Chương 1

Chụp đèn ren hồng phấn, trần nhà in hoa màu kem, dây đèn trang trí hình trái tim dán khắp tường…

Thời Ly mở mắt, mất nửa phút để thôi miên chính mình, cuối cùng vẫn nhịn không được buông một câu:

“Quê vãi.”

Lúc trước đầu cô chắc úng nước nên mới dỡ bỏ hết phong cách tối giản đen trắng xám của căn hộ cho thuê này, thay bằng kiểu “Búp bê Barbie diệt vong” như thế.

Thời Ly thở dài —— khi còn sống gu thẩm mỹ của cô đúng là không thẩm nổi.

Đây là năm thứ năm cô “chết”.

Tuần trước, quản lý âm phủ báo cho cô tin mừng: cô trúng  giải đặc biệt xổ số địa phủ, được trở về nhân gian dưới hình thức hồn ma, để hoàn thành một “chấp niệm chưa dứt” lúc sinh thời.

Giải đặc biệt này được đồn rằng tỉ lệ trúng chỉ 0.000001%. Nhưng Thời Ly thề: nó chả hữu dụng gì sất.

Vì cô vốn không có chấp niệm gì ghê gớm cả!

Mua vé số âm phủ cũng chỉ vì muốn trúng giải ba —— một suất đầu thai lại.

Mấy năm gần đây, tỉ lệ sinh giảm mạnh, người chết lại tăng nhanh vì áp lực cuộc sống. Muốn đầu thai thì phải giành giật nhau,  một suất đầu thai còn hơn cả vàng bạc châu báu.

Một suất “chen hàng” chính quy, giá bán ra là sáu triệu tiền âm phủ.

Còn như Thời Ly —— một hồn ma không người thân cúng kiếng, không thế lực chống lưng —— muốn xếp hàng đầu thai thì phải... đợi tám mươi hai năm.

Trong tám mươi hai năm đó còn phải làm việc khổ sai không nghỉ để duy trì “quốc tịch âm phủ”.

Nếu không, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đưa vào lò tiêu hủy, hồn siêu phách tán.

Cho nên cô quyết định “đánh liều”, dốc sạch số tiền dành dụm suốt 5 năm lao dịch để mua vé số.

Giải ba là suất đầu thai, xác suất trúng 1%.

Ai ngờ —— cô lại xui xẻo đến mức… trúng giải đặc biệt.

Giây tiếp theo sau khi được thông báo, giải thưởng lập tức được thực thi: cô bị “chiếu” trở về căn hộ từng ở khi còn sống.

Thời Ly nhìn trần nhà màu cháo lòng dở ẹc kia mà thở dài —— quay về cái ổ nát này thì cô biết làm được gì?

Huống hồ, từ lúc trở về, cô đã bị kẹt ở đây mấy ngày rồi.

Mà rất có khả năng… sẽ bị mắc kẹt mãi mãi.

Hồn ma chỉ là “bản chiếu” của linh hồn ở nhân gian, không thể tự do như trong phim được đâu.

 

Cô chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nơi được “chiếu xuống” —— tức là căn hộ này.

Ngoài ra, bất kỳ hành động nào cũng phải mượn thân thể người sống làm vật dẫn.

Vấn đề là——

Căn hộ này không có một bóng người.

Suốt một tuần qua, cô không thấy ai cả.

Nghĩ đến đây, Thời Ly lơ lửng khỏi giường, đi “tuần tra” khắp nơi.

Phòng khách bừa bộn, sofa vắt đầy sơ mi, cavat, vest chưa giặt —— nhìn qua là biết chủ nhân hiện tại là đàn ông, sống như cái ổ chó.

Gạt tàn đầy đầu lọc thuốc cháy dở. Nếu cô còn ngửi được, chắc đã bị sặc đến chết thêm lần nữa —— không có vật dẫn, hồn ma chỉ giữ lại thị giác và thính giác.

Cô lượn qua phòng tắm.

Phòng tắm lại khá sạch, toilet có vẻ được cọ rửa, bồn rửa và gương cũng sáng loáng.

Có hai bàn chải điện, một trắng một đen —— chắc không phải độc thân rồi.

Bên trái bồn rửa là một đống mỹ phẩm nam lộn xộn, bên phải là cả dãy mỹ phẩm nữ đắt đỏ, mới tinh tươm.

Hừm, nhãn hiệu nổi tiếng.

Chính là cái hãng mà khi còn sống cô muốn mua mà tiếc tiền mãi không dám.

Cô đưa tay định chạm vào nắp hũ lấp lánh… tay xuyên qua không khí.

Cô tặc lưỡi, rụt tay lại, bay sang bếp.

