Cậu cầm một miếng trái cây trên đĩa đưa lên miệng, rồi quay sang tôi, nói: "Lâu rồi không gặp. Dù cùng ở một thành phố, nhưng ai cũng có cuộc sống riêng. Giống như chúng ta, có chút thời gian rảnh để gặp nhau thế này thật không dễ. Mà nói mới nhớ, sao cậu lại về đây làm cảnh sát?"

Tôi có thể nói là vì cậu không? Chỉ mới nghe đến đó, tim tôi đã khẽ run. Không biết phải trả lời thế nào, tôi buột miệng: "Vì muốn gặp một người." Vừa dứt lời, tôi lập tức nhận ra mình đã nói ra điều không nên nói. Còn chưa kịp nói thêm, cậu đã trả lời: "Cũng đúng. Người thân đều ở đây, chẳng về thì còn đi đâu được." Trong mắt cậu thoáng qua một nét bất lực. Cậu ngả đầu ra sau, dựa vào ghế sofa, ánh mắt dõi lên trần nhà quán bar,  như đang nghĩ ngợi điều gì đó.

Dù cậu nói rằng không muốn xa người thân, nhưng tôi lại thấy trong lời cậu có một nỗi buồn khó gọi tên. Tôi hỏi: "Sao trông cậu có vẻ không vui?"

Có lẽ tiếng nhạc trong quán quá ồn, cậu không nghe rõ, chỉ ngước lên nhìn ánh đèn trên trần.

"Rượu của hai anh đây ạ." Phục vụ mang rượu ra, đặt đầy trên bàn. Tôi nhìn qua, rượu chiếm gần hết nửa mặt bàn, thầm nói: "Không ít chút nào. Tối nay chắc uống tới nôn mất."

Nghe tôi nói, cậu quay lại nhìn, khẽ cười: "Lâu rồi mới gặp lại, chẳng phải nên say một trận mới đáng sao?" Tôi cười nhẹ, đáp: "Cũng đúng." Tôi nâng ly ra hiệu, cậu cũng khẽ gật đầu, cụng ly cùng tôi.

Rượu vào, men bắt đầu dâng. Tôi không ngờ mình lại dễ say đến thế. Mới uống một ly, đầu óc đã lơ mơ. Tôi nhìn cậu, buột hỏi điều thắc mắc đã giữ trong lòng nhiều năm: "Sao cậu lại làm bác sĩ?" Tôi hỏi câu đó vì đó là điều tôi thắc mắc nhiều nhất kể từ khi quen biết cậu, cũng là nỗi hoang mang trong lòng tôi suốt mấy năm qua, tại sao cậu không chọn vào trường cảnh sát?

"Không muốn làm cảnh sát nữa."

Tôi không tin. Từ hồi cấp ba, cậu vẫn luôn mơ ước thi vào ngành cảnh sát, vì thế đã cố gắng rất nhiều. Không chỉ tôi, mà ai cũng thấy rõ điều đó. Bây giờ cậu nói "không muốn", nghe còn chẳng bằng lời nói dối trẻ con.

Tôi hỏi thẳng: "Cậu nghĩ tôi tin sao?"

Cậu nhún vai, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Không tin thì sao? Dù sao bây giờ tôi cũng là bác sĩ rồi. Cậu muốn tôi đầu thai lại hay quay ngược thời gian à?"

Tôi không biết đáp gì.

Cậu lại nâng ly, uống liền hai ngụm, ánh mắt đã hơi mơ màng: "Nguyện vọng của tôi bị người khác sửa mất."

Tôi sững người. Không hiểu nổi ai có thể thay đổi nguyện vọng của cậu. Nếu là tôi, chuyện đó có thể xảy ra vì gia đình tôi thật ra cũng không tốt như các gia đình khác. Nhưng còn Lý Nghị? Sao có thể? "Sao lại thế?" 

Lý Nghị khẽ nghiêng người về phía tôi, thở dài rồi lại ngẩng nhìn trần nhà. Một lúc sau, cậu bắt đầu kể: "Hồi đó tôi đăng ký vào trường quân đội. Ban đầu người nhà không phản đối. Nhưng sau có một người họ hàng tới chơi, nói chuyện với mẹ tôi rồi kể rằng con trai bạn của bà ấy từng học trường quân đội, sau vào lính, rồi trong một lần làm nhiệm vụ thì không còn về nữa. Bà ấy còn nói kiểu chuyện đó xảy ra hoài, nhìn quen rồi, nhà tan cửa nát không ít."

