Chương 4

Chiếc đèn bàn mờ mờ đứng trơ trọi, một mảng mạng nhện nhỏ run rẩy trong gió, cuối thu rồi, chẳng bắt được con mồi nào.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Thời Ly rùng mình, rụt cổ lại, quấn chặt lấy áo vest rồi chui vào thư viện, dù gì cũng phải tìm nơi trú tạm. Thời tiết quỷ quái này, ngày càng lạnh thật rồi—

Giây tiếp theo, cô đứng đờ ra trước cổng kiểm tra thẻ lạnh ngắt.

Đã năm năm trôi qua, cô quên béng mất chuyện phải quẹt thẻ sinh viên mới vào được thư viện. Ngây ra một lúc, cô mới nhớ ra lục túi áo vest của Trần Độ.

—Quả nhiên có một tấm thẻ.

Nhưng không phải thẻ sinh viên, mà là thẻ cán bộ giảng dạy.

Gương mặt điển trai nổi bật của Trần Độ ở góc trái phía trên lập tức đập vào mắt cô.

Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ ấy, chắc là hôm chụp hình chưa ngủ đủ, mí mắt rũ xuống lười biếng, mái tóc lòa xòa còn có một sợi dựng ngược như lông gà con, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến độ điển trai.

Năm năm trôi qua, người này hình như chẳng già đi chút nào, tóc vẫn dày rậm như trước.

Thời Ly ngắm nghía xong mới để ý đến chiếc sơ mi mà Trần Độ mặc trong ảnh—chính là cô mua cho anh.

Hồi đó là khi nào nhỉ?

Hình như là trước lễ tốt nghiệp, lúc ấy Thời Ly vẫn còn tràn đầy tự tin và kỳ vọng vào tương lai, có lẽ Trần Độ cũng vậy.

Không ngoài dự đoán, với thành tích đứng đầu khoa, anh dễ dàng có được cơ hội phỏng vấn tại một công ty lớn.

Hồi ấy tủ quần áo của Trần Độ chỉ có vài cái hoodie, áo thun. Dù mặc lên có đẹp trai đến mấy, vẫn mang nét học sinh, không đủ chín chắn.

Vậy là Thời Ly lên mạng đặt mua cho anh một chiếc sơ mi màu lam xám nhạt, chỉ tầm trăm tệ, chẳng phải thương hiệu gì nổi bật, nhưng chất vải cotton và kiểu dáng cũng ổn.

Sơ mi gửi đến hơi nhăn, cô mượn bàn ủi của bạn cùng phòng về là lượt cẩn thận, rồi hôm trước buổi phỏng vấn mang đến đưa cho anh.

Chưa từng làm chuyện kiểu này nên trong lòng hơi xấu hổ, nhưng ngoài mặt lại giả vờ thản nhiên.

“Dù sao thì cái máy tính của cậu cũng do tôi làm hỏng, không đền được máy tính thì đền cái áo sơ mi, thế được chưa?”

Trần Độ nhìn cô rất lâu, môi mấp máy, cuối cùng chỉ “ừ” một tiếng, chẳng nói thêm gì, rồi nhận lấy.

Thế nhưng hôm sau, anh lại không mặc chiếc áo đó đi phỏng vấn.

Vẫn là cái hoodie cũ kỹ đậm chất sinh viên, bình thản như chẳng có gì, mà cũng không ngoài dự đoán—anh vẫn nhận được lời mời thực tập.

Chiếc áo sơ mi đó dường như cũng từ đó mà bị lãng quên. Thời Ly chưa từng thấy anh mặc. Sau này khi hai người chuyển sang căn hộ mới, chiếc sơ mi ấy vẫn treo trong góc sâu nhất của tủ, được ủi phẳng phiu, trông mới tinh đẹp đẽ.

Cô đoán chắc là vì không vừa size, hoặc anh không thích kiểu dáng, màu sắc, nên cũng chẳng để trong lòng. Cùng lắm là thầm chê anh vô ơn, không biết điều, chẳng có gu.

