Chương 1:   Đan Hi Cung

Mùa đông năm Từ Minh thứ hai, tuyết rơi liên miên không ngớt. Tuyết tích lại chưa tan, lại có tuyết mới rơi xuống, cả mùa đông chỉ thấy vài ngày nắng, mọi người ai nấy đều cảm thấy bực bội, khó chịu.

Sinh thần  của Tố Doanh lại rơi vào đúng lúc thời tiết khó chịu ấy. Tuy vậy, nàng vẫn vui vẻ đứng bên cửa sổ, thích thú nhìn những chú chim sẻ nhảy nhót trên tuyết. Tố Doanh nhìn chốc lát, thì bỗng những chú chim đồng loạt bay vụt đi. Lúc này, quản sự Tố Minh từ phía đại công tử Tố  Trầm bước vào sân, mặt mày tươi cười, hướng nàng nói:

"Lục tiểu thư, nghe nói nơi này có một khối trầm hương tuyệt hảo? Đại công tử muốn mượn một chút..."

Tố Doanh chưa kịp trả lời, nô tì thân cận Huân Diệp đã nhăn mặt lên tiếng:

"Thật là kỳ lạ! Các tiểu thư khác, vào sinh nhật, cả phủ trên dưới đều bận rộn chuẩn bị quà cáp. Còn tiểu thư chúng ta, sinh nhật chẳng thấy ai tặng quà, lại còn có người dám tới đòi đồ? Đây là đạo lý gì chứ! Đại công tử trong tay  thiếu  gì vật tốt, sao còn nhòm ngó đến một khối gỗ của tiểu thư nhà ta?"

Nàng ngừng lại một chút, ánh mắt lườm về phía Tố Minh, như muốn thách thức. Tố Minh định mở miệng nói gì, nhưng Huân Diệp lại cố tình chen lời, tiếp tục:

"Khúc trầm hương này của tiểu thư nhà ta là cửu phu nhân để lại, có thể tùy tiện cho mượn sao? Tiểu thư nhà ta buổi tối ngủ không ngon, nhất định phải gối khúc trầm hương này để an thần, chẳng lẽ các người không biết?"

Tố Minh mặt mày biến sắc, cuối cùng chỉ hậm hực nói: "Cái gì mà là Cửu phu nhân? Còn không phải là do lão gia thưởng cho sao? ngươi nói như thể đó là vật gia truyền vậy! Không cho thì thôi, cần gì phải nhiều lời?"

Huân Diệp còn muốn làm cho ra nhẽ nhưng Tố Doanh đã ngăn lại, nàng hỏi : " Tố quản sự , xin dừng bước."

 Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: "Đại ca muốn dùng khối Trầm hương làm gì?"

Tố Minh thấy nàng tuy nhỏ tuổi nhưng vẫn rất lễ phép, đáp lại bằng giọng cung kính: "Tháng sau là sinh nhật của Đan Tần nương nương, đại công tử định nhờ người khắc một món quà tinh xảo để tiến cung."

"Quà gì vậy?" Tố Doanh tò mò, đôi mắt sáng ngời đầy háo hức.

Tố Minh nhìn nàng, trong lòng thầm thở dài: "Cũng chỉ là một tòa cung điện nhỏ thôi, bản vẽ đã có ở chỗ Tam công tử rồi. Còn có một khối Tử đàn cực phẩm do Tam công tử mang tới cho đại công tử — đó cũng là vật của Cửu phu nhân."

Tam công tử Tố Táp là ca ca ruột của Tố Doanh,  vì tuổi trẻ tài cao, nên trong Tố gia, hắn luôn được đối xử đặc biệt hơn so với nàng. Tố Minh nói vậy chẳng qua là muốn ám chỉ một điều gì đó.

"Tốt lắm, Huân Diệp, lấy khối Trầm hương của ta đưa cho Tố Quản sự  đi." Tố Doanh nheo mắt cười, "Nếu đại ca đã dùng đến Tử đàn, thì khối trầm hương của ta cũng không ngại góp vui một chút."