"Sau đó thì sao?" Tôi hỏi.

"Tôi bỏ nhà đi. Hồi ấy còn nhỏ, tính tình bướng bỉnh, đi cả tháng không về. Mãi đến khi nghe tin mẹ nhập viện, tôi mới quay lại. Khi đó, tôi rất áy náy, nhưng tôi biết mình không sai. Tôi chỉ không cam lòng. Thế mà về nhà, mẹ tôi vẫn lạnh nhạt như cũ. Mãi đến lúc sắp vào đại học, quan hệ mới dần dịu lại. Cũng từ đó, tôi buông bỏ luôn."

Câu chuyện kể đến đây thì dừng lại. Không ai nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau trên ghế sofa.

Rượu cạn dần theo thời gian. Mặt cả hai đều ửng đỏ như vừa được đánh má hồng.

Tôi có hơi say, cảm thấy có vật gì đó đang cọ cọ trên người mình. Nhìn kỹ lại, là có người đang dựa vào tôi, miệng còn lẩm nhẩm hát ca gì đó. Trong ánh sáng lờ mờ của quán bar, tôi không nhìn rõ mặt người đó.

Tôi nghĩ ngay đến Lý Nghị.

Tôi nhìn hắn, trong lòng khẽ nghĩ:

"Không ngờ cậu uống say lại thế này."

Tôi đã choáng váng lắm rồi, nhưng cảm giác hắn còn say hơn tôi. Nếu không lay dậy, lát nữa thể nào cũng say đến mức chẳng về nổi.

"Mày đúng là đồ tồi!"

Nghe thấy câu đó, tôi lập tức tỉnh táo hẳn.

Quán bar ánh đèn mờ mịt, từng người đều chìm trong thế giới của riêng mình. Hắn dựa vào người tôi. Tôi cúi đầu nhìn, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng tôi biết, người này tuyệt đối không phải Lý Nghị.

Bình tĩnh lại một chút, tôi định đỡ hắn dậy. Tay còn chưa chạm vào thì đã nghe hắn thì thầm: "Vì sao lại không thể thích tôi..."

Sau đó, hắn siết chặt lấy tôi, không buông.

"Trình Độ!"

Tôi lập tức đẩy mạnh hắn ra, cuối cùng cũng gỡ được người kia ra khỏi người mình.

Là một người tôi hoàn toàn không quen, chắc cũng là kẻ uống quá chén mà thôi.

Mà suốt cả quá trình đó, tôi đoán Lý Nghị chắc đã thấy hết rồi.

Cậu đang nhìn cả hai chúng tôi.

"Tôi... Tên này..."

Tôi lắp bắp, chỉ tay loạn xạ về phía người kia, rồi quay lại nhìn Lý Nghị.

Cậu ngẩn người nhìn tôi:

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi đang hoảng cái gì thế? Cậu có biết tôi thích cậu đâu. Dù có biết thì đã sao? Giữa chúng tôi vốn dĩ chẳng là gì của nhau. Chỉ là tôi đỡ một người xa lạ, tôi bối rối cái gì cơ chứ?

"Không có gì." Tôi trả lời.

Lý Nghị say đến mơ màng. Tôi giơ tay lên trước mặt cậu, vẫy vẫy rồi hỏi:

"Số mấy đây?"

Cậu trả lời: "Hai..." Lời nói đầy mùi rượu.

Bỗng tôi nghĩ, đã uống đến mức này rồi, uống thêm hai ly cũng chẳng sao.

Chúng tôi tiếp tục uống, say mềm nằm trên sofa trong quán bar.

Từ một phía khác của quán, có một người đàn ông mặc vest thẳng thớm bước tới, bộ dáng ấy rõ ràng không hợp với không khí nơi đây. Anh ta như đang tìm ai đó, tôi đoán tám phần là tới tìm tên mặc đồ đen kia. Quả nhiên, trong lúc tìm kiếm, ánh mắt anh ta đa phần đều quét về phía những người mặc áo đen, chẳng bao lâu sau đã tìm đến chỗ này.

Người đàn ông mặc vest rất cao, khuôn mặt như tổng tài, ánh mắt lạnh lùng. Anh ta phớt lờ tôi và Lý Nghị, đi thẳng đến chỗ người mặc áo đen, túm cổ hắn lên như xách một con gà con, lạnh lùng nghiến răng: "Nghịch đủ chưa hả?"