Nhưng bây giờ nhìn bức ảnh này—

Thời Ly dùng ngón tay của Trần Độ, nhẹ nhàng chạm vào bờ vai rộng rãi trong ảnh, đường may phần vai sắc sảo ôm gọn lấy bờ vai anh, chất vải lam xám dưới ánh sáng trắng trông đều đặn, dịu dàng, khiến cả người anh cũng trở nên dịu dàng theo.

Rõ ràng là vừa vặn mà.

Xem ra lúc đó Trần Độ thật sự rất nghèo.

Dù không thích sơ mi, khi nghèo đến mức ấy cũng không có lựa chọn, đành phải mặc thôi.

Ai thèm quan tâm chứ.

Khóe môi Thời Ly bất giác cong lên. Cô đúng là có gu thẩm mỹ thật, chọn đàn ông, chọn áo, đều đẹp đến thế.

Thư viện Lâm đại có hàng triệu đầu sách, khi còn sống Thời Ly rất thích chui vào đây, nhưng tất cả những gì liên quan đến văn học nghệ thuật nuôi dưỡng tâm hồn thì chẳng liên quan gì đến cô.

Cô chỉ đọc sách công cụ, thi gì đọc nấy. Chân lý sống là thực dụng, chẳng dính dáng gì đến “trình độ văn hóa”.

Nhưng bây giờ thì khác rồi...

Thời Ly phấn khích quẹt thẻ, chạy thẳng đến phòng máy tầng hai.

Ai! Mà! Ngờ! Nghèo! Đến! Mức! Không! Mua! Nổi! Cái! Máy! Tính! Chứ!

Dưới địa phủ, công nghệ cao không phổ biến, chỉ có những hồn ma rất giàu có quyền thế mới được sử dụng.

Còn cô là một cô hồn dã quỷ chẳng ai đốt tiền cho, sống vô cùng tẻ nhạt. Để duy trì tư cách cư trú vĩnh viễn ở địa phủ, tránh bị quăng vào lò luyện tan thành tro bụi, cô phải làm việc tay chân từ sáng đến tối mỗi ngày.

Đã gần như quên mất cảm giác mỗi sáng tỉnh dậy, nằm trên giường, sưởi nắng, chơi điện thoại là như thế nào rồi.

Xa xỉ thật.

Thời Ly hí hửng mở một chiếc máy tính, nhưng khi thấy bố cục giao diện màn hình thì sững lại.

Trời ơi, năm năm trôi qua, cả Windows cũng cập nhật thay đổi luôn rồi, giao diện này trông hơi lạ.

May mà cách dùng vẫn như cũ.

Cô lên mạng xem vài tin lá cải, vừa xem vừa xuýt xoa, đúng là thời gian như bay, sự đời vô thường—

Nữ thần phim thần tượng ngày trước bạn cùng phòng cô mê mẩn, giờ bị khui là tiểu tam, sinh con rồi giải nghệ; nhóm nhạc thần tượng một thời nổi đình đám thì người thì lụi tàn, người thì trầm cảm; ảnh thảm đỏ hot nhất trên mạng bây giờ, mười người thì tám là gương mặt mới toanh...

Những chuyện này thôi thì còn chấp nhận được.

Nhưng rồi Thời Ly sững sờ—số liệu mới nhất cho thấy: số người đăng ký thi cao học trên toàn quốc năm nay là gấp đôi năm năm trước!

Quả là kích thích ghê.

Thời Ly thở dài, thay các sĩ tử năm nay niệm một câu “A Di Đà Phật”, rồi tranh thủ mở nốt bộ phim Hàn quốc đầy drama báo thù mà khi còn sống cô chưa xem hết.

Dạo đó cô chia tay với Trần Độ, ban ngày đi làm bán thời gian ở một tờ báo lá cải với mức lương ba nghìn, ban đêm thì chui vào chăn ôn thi cao học lần hai.

Những đêm đó yên tĩnh đến đáng sợ, yên tĩnh khiến lòng người hoang mang.

Vì vậy cô bật điện thoại đặt bên cạnh, mở mấy bộ phim Hàn vô bổ, nghe mấy chị em trong phim cãi vã chí chóe, trong tiếng “xi bạ” (chửi thề) mà tìm lại tinh thần chiến đấu.