Huân Diệp định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ dậm chân một cái rồi tức giận đi vào phòng lấy một khối trầm hương to lớn, nặng trịch, đưa thẳng cho Tố Minh,

 "Được rồi, được rồi, huynh muội các người trong tay cũng chỉ có từng này, của hồi môn sớm muộn cũng tiêu tán hết thôi!"

"Tố quản sự đừng so đo với tiểu nha hoàn." Tố Doanh liếc nhìn Tố Minh, khẽ cúi đầu, như thể cũng áy náy vì thái độ của Huân Diệp.

Huân Diệp nhìn Tố Minh ôm khối trầm hương đi, lòng không khỏi tiếc nuối, lẩm bẩm: "Tiểu thư, cái nhà này ức hiếp người quá đáng! Ngay cả một khối gỗ cũng không cho tiểu thư giữ lại."

Tố Doanh mỉm cười, đôi môi hé mở, khuôn mặt còn mang vẻ ngây thơ của thiếu nữ bỗng sáng lên một tia sáng đặc biệt. "Huân Diệp à, ngươi thật sự chỉ lớn hơn ta một tuổi thôi sao!" 

Nàng vỗ vỗ lên lưng Huân Diệp, cười nói, "Ngươi không nghe thấy sao? Đó là quà mừng sinh nhật của Cô cô! Ta nào dám cản trở tâm ý của phụ thân."

Huân Diệp không phục, bĩu môi nói: "Nếu là Quận vương ra mặt, thì nô tì  đương nhiên không thể nói gì. Nhưng đại công tử thì...?"

Tố Doanh lắc đầu, "Ngươi nghĩ thật sự là đại ca muốn tặng sao? Ngươi không nghe thấy sao? Đó là một tòa cung điện được khắc bằng gỗ. Đại ca nào có nghĩ đến việc này đâu! Rõ ràng là phụ thân đang âm thầm hy vọng Cô cô có thể làm chủ Đan Hi Cung, nhưng lại không thể trực tiếp lấy danh nghĩa của mình một cách công khai, bèn mượn danh nghĩa đại ca mà thôi."

Huân Diệp nghiến răng nói: "Tiểu thư, sao người lại nghĩ nhiều như vậy."

"Cho dù ngươi không tin vào suy luận của ta, thì ngươi còn không tin tam ca sao?" Tố Doanh khẽ cười, "Hắn (tam ca) và đại ca vốn không hợp nhau,  lẽ nào lại có lòng tốt giúp đại ca  tặng quà!"

"Được rồi, được rồi." Huân Diệp thở dài, "Dù sao thì người quyết định là tiểu thư — ta không muốn suy nghĩ nữa, miễn là tiểu thư không bị người khác ức hiếp là được."

Tố Doanh nắm tay nàng lay lay, lại lộ vẻ trẻ con: "Huân Diệp, nếu đã có bản vẽ trong tay ca ca, chúng ta đi xem thử một chút cho biết. Ngươi lấy quyển sách ca ca để lại cho ta, nhân tiện đưa qua cho hắn."

Tố Táp hôm ấy lại vừa vặn ở nhà, gặp được muội muội, câu đầu tiên của hắn là: "Muội đến xem bản vẽ?"

"Ca ca luôn hiểu rõ tâm ý của muội mà." Tố Doanh nhanh chân bước đến bên hắn, nhìn thấy hắn mở ra một cuộn tranh – quả nhiên, chính là hình dáng của Đan Hi Cung.

"Phụ thân quả thật là chẳng kiêng dè gì." Tố Doanh khẽ mỉm cười, "Đem vật này vào cung của cô cô, không biết sẽ gây bao nhiêu rắc rối."

Tố Táp lại cười một cách thản nhiên: "Vậy chẳng phải là để đại tỷ và nhị tỷ hưởng lợi sao?"

"Vẫn là ca nghĩ nhiều hơn muội." Tố Doanh bĩu môi, đẩy bản vẽ qua một bên, "Lần trước ca đưa cho muội cuốn sách ấy, muội đã xem xong rồi – Huân Diệp, trả  sách."