Người mặc đồ đen nhìn thấy rõ anh ta rồi thì nước mắt lã chã, ngay lập tức thu hút ánh mắt của tôi và Lý Nghị.

"Anh nói tôi không được rời xa anh, cái đồ chó chết thối tha này! Tôi đây phải sống cho anh thấy, không có anh tôi vẫn sống tốt!" Hắn cố vùng khỏi người đàn ông mặc vest.

Người kia túm cổ áo hắn, nói: "Anh nghĩ tôi sẽ để anh toại nguyện à?"

Dứt lời, anh ta bế người kia lên, đi thẳng ra cửa quán bar. Bị ôm trong ngực, hắn vùng vẫy đấm đá, anh ta bị đánh đau, liền giữ chặt hai tay hắn lại.

Tôi nhìn cảnh đó, trong hơi men, quay sang hỏi Lý Nghị: "Cậu nghĩ thế nào về đồng tính?"

"Bình thường thôi. Yêu đương là quyền tự do. Đồng tính cũng không nên bị chỉ trích, càng không nên bị tôn sùng hay bài trừ. Đã là tình yêu thật lòng, giới tính thì tính là gì."

Tôi hỏi: "Thật không?"

"Thật!"

Tôi cầm ly rượu trên bàn, giả vờ vô tình hỏi: "Vậy còn cậu thì sao?"

"Hử?"

Tôi nhìn Lý Nghị nằm trên sofa, chờ đợi cậu ấy trả lời. Trên tường quán bar có một chiếc đồng hồ lớn, tuy là trang trí, nhưng vẫn chạy đúng giờ. Kim giây xoay vòng vòng không biết bao nhiêu lượt.

Tôi không đợi được câu trả lời. Chỉ có thể nghe tiếng nhạc ồn ào quanh quán bar, tôi giơ ly rượu, uống cạn vài ly.

"Ha ha..."

Tôi bật cười, rồi ngã xuống sofa nằm.

Kim đồng hồ vẫn quay.

Người trong quán dần rời đi, sàn nhảy vắng hơn, quầy bar cũng chỉ còn vài người lẻ tẻ.

"Hai anh ơi, quán sắp đóng cửa rồi."

Tôi bị lay tỉnh, mới nhận ra đã mấy tiếng trôi qua. Tôi ôm trán, giữa chân mày nhíu lại thành một chữ "川", đầu đau như búa bổ. Tôi lay người Lý Nghị. Cậu tỉnh dậy, nhìn xung quanh không một bóng người, chỉ còn vài nhân viên dọn dẹp đang nhìn chúng tôi đầy bối rối.

"Anh ơi, sắp đóng cửa rồi."

Lý Nghị "ừ" một tiếng. Tôi nhìn bộ dạng say bí tỉ của cậu ấy, nói:

"Nói địa chỉ nhà cậu đi, tôi đưa cậu về."

Tôi giơ hai ngón tay lên trêu chọc: "Cậu mà đưa tôi thì có mà đưa xuống âm phủ ấy!" Chúng tôi loạng choạng đi ra cửa.

Trước khi đi, tôi vào thanh toán. Nhân viên nói bàn chúng tôi tiêu nhiều, nên tặng một chai rượu. Ra khỏi quán bar, tôi gọi hai chiếc xe. Đường phố rạng sáng vắng lặng, gió mùa đông lạnh buốt.

Chờ một lúc, xe của Lý Nghị đến, tôi đỡ cậu lên xe. Xe tôi thì mãi không đến, bản đồ hiển thị đứng yên một chỗ.

Dù không phải vùng Đông Bắc, nhưng tháng Mười Hai ở Thạch Gia Trang cũng đủ lạnh thấu xương. Tôi kéo chặt áo quần áo trên người, co ro ngồi xổm dưới một góc quán bar.

Trên con phố vắng, xe cộ thỉnh thoảng mới lướt qua. Tôi cạy chai rượu được tặng, đưa lên miệng uống từng ngụm. Rượu vào, thân thể dần ấm lại. Lảo đảo đứng dậy, tôi nghĩ, nhà cũng không xa lắm, đi bộ một tiếng chắc cũng về tới. Vậy là bắt đầu bước đi, từng bước một, chậm rãi quay về.

Trước kia tôi từng sống với chú dì, sau khi tốt nghiệp thì dọn về căn phòng cũ cha mẹ để lại, không thể ở lại nhà họ hàng quá lâu.