Ngày cô “ngủm”, điện thoại vừa vặn phát đến tập cuối, chỉ còn nửa tập chưa xem, nữ chính đã đi đến bước cuối cùng của hành trình báo thù.

Thực ra mấy tập trước cô cũng quên gần hết rồi, nhưng năm năm ở âm phủ, Thời Ly càng nghĩ càng tò mò kết cục của nữ chính, chán quá nên tự tưởng tượng ra cả trăm kịch bản khác nhau.

—Một tiếng sau, ước mong dai dẳng của Thời Ly cuối cùng cũng được giải đáp, kết quả là một cái kết viên mãn. Thật sự quá nhàm, còn chẳng bằng mấy phiên bản cô tự nghĩ ra.

Thời Ly chống cằm, khuỷu tay tì lên bàn, rung rung chân, buồn chán ngáp một cái.

Đã ba giờ sáng rồi, chẳng biết Trần Độ bao giờ mới tỉnh lại, cô phải tranh thủ quay về căn hộ trước khi anh thức dậy, khoảng thời gian hạnh phúc luôn trôi qua thật nhanh.

Trước khi rời đi, Thời Ly không hiểu sao lại gõ tên “Trần Độ” vào công cụ tìm kiếm.

Trang web chuyển tiếp, Thời Ly không khỏi chớp mắt.

Không ngờ Trần Độ lại có cả mục từ trên Baike (bách khoa toàn thư mạng).

Cô lật xem chẳng buồn để tâm, lướt qua những từ khóa sáng chói như “cử nhân Lâm đại Bắc”, “tiến sĩ ba năm tốt nghiệp”, “giảng dạy tại trường”, “thanh niên ưu tú thành phố Lâm Bắc”, “thăng chức trợ lý giáo sư”...

Ánh mắt cô dừng lại ở một dòng:

“TimeShip (Người đưa đò thời gian) là một mô hình ngôn ngữ AI do Trần Độ phát triển. Phiên bản đầu tiên xuất hiện vào ngày 4/11 năm xxxx, được bán với giá 1 triệu NDT cho công ty XXX. Sau hơn hai năm phát triển và tối ưu, TimeShip chính thức ra mắt vào ngày 5/5 năm xxxx, nhanh chóng thu hút sự chú ý của ngành, định giá vượt mười tỷ NDT.”

“Do TimeShip tăng giá vùn vụt sau khi ra mắt, quyết định bán với giá sàn 1 triệu của Trần Độ từng gây tranh cãi dữ dội trên mạng. Có người cho rằng anh không thấy được tiềm năng thương mại, tiếc cho xuất thân hàn vi hạn chế tầm nhìn; cũng có người nói Trần Độ không ham thương mại, chỉ tập trung vào nghiên cứu và công nghệ. Trước đủ loại đánh giá dư luận, Trần Độ chưa từng lên tiếng.”

Thời Ly càng đọc càng lạnh sống lưng.

Cô biết mô hình đó là cái gì, chính là thứ mà Trần Độ bắt đầu lập trình từ hồi năm ba, gõ bàn phím lách cách giữa đêm.

Đó là dự án cá nhân của anh.

Sau khi tốt nghiệp, đi thực tập, anh vẫn tiếp tục dự án đó, dù tăng ca đến khuya, tiếng gõ bàn phím vẫn vang lên đều đều.

Thời Ly không hiểu cái gọi là mô hình ấy để làm gì, Trần Độ từng giải thích, nhưng cô buồn ngủ, chẳng buồn nghe.

Anh chỉ thở dài, vò rối tóc cô, giọng nhẹ nhàng mềm mỏng hiếm thấy pha chút tự hào không che giấu:

“Chờ vài năm nữa, khi anh gom đủ vốn, sẽ nghỉ việc.”

Trần Độ vuốt mặt cô, ghé tai thì thầm:

“Thời Ly, đây là tương lai của chúng ta.”