Huân Diệp mặt phiếm hồng, bước đến bên hai huynh muội, cúi đầu đặt một đống sách bên cạnh tay Tố Táp.

Tố Doanh thấy vậy, đôi mắt khẽ chớp, cười tinh nghịch: "Bình thường  Huân Diệp  miệng lưỡi lanh lợi, vừa gặp ca ca lại như câm vậy."

Tố Táp chỉ cười nhẹ, không để tâm, liền quay sang hỏi muội muội: "Muội đã hiểu hết chưa? Có gì không rõ thì hỏi ta. Dạo này, mấy vị công tử nhà Phạm gia đang ở trong phủ làm khách — mấy đời nhà họ đều làm sử quan."

Tố Doanh khẽ bĩu môi, "Không có gì không hiểu đâu — những chuyện trong sử sách, có mấy đường lối mà thôi. Lần này là đọc "Tấn Thư". Ca ca còn sách gì hay không, mang cho muội luôn đi."

Tố Táp vừa lòng vỗ nhẹ lên vai Tố Doanh, thở dài: "Muội thông minh hơn Thất muộiBát muội nhiều, đáng tiếc..."

"Muội đọc sách chỉ vì thích, đâu phải vì chuyện khác. Có gì mà tiếc?" Tố Doanh cúi đầu vuốt nhẹ cuộn bản vẽ, nhàn nhạt nói: "Dù sao, đời này muội cũng chẳng có duyên với Đan Hi Cung."

Đan Hi Cung — chính cung của Hoàng hậu — từ khi chưa được xây dựng đã ẩn chứa những mầm mống không may.

Hoàng đế xây dựng một tòa cung điện mới, khó tránh khỏi những tiếng phản đối. Điều này không có gì lạ, vì người đã có bao nhiêu cung điện, trong khi dân chúng còn bao nhiêu người không có nhà, không có nơi trú thân. 

Trong triều, đương nhiên sẽ có quan viên phản đối, nếu không có những quan viên này, ngược lại đó mới là đáng tiếc cho triều đại này .

Nhưng những quan viên này cũng hiểu rằng: họ chỉ có thể đưa ra ý kiến, việc có được chấp nhận hay không, chỉ phụ thuộc vào ý của Hoàng đế.

Vì thế, quyết định xây dựng Đan Hi Cung được Hoàng đế phê chuẩn, dù bị một số quan viên trong triều phản đối, nhưng cuối cùng công trình vẫn được bắt đầu, chẳng ai ngạc nhiên trước kết quả.

Hầu hết các công trình cung điện khi đã đến giai đoạn này, không còn gì để bàn cãi. 

Tuy nhiên, sự tranh cãi lớn nhất về việc xây dựng Đan Hi Cung mới chỉ bắt đầu: Nữ phi được hoàng đế sủng ái, Kính Phi Tố thị, không biết là quá thông minh hay quá ngu xuẩn, bỗng nảy ra ý tưởng đề nghị hoàng đế dùng hồng mộc (Đan Hi thảo) để nhuộm màu cho cung điện mới xây dựng.

Đến nay, cung điện này được gọi là Đan Hi Cung, tự nhiên là nhờ vào   việc Kính Phi đã yêu cầu thành công. Ý tưởng dùng hồng mộc làm chất nhuộm đỏ quả thật rất sáng tạo. Nước ép từ cây Đan Hi có màu đỏ rực rỡ, thoang thoảng mùi hương đặc biệt, hơn nữa lại không dễ phai màu, vốn là loại chất nhuộm dùng trong cung đình để nhuộm vải. Chưa ai nghĩ đến việc dùng nó để trang trí cung điện, mà thử nghiệm lại thu về kết quả vô cùng mỹ mãn.

Tuy nhiên, vào thời điểm đó, đề nghị này đã gây ra một cơn sóng gió lớn, khiến Kính Phi Tố thị bị cuốn vào vòng xoáy "dâm đãng vô đức" – nàng ta chỉ nhớ đến việc làm sao để lấy lòng Hoàng đế, vội vàng bày mưu tính kế cho tòa cung điện mới của người, đến mức chóng mặt mà quên mất rằng không chỉ có Hoàng đế mới có thể quyết định vận mệnh của chính mình.

