Chương 2

Trần Độ tắm xong, thay đồ ở trong nhà tắm rồi mới mở cửa. Hơi nước mịt mù lách qua khe cửa, làm mờ cả gương mặt Thời Ly.

Thời Ly không nhịn được bĩu môi.

Chết tiệt, đàn ông chết tiệt, ở nhà mình mà cũng phải kín đáo đến thế sao?

Cô "tựa" vào khung cửa, đầy hứng thú ngắm anh rửa mặt.

Trần Độ lấy một tuýp kem đánh răng mới từ tủ dưới bồn rửa, vừa đánh răng vừa bật podcast.

Trời ơi, còn là podcast tiếng Anh toàn tập, ra vẻ ghê gớm lắm!

Thời Ly nghe được vài câu nhưng chẳng hiểu gì.

Địa phủ khác với nhân gian, không phân biệt chủng tộc, quốc gia hay tín ngưỡng, người chết đều là một mớ hỗn tạp, xung quanh cô còn đóng quân cả đám ma Tây.

Ban đầu cô còn hăng hái lắm, định làm quen vài ma Tây bên cạnh, vậy chẳng phải khỏi cần đi du học cũng học được tiếng Anh sao – lúc thi cao học, cô thiếu đúng hai điểm là đậu, trong đó tiếng Anh kéo điểm xuống thảm hại nhất.

Nhưng trước khi hành động, cô bỗng chợt nhận ra...

Chết rồi còn học tiếng Anh làm gì?

Bảo sao bao nhiêu sinh viên, bao nhiêu người đi làm trên đời sống lành mạnh thế kia, còn người đột tử lại là cô.

Đúng là điên thật rồi.

Thế là kế hoạch tan tành mây khói.

Năm năm buông xuôi, những từ tiếng Anh từng học đến nửa đêm cô đã quên sạch sẽ, đúng là "sống không mang theo, chết không mang đi".

...May mà màn tra tấn tiếng Anh của Trần Độ cũng không kéo dài lâu.

Anh đánh răng xong, rửa sạch bọt trắng đầu ngón tay, rồi tắt âm điện thoại.

Phòng rửa mặt lập tức chìm vào một khoảng tĩnh lặng chết chóc.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng còi xe mơ hồ, lạnh lẽo như máy móc, thế giới này dường như bận rộn hơn năm năm trước rất nhiều.

Trần Độ đột nhiên cúi đầu, chống tay lên mép bồn rửa. Những giọt nước ấm từ tóc nhỏ theo sống mũi cao thẳng, rơi vào bồn nước.

Trong gương chỉ phản chiếu đỉnh đầu đen nhánh và chiếc cằm siết chặt của anh, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bức tường, không biết đang nghĩ gì.

Thời Ly lặng lẽ trôi đến phía sau, khó hiểu nhìn anh.

Năm năm không gặp, sao người này càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng u ám thế?

Hồi đại học, Trần Độ đã là kiểu người quái dị, đẹp thì đẹp, nhưng lạnh lùng như không có nhiệt độ. Nhưng bây giờ... lại càng quái dị hơn.

Diễn tả sao nhỉ... Bây giờ Trần Độ còn giống một con ma hơn cả cô.

Thời Ly gần như dán sát mặt anh, chăm chú quan sát.

Khoảng một phút sau, Trần Độ ngẩng đầu trở lại, gương mặt trắng trẻo phản chiếu trong gương một bóng dáng tuyệt đẹp.

Anh đặt bàn chải đánh răng đen bên cạnh chiếc bàn chải điện trắng trên mặt bồn, chỉnh lại vị trí cẩn thận, sắp xếp song song, ngay ngắn như hai người lính đứng nghiêm.

Anh có vẻ rất hài lòng, nhếch môi cười khẽ, còn dịu dàng đưa tay vuốt nắp bàn chải trắng một cái.

Cái vuốt đó, nhẹ nhàng như đang xoa đầu ai đó vậy.

"..."

Cái quái gì, chết rồi mà còn bị người ta phát cẩu lương.

Thời Ly giận dữ lao ra khỏi phòng tắm, chu môi, tức giận "ngồi" phịch xuống sofa.

Không phải cô nhỏ mọn.

Yêu thì cứ yêu, nhưng gã này đúng là tiêu chuẩn kép quá đáng.