Tủ lạnh không có thức ăn tươi, chỉ toàn nước ngọt.
Bồn rửa không có bát, bàn bếp trống trơn —— chắc khứa này toàn ăn ngoài.

Hơi tiếc.
Bếp này vốn dùng khá sướng, hồi cô còn sống đã cùng chủ nhà sửa sang lại, lắp máy hút mùi xịn, cải tạo bồn và bàn sao cho nấu ăn thuận tiện nhất…

Thời Ly bay vòng một lượt rồi quay lại phòng ngủ nằm ườn.

Không biết chủ nhà mới biến đi đâu, lâu vậy không về.

 

Hại cô bị nhốt mãi trong này, ra ngoài “hít thở” một tí cũng không được.

Không rõ qua bao lâu, khi cô đang gà gật thì——

“Cạch” một tiếng vang lên từ cửa chính.

Thời Ly lập tức bật dậy như  lò xo, bay vèo ra cửa.

Cánh cửa hé mở, lờ mờ thấy người bên ngoài đang cúi xuống thay giày —— không nhìn rõ mặt, nhưng tóc còn dày, chắc chắn là người trẻ.

Ánh sáng mờ mờ, chắc đang hoàng hôn.

Người kia thay xong giày thì đứng thẳng lên.

Thời Ly nhìn theo, bất giác ngẩng đầu —— hừm, cao ghê.

Giây tiếp theo, người đàn ông kéo vali vào nhà, bật đèn ở sảnh.

Ánh sáng tràn ra, rọi rõ mặt anh —— đẹp vãi.

Thời Ly còn chưa kịp phản ứng thì lập tức nhận ra——

Đậu má. Là bạn trai cũ của cô. Trần Độ.

Mà cái chữ “cũ” này không phải vì cô chết mới thành ——

 

Hai tháng trước khi cô qua đời, hai người đã chia tay rồi

Hồi đó anh không phải chuyển đi rồi sao?
Sao lại dọn về đây?

Căn hộ này từng có người chết, không được lành, nên giá rẻ hơn hẳn mấy nơi quanh đó.

Cô hồi đó không tin mấy thứ phong thủy, dắt Trần Độ vào ở chẳng lo lắng gì.

Sau này thì…

Chia tay rồi, hai đứa đều mới ra trường, chẳng đứa nào có tiền, còn tranh nhau xem ai được giữ lại căn hộ giá rẻ này.

Cuối cùng, cô thắng.
Trần Độ bị đuổi ra khỏi nhà, chẳng mang được gì.

Rồi thì…
Hai tháng sau, cô ở nhà làm bài, viết tin bài, đột nhiên thấy chóng mặt —— rồi đi chầu ông bà  luôn.

Phong thủy… đáng sợ thật.

Thời Ly rùng mình, mắt vẫn dán vào mặt Trần Độ.

Căn hộ giá rẻ lại vì cô chết mà rẻ hơn ——

 

Vậy mà anh ta còn dám quay lại thuê!

Quả là… cứng đầu hơn cả cô.

Mà…
Năm năm không gặp, anh ấy thay đổi nhiều quá.

Mặc vest luôn rồi kìa.

Đẹp trai dã man.

Tính ra năm nay chắc hai tám tuổi rồi nhỉ?

 

Lấy vợ chưa?

 

Bảo sao bồn rửa mới có đống mỹ phẩm nữ.

Thời Ly mơ màng nghĩ một lúc thì thấy Trần Độ kéo vali đi xuyên qua cơ thể cô vào phòng khách.

Cô quay đầu lại, thấy anh vừa đi vừa cởi áo vest, vắt lên ghế sofa.

Tiếp theo… cởi luôn sơ mi.

Thời Ly giật mình che mắt.

Một lúc sau lại hé ngón tay ra một khe nhỏ.

… Cũng đâu phải chưa thấy bao giờ.

Anh quay lưng về phía cô, từ từ tháo từng nút áo, rồi vắt lên ghế.
Cơ bắp vai lưng rắn rỏi, kéo dài xuống eo săn chắc —— anh tháo dây nịt, nhưng không cởi quần.

Thời Ly không biết nên thất vọng hay thở phào.
Chỉ là… không nhịn được phải thừa nhận: dáng đẹp hơn cả hồi hai mươi mấy.

Ai nói trai đẹp ra xã hội rồi sẽ béo phì, xấu xí?

Hồi cô quyết tâm chia tay, điều khiến cô tiếc nhất là… cái ngoại hình này.

 

Cô từng tự nhủ suốt: “Ra đời rồi thì đẹp cũng vô dụng!”

Bây giờ thì rõ rồi.
Cô… sai quá sai. Quay xe còn kịp khum?

Một số trai đẹp, càng lớn càng “mlem”.