Cô vẫn nhớ, hồi đó anh bị công ty vẽ bánh vẽ, bị thao túng tinh thần, thực tập nối tiếp thực tập. Sếp anh còn từng nói, nếu anh chịu bán mô hình, không chỉ được nhận chính thức mà còn có cổ phần—

Không phải số tiền nhỏ, tính kiểu gì cũng hơn 1 triệu. Nhưng Trần Độ từ chối thẳng thừng.

Anh sợ nghèo, anh có tham vọng, anh muốn làm giàu.

Bao đêm thâu phát ánh sáng xanh yếu ớt ấy, anh đã thấy được tương lai, tạo ra tương lai, còn muốn gặt hái tương lai.

—Vậy mà tại sao lại bán rẻ như thế?

Có lẽ đã gặp chuyện gì nghiêm trọng, cần tiền gấp đến mức từ bỏ cả tương lai?

Ngoài lý do đó, Thời Ly chẳng nghĩ ra điều gì khác.

Trong mục từ ghi rõ, thời điểm bán là ngày 4/11 năm xxxx, đúng một tháng sau khi cô qua đời.

Đột nhiên Thời Ly thấy khó chịu.

Có lẽ căn hộ năm đó thật sự phong thủy không tốt. Xem ra năm ấy, cô và Trần Độ đều gặp đại nạn.

Một người không vượt qua, một người chặt đuôi cầu sống.

Thật thê thảm.

Thời Ly giả vờ thở dài, tắt máy tính bước ra ngoài. Nửa đêm rồi, trên đường chẳng còn ai.

Trên đường về căn hộ, đi ngang công viên u ám, mấy con chó hoang bỗng tru lên dữ tợn lao ra từ rừng cây.

Thời Ly giật nảy mình, đang định quay đầu bỏ chạy thì sực nhớ—cô bây giờ đâu phải Thời Ly khi xưa nữa.

Cô đang mang thân thể “nam thần cao to lực lưỡng”, vài con chó con thì có gì mà sợ?

Thời Ly dừng bước, dậm chân thật mạnh về phía đám chó, còn làm mặt quỷ đắc ý—

Lũ chó đúng là bị khí thế của cô làm cho lùi bước, ngoáy đuôi dừng lại, nhưng có thể vì dậm chân quá mạnh, hoặc vì linh hồn cư ngụ thân xác quá lâu sinh ra phản ứng phụ, Thời Ly bỗng thấy lạnh toát toàn thân, đầu óc tê dại, trước mắt tối sầm lại.

Cô chậm một nhịp mới đưa tay sờ lên chiếc mũi thẳng, thanh tú của Trần Độ, và nhận lại là một bàn tay đầy máu nóng hổi.

"... "

Cơ thể Trần Độ ngã dần về phía sau, còn cô thì vẫn đứng yên.

Thời Ly ngây người quay lại, cố với tay kéo anh, nhưng ngón tay xuyên qua khoảng không vô hình.

Cô đành bất lực nhìn Trần Độ "rầm" một tiếng ngã vật xuống đất, đau đến mức rên khẽ, mí mắt run rẩy dữ dội rồi bỗng mở bừng ra.

Anh dường như chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa hoang mang vừa đau đớn ôm lấy đầu, chớp mắt liên hồi.

Chết tiệt!

Cô vừa làm Trần Độ tỉnh giấc!

Thời Ly tròn mắt, cố gắng "ôm" lấy anh, nhưng cơ thể cô lúc này như một cục nam châm vô hình yếu ớt, bị một lực khó tả kéo đi. Cảnh vật trước mắt nhanh chóng trôi ngược, khiến cô hoa mắt phải nhắm tịt mắt lại.

Không biết bao lâu sau, Thời Ly mới mở mắt ra.

Cô nhìn chằm chằm chiếc chụp đèn ren quen thuộc trong căn hộ, chiếc giường công chúa và trần nhà in hoa văn, tuyệt vọng đưa tay che lên khuôn mặt không tồn tại của mình.

Toang rồi.

——Cô đã bỏ rơi Trần Độ giữa công viên lúc bốn giờ sáng, ừ, và còn kèm theo vài con chó dữ tợn đang rình rập nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play