Mỗi lần nghĩ đến câu chuyện này, Tố Doanh không khỏi thở dài: "Đây chính là thâm cung. Giàu sang không thuộc về những kẻ tự cho mình là thông minh."

Tố Doanh biết rõ sự thật đằng sau câu chuyện này: Việc dùng Đan Hi thảo làm chất phủ cho cung điện là sáng kiến của một phi tần khác, Thuận Phi Tố thị. Thuận Phi, dù có chủ đích hay vô tình, đã tiết lộ ý tưởng này, rồi giả vờ hối tiếc vì đã lỡ nói ra. Kính Phi sau khi suy nghĩ vài lần, không nhận ra sự hiểm hóc trong đó, đã vội vàng cướp lấy sáng kiến này để làm công trạng cho mình.

Thất bại của nàng ta không phải ở việc đi sai bước đầu tiên, mà là do quá tự tin vào chính mình, dũng cảm đấu tranh với dư luận ở trung tâm vòng xoáy. Nàng quá tin vào sức hút của bản thân, và cho rằng mình có thể dùng sự quyến rũ đó để tranh đoạt tình cảm của Hoàng đế trong cuộc chiến với dư luận.

Cuối cùng, cuộc tranh cãi không còn liên quan đến loại thuốc nhuộm của cung điện nữa, mà biến thành lời phê phán phẩm hạnh của một phi tần – một người phụng sự Hoàng thượng, lẽ ra phải hiền thục, lễ phép, sao lại có thể xem nhẹ những lời khuyên của các đại thần trong triều?

Dưới công kích mạnh mẽ đó, Hoàng đế càng ngày càng đau đầu, còn Kính Phi chỉ nghĩ rằng chỉ cần kiên nhẫn một chút, rồi sẽ thắng trong cuộc chiến này. Nhưng nàng ta càng lúc càng lún sâu vào, quên mất rằng hậu cung rộng lớn đến mức nào, nơi có vô số mỹ nhân có thể thay thế vị trí của nàng mà không khiến Hoàng đế phải đau đầu lo lắng.

Thuận Phi hiểu rõ Kính Phi. Khi còn nhỏ, Thuận Phi đã từng nghe cha mình, một vị tướng quân, nói rằng: "Bước đầu tiên để chiến thắng một cuộc chiến là phải hiểu rõ đối thủ."

Nàng ta đã thắng Kính ,dùng dư luận trong cung và ngoài triều để đánh bại kẻ địch của mình. 

Ban đầu, Hoàng đế vốn chẳng đặc biệt sủng ái Kính Phi, hơn nữa trong cuộc tranh cãi không hồi kết này, những lần người bảo vệ Kính Phi ít ỏi cũng bị đại thân xem là nguyên nhân gây loạn. 

Hoàng đế cuối cùng phải khuất phục trước triều thần. Vì họ chẳng hề e ngại, không có gì phải lo, càng dũng cảm, mạnh mẽ thẳng thắn mà can gián, họ càng để lại tiếng thơm muôn đời, và vì tiếng thơm ấy, họ chẳng ngại bị bãi quan hay xử tử. Dù sao, họ cũng biết: Hoàng đế không thể làm thế. Để Hoàng đế xa lánh một phi tần, còn dễ dàng hơn là để ông phải gánh chịu tiếng xấu của một hôn quân.

Triều thần thắng Hoàng đế – cuối cùng, Hoàng đế cũng đành xa lánh Kính Phi “ hồng nhan họa thủy”.

Thuận Phi thắng triều thần. Họ chẳng hề biết rằng, toàn bộ sự việc này bắt đầu từ một câu nói vô tình của Thuận Phi, và kết quả cuối cùng lại khiến nàng vô cùng hài lòng.

Nhưng kết cục của Thuận Phi cũng chẳng khá hơn là bao. Bởi vì nàng đã không nhìn ra tất cả kẻ thù trong cung – điều này thật khó khăn, có nhiều lúc, những người đồng minh trước kia bỗng nhiên trở mặt thành thù, khó lòng phòng bị.