Cửa phòng tắm “rầm” một tiếng đóng lại.
Vòi hoa sen bắt đầu róc rách.

Thời Ly do dự hai giây, cuối cùng vẫn không nỡ làm kẻ biến thái xuyên tường rình trộm.

Cô quay về phòng, ngồi ngẫm nghĩ trong tiếng nước chảy.

Không ngờ, chủ nhà mới lại là Trần Độ.

Anh có người yêu mới, thậm chí có thể đã kết hôn —— nhưng vẫn sống ở đây…

Thời Ly bỗng thấy chua xót.

Không phải vì anh có người mới.

Nói thật, hồi đại học yêu nhau hai năm, cả hai đều không cuồng nhiệt gì.
Họ đều là dân tỉnh lẻ thi vào trường lớn, yêu đương không bằng sự nghiệp và thành tựu.

Họ đến với nhau, giống như hai kẻ cô đơn tìm hơi ấm nơi thành phố lớn Bắc Lâm này, tình cảm cũng rất bình thường.

Chưa kể họ đã chia tay rồi.

Dù chưa chia tay đi nữa, năm năm trôi qua, nấm mồ của cô đã mọc cỏ xanh rồi, người ta đương nhiên có quyền yêu đương, kết hôn.

Điều khiến cô chua xót là nửa câu sau – anh ấy vẫn sống ở đây.

Thời Ly nhớ lại mùa xuân năm đó, sáu năm về trước.

Cô thi trượt cao học, tìm được công việc phóng viên tạm thời, ngày ngày bận rộn đến đầu tắt mặt tối.

Trần Độ thực tập cũng gặp khó khăn.

Anh là một lập trình viên, lương thực tập không cao, nhưng phải tuân theo quy tắc 996 của ngành, lại còn phải hứng chịu những trò PUA và chiếc bánh vẽ từ cấp trên.

Để có thêm không gian thích ứng với cuộc sống mới, họ rời ký túc xá, ra ngoài thuê nhà.

Xem một vòng, chỗ nào cũng không ưng ý, hoặc giá quá đắt, hoặc không gian quá chật hẹp.

Ở Bắc Lâm – thành phố đất chật người đông này, muốn có một chốn nương thân thực sự chẳng dễ dàng.

Cuối cùng, môi giới giới thiệu cho họ căn nhà này – người thuê trước bị trầm cảm, nhảy lầu tự tử, sự việc ầm ĩ đến mức ba tháng trời không ai dám thuê, giá giảm liên tục.

Ban đầu Trần Độ không đồng ý, nhưng không chống cự nổi sự nài nỉ của Thời Ly.

Nực cười, dân công nhân sợ nhất là nghèo, phong thủy là cái gì?

Ngày chuyển nhà, Trần Độ uống chút rượu, bỗng ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, vốn là người lạnh lùng ít nói, vậy mà lại nói  nhiều hơn bình thường.

"Manager hôm nay nói chuyện riêng với anh, chỉ cần thực tập thêm hai kỳ nữa là có thể chuyển chính thức, L1 lương trước thuế một năm 42 vạn… Lúc đó chúng ta sẽ chuyển đi, thuê căn hộ ở khu Tĩnh Thủy mà em  thích lúc đầu."

"Rồi nếu em vẫn muốn thi, có thể ở nhà yên tĩnh ôn tập một năm, anh nuôi được."

Thời Ly đương nhiên không đồng ý, họ chỉ mới yêu nhau, chưa đến mức tính chuyện hôn nhân, dùng tiền của anh  để thi cao học, coi sao được… Cô nghĩ anh say rồi nói nhảm, mặc kệ anh hôn nhẹ lên má, miệng ậm ừ cho qua.

Nhưng không thể phủ nhận, đó là khoảng thời gian tình cảm của họ tốt đẹp nhất.

Anh muốn kiếm tiền nuôi cô, cảm thấy cô ở căn nhà này quá thiệt thòi.

Tiếc là họ không thể chờ đến ngày anh chuyển chính thức, họ chia tay, cô cũng không đợi được đến kỳ thi năm sau.

Vậy nên…

Manager của anh lại vẽ bánh cho anh phải không?

Anh không thể chuyển thành nhân viên chính thức sao?

Thời Ly nhớ lại mùa thu năm đó, từng đêm lạnh lẽo.

Đêm khuya, cô thò đầu ra khỏi chăn lạnh, nhìn anh gõ code.

Ánh sáng xanh lè từ laptop vượt qua sống mũi cao của anh, như đàn đom đóm bò qua ngọn đồi cao, tụ tập sưởi ấm.

Lạnh lẽo, thờ ơ, tê dại, tựa như một giấc mơ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play