Hồi đó cô nhân dịp giảm giá ngày 11/11 mua một cái bàn chải điện màu hồng, dùng thấy tốt nên định mua thêm cái màu xanh cho anh – kiểu đôi tình nhân. Vậy mà anh không chịu.

— Hôm sau nhà bỗng dưng xuất hiện một vỉ bàn chải mười tệ.

Biết ngay mà, chỉ biết tính toán tiết kiệm, chẳng có chút lãng mạn nào...

...hừm!

Thế nào? Thấy màu hồng xanh quê mùa, còn đen trắng thì sang xịn hả? Hay là cô bạn gái mới đẹp đến mức làm hồn vía gã này treo trên cây bàn chải?

Nhìn người mà đối xử à!

Quá đáng! Mà thương hiệu đó là loại cô từng thích nhất nhưng không mua nổi! Một cái bàn chải gần một nghìn tệ đấy, hoang phí thật!

Thời Ly "nghiến" hàm răng không tồn tại một lúc, đơn phương "chiến tranh lạnh" nửa tiếng, rồi lại thấy buồn chán.

Thôi vậy.

Trong căn nhà này hiện tại chỉ có mỗi một người sống, ân oán tiền kiếp bỏ hết đi, còn phải dựa vào anh ta mới ra ngoài chơi được nữa.

Quy tắc của "linh hồn chiếu xạ" rất rõ ràng, cô là linh thể, phạm vi hoạt động tự do chỉ giới hạn trong căn hộ này. Nếu muốn vượt khỏi giới hạn không gian quanh căn hộ, bắt buộc phải "ký sinh" trên vật thể sống.

— Mà trong căn hộ này, vật sống duy nhất chính là Trần Độ.

Giờ cô cũng chỉ còn chút mong ước này thôi.

Hồi đó, quản lý Âm giới khi công bố kết quả, đã nói rõ điều kiện kết thúc phần thưởng này – chỉ có hai cách:

Một là, cô hoàn thành tâm nguyện còn dang dở khi còn sống, quay về âm phủ.

Hai là, đợi đến lượt đầu thai, hoặc... bỏ ra sáu triệu âm tệ mua suất đầu thai.

Nghe đến hai điều kiện này, cô không nhịn được trợn trắng mắt, không cam lòng hỏi: "Nhưng tôi chẳng có tâm nguyện gì cả, làm sao hoàn thành được?"

Quản lý lạnh lùng liếc cô một cái: "Cô có."

...Được rồi, anh nói có là có chắc?

Chết rồi còn bị PUA.

Cái thế giới này, dù là âm gian hay dương gian, đều như nhau – rẻ mạt như nhau.

Thế là con đường đầu tiên bị bít lối.

Còn con đường thứ hai... nếu cô không phải xếp hàng tám mươi hai năm, hoặc cô có sáu triệu âm tệ – thì mua suất đầu thai làm gì? Chơi trội chắc?

Thời Ly vùi mình vào sofa, vò vò mái tóc không tồn tại, thở dài thật sâu.

Rửa mặt xong, Trần Độ vào phòng – căn hộ này chỉ có một phòng, chính là phòng của Thời Ly trước đây.

Qua cánh cửa, bên trong im phăng phắc.

Thời Ly chờ thêm năm phút, chắc chắn là anh không làm chuyện kỳ cục gì, mới trôi vào phòng.

Làm ma cũng có cái hay là thị lực ban đêm tăng lên hẳn.

Phòng kéo rèm, tắt đèn, tối đen như mực, nếu còn sống chắc chắn không thấy gì.

Nhưng giờ Thời Ly có thể thấy rõ ràng, Trần Độ nhắm mắt, nằm yên tĩnh ở bên phải giường, lồng ngực phập phồng đều đặn.

Không hiểu sao, da anh hình như càng trắng hơn xưa.

Trước đây Thời Ly từng ghen tị với làn da đẹp của anh, trắng đều, không đốm nắng, không mụn. Nhưng giờ nhìn kỹ lại, cô cảm thấy làn da ấy trắng đến mức không khỏe mạnh.

Thật sự... còn giống ma hơn cả cô.

Dù sao thì... vẫn đẹp trai.

Ánh mắt Thời Ly đảo qua gương mặt anh: sống mũi cao thẳng, yết hầu rõ nét quyến rũ, xương quai xanh gồ lên có sức sống – đang ngắm mỹ nam miễn phí trong giấc ngủ thì cô bỗng nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trở nên kỳ lạ.