Tôi lấy điện thoại ra, xoay tới xoay lui cả buổi, không biết phải làm gì. Cuối cùng, tôi mở WeChat của cậu ấy, gõ ba chữ "Tôi yêu cậu", rồi lại xóa đi. Tắt điện thoại, tôi thả tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời mà thở dài một hơi. Hơi thở gặp gió lạnh, nháy mắt hóa thành sương trắng tan biến trước mắt.

Nhưng rồi, tôi lại mở điện thoại, lại vào WeChat của cậu ấy, lại gõ ba chữ ấy: "Tôi yêu cậu." Rất nhanh, tôi tắt máy.

Ngực tôi lúc này nóng ran, có lẽ là do rượu. Tôi bắt đầu lâng lâng, đầu óc mơ hồ, cũng nhờ thế mới có dũng cảm gõ ra ba chữ kia. Đêm mùa đông đẹp thật, trên cành cây mỏng manh phủ một lớp băng sương trắng.

"Trình Độ!"

Tôi quay đầu lại, phát hiện cách đó không xa... có thể nhìn rõ mặt cậu. Cậu đang đứng dưới ánh đèn đường dịu nhẹ, nhìn tôi.

"Dẫn tôi về đi..." Giọng cậu nhỏ, mềm mỏng nhưng không yếu đuối, không phải lời khẩn cầu mà giống như một mệnh lệnh.

Tôi khựng lại một chút, rồi mỉm cười, chậm rãi bước về phía cậu. Bước đi dần nhanh hơn, nhanh hơn, cuối cùng chạy tới ôm cậu thật chặt vào lòng. Cậu vùi đầu vào vai tôi.

Tim cậu và tim tôi, lúc đó dường như chạm vào nhau, hai trái tim rực rỡ, hoà chung một nhịp thở.

"Ngày này, tớ đã đợi ba năm rồi..."

Cậu rút khỏi vòng tay tôi, đưa tay ôm bụng nói khẽ: "Đau bụng quá..."

Tôi liền ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai mình, bảo cậu: "Tôi cõng cậu. Mau lên, tôi đưa cậu về nhà."

Và thế là, tôi cõng cậu ấy về.

Leng keng!

Đẩy cửa phòng ngủ khép hờ, một tay đỡ đầu, một tay vòng qua eo cậu, tôi đặt cậu xuống giường. Vì không giữ vững trọng tâm, lúc đỡ cậu ngã xuống, tôi cũng ngã theo, đè lên người Lý Nghị.

Cậu say đến mơ màng, Lý Nghị nhìn tôi ngơ ngác hỏi: "Là cậu?"

"Ừ?" Tôi chống tay lên giường, cúi xuống nhìn cậu.

"Tớ muốn ôm cậu ngủ." Lý Nghị dùng giọng điệu gần như ra lệnh.

Tôi nhìn vào mắt cậu  bằng đôi mắt tràn đầy yêu thương: "Chỉ ôm thôi? Không gì khác à?"

"Không."

"Ừ." Tôi ôm cậu vào lòng, khẽ hôn lên trán cậu. Cứ thế, ôm nhau mà ngủ.

Ngày 9 tháng 12 năm 2018.

"Gâu... gâu gâu..."

Sáng sớm, tôi bị tiếng chó sủa đánh thức. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ tràn vào phòng. Tôi dụi mắt, uể oải ngồi dậy, phát hiện quần áo mình xộc xệch. Nhưng điều khiến tôi sững sờ hơn cả là, tôi đang nằm trên ghế sofa phòng khách, và bên cạnh tôi là một con chó.

Một con chó lớn, không biết từ đâu tới, đang nằm đè lên người tôi, vẫy đuôi phấn khởi.

Đêm qua tôi uống nhiều quá, đầu đau như búa bổ, trán cũng ong ong. Tôi nhìn con chó màu vàng này, cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua nhưng thật sự không thể nhớ nổi.

Tôi: "......(ー_ー)!!"

Chó: "...... Gâu......!!"

Tôi nhớ đêm qua mình mang về nhà là Lý Nghị cơ mà...

Là Lý Nghị chứ không phải chó!

Tôi cầm điện thoại lên nhìn giờ, đã 8:30 sáng. Mở WeChat ra xem, nhóm nội bộ công ty đã điểm danh từ bảy giờ. "Vậy là đến muộn rồi? Hay là coi như vắng mặt luôn?"

Tôi nghĩ, đã muộn rồi thì muộn hẳn. Thôi thì nghỉ làm buổi sáng, trừ một ngày lương vậy.

