạm, nàng có phải tới nha môn ngồi trong ngục cũng phải đập hỏng cái của quý của hắn ta.

Chu Tư nhìn nàng rồi lại hỏi: “Trên người có bị thương không?”

“Đương nhiên là không rồi.” Tô Yến nói xong thì đặt cái gùi xuống đất, nàng lấy cái túi vải xám ở bên trong ra đưa hắn ta: “Đây là đào ta hái được ở trên núi, nếu tiên sinh không chê thì cầm về nếm thử nhé.”

Chu Tư cảm ơn nàng, sau khi nhận quả đào, hắn ta hỏi: “Mấy ngày nữa cô nương có về không?”

Tô Yến cũng đang lo chuyện này, nàng đáp: “Thôi không về nữa vậy, cứ trốn ở chỗ ông chủ trước đã. Cả nhà Mã Lục đều là hạng khốn nạn, chưa biết chừng họ sẽ tới tính sổ với ta. Ta về thì kiểu gì cũng không thể sống yên ổn với họ, cứ ở trên trấn vậy, nếu hắn ta dám tới làm khó ta, ta sẽ chạy lên quan phủ tìm huyện lệnh.”

Chu Tư do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Nếu cô nương không ứng phó nổi thì tới nhà ta trốn cũng được.”

“Cứ làm phiền tiên sinh mãi, ta cũng băn khoăn.”

Chu Tư cười nói: “Nếu cô nương không muốn làm phiền ta nữa, ta mới băn khoăn kìa.”

Sau đó hắn ta lại hỏi: “Mấy ngày qua cô nương có nhận được thư hồi âm của lang quân kia không?”

Tô Yến lắc đầu, ánh mắt khó nén nổi mất mát: “Chưa nhận được.”

Im lặng một lát, Chu Tư an ủi: “Nghe nói hiện nay Đại Tĩnh đang rung chuyển, Thái tử về kinh rồi, e là ít ngày nữa sẽ đăng cơ, ngài ấy đang bận quét dọn đám nghịch đảng, trấn áp loạn binh ở kinh đô và các vùng lân cận, có lẽ thư tín qua lại cũng bị trì hoãn ít ngày, cô nương đừng sốt ruột quá.”

Tô Yến gật đầu, thấy sắc mặt Chu Tư không tốt lắm, nàng hỏi: “Chu tiên sinh có chuyện phiền lòng sao?”

Hắn thở dài: “Hai năm trước, thánh thượng nói sẽ mở rộng khoa cử nhưng lại bị các danh môn vọng tộc phản đối, nghe nói Thái tử đương triều dùng biện pháp cứng rắn, khoa cử sắp được thi hành thì ngài ấy lại đột nhiên xảy ra chuyện. Bây giờ dù Thái tử đã về kinh nhưng ngài ấy vẫn phải thu mình lại, không thể cứng đối cứng với sĩ tộc, sợ là không giải quyết được việc thi hành khoa cử kia rồi.”

Tô Yến nghe mà chả hiểu gì hết, nàng cũng không biết khoa cử là gì, chỉ biết mang máng là Chu Tư hi vọng khoa cử được mở rộng. 

“Rốt cuộc khoa cử là gì thế, tại sao thánh thượng muốn mở rộng mà những danh môn vọng tộc kia lại dám không đồng ý? Không phải thiên tử nói một là một, hai là hai sao?”

Chu Tư biết nói những lời này cho Tô Yến nghe, có đến hơn phân nửa nàng sẽ không hiểu, hắn ta chỉ bảo: “Bây giờ làm quan trong triều coi trọng dòng dõi, nếu có tài năng mà không được tham gia khoa cử cũng vô dụng. Nhưng mà những danh môn sĩ tộc kia sẽ chỉ đề bạt người nhà mình, làm gì tới lượt học trò nhà nghèo như chúng ta, nếu khoa cử được mở rộng, người nghèo khổ cũng có thể dựa vào tài năng để làm quan...”

Tô Yến hiểu rồi, nàng vỡ lẽ: “Chu tiên sinh muốn làm quan sao!”