Dù sao cũng từng yêu nhau hai năm, đúng độ tuổi thanh xuân tràn trề khí huyết, dù tình cảm không sâu, nhưng cơ thể lại rất hợp nhau. Thời Ly cũng không phải dạng làm bộ làm tịch, chuyện gì cần làm thì cũng từng làm rồi.

Nhưng mà!

...Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc giường khung sắt kiểu công chúa đã cũ, không nhịn được lại trợn mắt.

Cái giường này chính là cái hai người từng đi IKEA mua khi dọn vào đây.

Từ nhỏ cô đã thích mấy thứ kiểu Barbie công chúa diêm dúa, tiếc là nhà nhỏ, bố mẹ một phòng, cô và anh trai một phòng – giường tầng.

Sau này anh trai lớn, đòi có phòng riêng, bố mẹ đành ngăn ban công lại cho cô, chỉ rộng vài mét vuông, chỉ đủ kê một cái giường gỗ đơn giản, giường công chúa là ước mơ cô chưa bao giờ dám nói.

Thế nên lúc đi IKEA cùng Trần Độ, nhìn thấy cái giường khung sắt trắng sữa kiểu châu Âu, cô mê mẩn không đi nổi, kéo tay áo anh lia lịa, nháy mắt liên tục.

Trần Độ thấy hoa sắt uốn ở đầu giường, nhíu mày rất sâu, vẻ mặt như nuốt phải ruồi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, dùng tiền lương thực tập mua về.

IKEA ở ngoại ô, hai người không có xe, Trần Độ thuê một cái bán tải nát để chở cái giường mà cô quý như bảo bối và chiếc bàn trang điểm cùng kiểu về “nhà”.

Lúc đó Trần Độ mới lấy bằng lái, Thời Ly ngồi ghế phụ, tay bám chặt tay vịn, mỗi lần quẹo cua đều giật bắn mình, sợ cái giường bị xóc vỡ tan.

Anh thì cứ như cố tình chọc cô, lái lung lay, còn thỉnh thoảng phanh gấp... giường khung sắt ở thùng xe sau nhảy nhót tưng bừng, leng keng đinh tai nhức óc.

Lại lan man rồi.

Thời Ly hoàn hồn, lại lườm người đàn ông nằm thẳng tắp trên giường một cái.

Chậc, thật keo kiệt, không những dắt bạn gái mới về sống ở nhà cũ, mà đến cái giường cũng không thèm đổi?

Cùng một cái giường, chỉ đổi người cùng nằm, anh không thấy khó chịu à?

Hơn nữa, anh cứ thế đi ngủ luôn sao?

Trước khi ngủ không nhắn tin chúc ngủ ngon với bạn gái à? Vẫn lạnh nhạt như xưa.

Loại người này, nếu không nhờ cái mặt, chắc chắn ế suốt đời.

Thời Ly ngồi xổm bên giường, chống cằm ngắm thêm một lúc, buồn chán đến ngáp dài, quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhưng bên ngoài bị rèm che kín, không thấy chút ánh sáng.

Chán quá đi.

Mắt cô xoay một vòng, tiến thêm hai bước đến bên giường, bỗng cười khúc khích hai tiếng, cúi xuống, vươn tay về phía lồng ngực soái ca.

Quản lý từng nói, muốn mượn vật sống làm "vật dẫn" để rong chơi nhân gian, phải đợi khi linh hồn vật dẫn không có ý thức – tức là khi ngủ.

Nếu người đó tỉnh lại, linh thể của cô sẽ lập tức bị đẩy ra, quay về căn hộ.

Vậy thì, chẳng phải bây giờ là lúc tốt nhất sao? Trần Độ vừa mới ngủ, chắc chắn chưa tỉnh nhanh như vậy!

Thời Ly híp mắt, chậm rãi cúi người, duỗi tay “ôm lấy” Trần Độ.

Tất nhiên là chẳng ôm được gì, nhưng giây tiếp theo, cô đột nhiên cảm nhận được một nhịp tim rõ ràng mạnh mẽ, như phát ra từ chính lồng ngực mình, tiếp đó là tứ chi bắt đầu có máu chảy ấm nóng.

Thời Ly mở mắt, những ngón tay thon dài xoa nhẹ thái dương đau nhức, xung quanh quả nhiên tối đen. Cô đưa tay ra phẩy một cái, chẳng thấy gì cả.

Cô đang dùng mắt của Trần Độ, nhưng lại không thấy được màn đêm này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play