Cổ tôi mỏi nhừ vì nằm trên sofa cả đêm, vừa xoay cổ vừa xoa bóp cho đỡ đau.

Tôi định đứng dậy rót cốc nước, con chó vẫn lặng lẽ đi theo tôi, đuôi lúc nào cũng phe phẩy. Tôi mở WeChat, nhìn thấy cái tên "Lý Nghị – cấp ba", rõ ràng tôi nhớ tài khoản cậu ấy từ mấy năm trước đã không còn hoạt động nữa, sao hôm qua lại nhắn được?

Không kịp suy nghĩ thêm, tôi bấm vào đoạn chat của cậu ấy.

Tin nhắn gần nhất là dòng tôi gửi lúc rạng sáng hôm qua: "Tớ yêu cậu!" Hiển thị sáng rõ.

Tôi cố lục lại ký ức đêm qua, đầu óc lờ mờ nhớ được chút ít, đại khái là tôi đã đưa Lý Nghị về nhà.

...Vậy con chó này là thế nào?

Chẳng lẽ tối qua tôi say quá, nhìn nhầm con chó thành Lý Nghị?

Nghĩ đến đó, một cơn thẹn chín mặt nổi lên trong lòng. Tôi tỏ tình với Lý, rồi mang về một con chó?

Càng nghĩ càng thấy nực cười.

Khi tôi còn đang ngồi bần thần vì sự hoang đường này, điều bất ngờ hơn lại ập tới.

Lý Nghị đã đọc tin nhắn chưa?

Nhìn ba chữ trên màn hình, đã hơn năm, sáu tiếng trôi qua, không có bất cứ phản hồi nào. Cũng không thấy biểu tượng đang nhập văn bản. Không lẽ tin nhắn ấy đã bị lơ đi...

Trên tay tôi đã phủ một lớp mồ hôi lạnh lúc nào không hay.

So với mong đợi, tôi càng nhiều hơn là muốn trốn chạy.

Trên thế giới này làm gì có nhiều kỳ tích đến thế, mà cho dù có, cũng chẳng đến lượt tôi.

Cậu ấy không trả lời tin nhắn của tôi, tôi đoán chắc là vì cảm thấy tôi biến thái.

Một hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá tan khoảng lặng đã kéo dài từ nãy tới giờ, cũng kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ đang quẩn quanh. Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, theo phản xạ bản năng, tôi bắt máy.

"Alo, ai vậy?"

Đầu dây bên kia: "Tôi, Lý Nghị đây."

Giọng nói ấy có chút gì đó hớn hở. Trong đầu tôi vụt qua hàng loạt ý nghĩ, nhưng lại chẳng biết phải mở lời thế nào.

"...Ừm."

Lý Nghị nói: "Lâu rồi không gọi điện, tôi tưởng cậu đổi số rồi cơ. Không ngờ vẫn gọi được."

Tôi cầm điện thoại áp sát tai, nghe từng chữ cậu ấy nói, bước chân cứ loanh quanh trong khoảng không chưa tới một mét vuông.

Cậu lại nói: "Tối qua uống hơi nhiều, quên mất có chuyện này muốn nói... Tài khoản WeChat của tôi đổi từ lâu rồi, cũng không còn cách liên lạc với cậu. Cậu vẫn dùng số cũ đúng không? Để tôi kết bạn lại nhé."

"...Ừ, được. WeChat chính là số điện thoại này."

Nghe cậu ấy nói đã đổi tài khoản, trong lòng tôi bỗng có một khoảng trống rất lớn. Không biết nên thấy nhẹ nhõm hay thất vọng nữa.

"Được rồi, tôi sẽ thêm lại."

Cậu nói tiếp: "Thật ra tôi gọi còn có một chuyện quan trọng hơn."

"Chuyện gì vậy?"

Giọng nói bên kia có phần hào hứng: "Là chuyện vui ấy mà. Đáng lẽ tối qua phải nói với cậu, nhưng lại quên mất. Tôi sắp kết hôn rồi, còn một tháng nữa thôi. Cậu nhất định phải đến đấy nhé, không cho phép từ chối đâu. Thời gian và địa điểm tôi sẽ gửi sau, nhớ làm phù rể nhé... Này, cậu còn nghe không đấy? Alo—"

"...Ừm... Ở chỗ tôi tín hiệu không tốt lắm, tôi cúp trước nhé."

Không đợi cậu nói xong, tôi đã vội vàng cúp máy.

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play