Bị nàng nói thẳng ra như thế, Chu Tư ngại ngùng cúi đầu, lí nhí nói: “Chu gia sa sút mà ta chỉ có thể ẩn cư ở vùng sơn dã, không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên. Vả lại trong sĩ tộc có nhiều người hủ bại, làm quan vốn nên là người có năng lực đảm nhận, để bọn họ chiếm hết chỗ, đúng là bất công.”

Tô Yến nghe ra trong lời hắn ta có xen lẫn sự oán giận, nàng an ủi: “Không phải tiên sinh nói Thái tử có phương pháp cứng rắn sao, chưa biết chừng ngài ấy chỉ tạm thời nhẫn nhịn thôi, sau này chắc chắn có thể mở rộng khoa cử. Tiên sinh có học tài bậc này, chỉ dạy học ở tư thục thì đúng là phí phạm.”

Nghe lời này của nàng, lông mày đang nhíu chặt của Chu Tư giãn ra nhiều.

“Không phải hôm nay cô nương muốn gửi thư sao? Nếu có chỗ nào không hiểu, cô nương cứ tới hỏi ta.”

“Đa tạ tiên sinh.”

...

Sợ rằng sức khỏe Hoàng thượng không gắng gượng qua nổi mùa hè, đám cung nhân đều bàn tán sôi nổi, đoán xem bao giờ Từ Mặc Hoài lên ngôi.

Bản thân hắn không quan tâm đến sức khỏe phụ hoàng lắm, hắn chỉ đi thăm một lần. Chỉ thấy phụ hoàng gầy rộc đi, dặn dò hậu sự bằng giọng nói khàn đặc, hai mắt vẩn đục nhìn màn trướng, cổ họng phát ra tiếng khục khặc, không biết đang nhắc tới ai, tóm lại người đó cũng chẳng phải hắn.

Đương kim Thái tử không được cưng chiều, chuyện hắn không phải Thái tử đầu tiên cũng không là bí mật trong cung. Có điều mưu lược, tài học của hắn đều xuất sắc nhất trong các vị Hoàng tử, cuối cùng hắn vượt mặt các huynh đệ, thành công ngồi lên vị trí Thái tử. Có lẽ là vì lúc nhỏ không thân thiết với phụ hoàng, bây giờ nhìn phụ hoàng sắp chết, Từ Mặc Hoài cũng chẳng có cảm xúc gì, ngược lại, hắn còn bực mình vì ông ta vứt lại cục diện rối rắm cho hắn xử lý.

Lúc Từ Mặc Hoài định về cung, có người vô ý nhắc tới chuyện muốn hắn nạp thêm vài thê thiếp.

Đám khốn nạn lắm chuyện này quan tâm đến cả chuyện giường chiếu của Thái tử. Từ Mặc Hoài chán ghét, hắn tìm cớ từ chối.

Cũng sắp phải chọn ngày thành hôn với Lâm Phức rồi, gia phong Lâm thị nghiêm khắc, ghét nhất là mấy chuyện suy đồi, sắp thành hôn rồi còn liên tục nạp thêm thê thiếp, nói ra người ta còn tưởng hắn xem thường Lâm Phức.

Đông cung yên tĩnh, đến cả ve sầu làm phiền người ta trên cây cũng bị bắt sạch sẽ, chỉ còn gió thổi cành lá lao xao, tiếng bước chân của cung nhân cũng rất nhẹ, khác hẳn Tô Yến lớn tiếng lắm chuyện. Chỉ cần về nhà, nàng chưa vào đến phòng đã phải gọi hắn một tiếng.

Từ Mặc Hoài quay lại cung điện sơn son thếp vàng, những ngày tháng gà bay chó sủa kia thoắt cái trôi xa, trong phòng chỉ còn hương tùng thanh nhã, không có mùi ẩm mốc hay mùi phân trâu thum thủm.

Hắn luôn cảm thấy đoạn quá khứ kia như một giấc mộng, bây giờ nhớ lại, mọi thứ đều có vẻ hoang đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play