Khi Đan Hi Cung được xây xong, Hoàng đế tuyên bố sẽ ban thưởng nó cho Thuận Phi, lập tức gây ra một làn sóng phản đối: Hoàng thái hậu vẫn sống trong cung điện giản dị, mà lại ban cho một phi tần một cung điện xa hoa như vậy, đạo hiếu đâu rồi?

Hoàng thái hậu Tố thị không phải là mẫu thân sinh ra Hoàng đế, mà  còn trẻ hơn ông một hai tuổi.

Hoàng đế từ trước đến nay vốn chẳng thiện cảm với nàng, nhưng nàng là Hoàng thái hậu, là người phụ nữ cao quý nhất trong quốc gia này. 

Nàng luôn tự tin cho rằng, cung điện mới xây xong này nhất định phải thuộc về mình.

Thuận Phi, người khéo léo, lập tức nhường bước, nhưng Hoàng thái hậu đã mất đi thiện cảm với nàng.

Có được lòng một người thật khó, nhưng mất đi lòng một người chỉ cần một chuyện, một khoảnh khắc.

Sau một thời gian tranh luận, Đan Hi Cung cuối cùng trở thành cung điện của Hoàng thái hậu. 

Nàng nhìn vào cung điện hoành tráng, cười lạnh, Đan Hi Cung thì vẫn còn đó, nhưng những phi tần tự cho mình thông minh không bao giờ có cơ hội bước vào, mà ngay cả nàng, cũng không biết rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Để duy trì lớp sơn đỏ trên cung điện, mỗi hai năm phải dùng lại nhựa của cây Đan Hi để phủ lên. Mặc dù cây Đan Hi không phải là loại cây hiếm, nhưng để dùng phủ lên một cung điện thì thật là quá mức. 

Cái công trình lớn này cần đến số lượng lớn Đan Hi, và số cây này được cung cấp từ họ hàng của Hoàng thái hậu. Chẳng bao lâu, họ trở thành đối tượng bị chỉ trích, bị tố cáo là ức hiếp dân chúng, dùng hàng kém chất lượng để trục lợi. Những lời chỉ trích này nhanh chóng tràn ngập trong cung.

Hoàng thái hậu trẻ tuổi không thể kiểm soát tình hình, trong cơn giận và lo lắng, cuối cùng bệnh tật qua đời.

"Trên đời này không có gì là vĩnh viễn, chỉ có những thứ mãi mãi không thể đạt được." Nàng đã nói câu này trên giường bệnh.

Sau khi nàng qua đời, gia tộc Tố thị của nàng cũng bắt đầu sa sút.

Từ đó trở đi, Đan Hi Cung không còn được phủ bằng nhựa cây Đan Hi nữa, cơn sóng gió đã tạm thời lắng xuống. Mọi người đều nói rằng Đan Hi Cung, với màu đỏ tươi rực rỡ, chính là điềm xui của triều đại này.

Tuy nhiên, việc kế thừa Đan Hi Cung vẫn là trọng trách của mỗi cô gái trong gia tộc Tố thị.

"Tổ mệnh của Tố gia, không liên quan gì đến ta." Tố Doanh cắn môi dưới, ngẩng đầu, thay một nụ cười tươi sáng, "Hiện giờ ta thế này mới tốt! Muốn làm gì thì làm, muốn học gì thì học, những thứ không thích thì không cần phải miễn cưỡng."

Tố Táp chẳng nói gì, chỉ mỉm cười một cách kín đáo. "Ở đây ta có một miếng trầm hương rất tốt, muội cầm lấy dùng đi. Hôm nay chẳng phải sinh nhật của muội sao? Huynh sẽ lấy nó làm quà mừng."

"May mà mẫu thân sinh ra một người ca ca như vậy..." Tố Doanh nghịch ngợm lưỡi, "Nếu không, muội ở trong nhà này thật chẳng biết hy vọng vào ai." Nói xong, nàng kéo theo Huân Diệp, mặt đỏ bừng, ôm một đống sách rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play