Lời mở đầu

Nếu có một cơ hội, trao cho ngươi một năm quyền lực tuyệt đối, có quyền sinh sát cả thiên hạ, nhưng phải trả giá bằng mười năm nhẫn nhục, chịu đựng nỗi sỉ nhục, và sau đó là mười năm cô độc lạnh lẽo , ngươi có chấp nhận không?

Đây chính là quyền lực trân chính — một năm quyền lực khiến mọi hành động của ngươi không bị ai phản đối, tựa như những gì ngươi làm đều là điều thiên hạ mong đợi, là sự lựa chọn đúng đắn của muôn người. Mỗi lời ngươi nói, mỗi bước ngươi đi, sẽ không hề có ai dám trái nghịch, mọi việc xung quanh đều như được an bài, hợp lòng dân, khiến tất cả phải cung kính. Ngươi có thể tùy ý hành động, dù độc ác, tàn nhẫn hay điên cuồng, nhưng chẳng ai dám hỏi tội, chẳng ai dám chất vấn. Mọi người xung quanh ngươi, không còn cảm giác phản kháng, chỉ có thể thấu hiểu và dung thứ.

Tuy nhiên, cái giá phải trả chính là mười năm ẩn nhẫn, khi tất cả những người xung quanh ngươi đều có những khoảnh khắc vinh quang, còn ngươi chỉ sống trong bóng tối, vô danh, chẳng ai hay biết. Chính sự vô danh ấy khiến mọi người nhìn ngươi bằng ánh mắt lạnh lùng, thậm chí xem thường ngươi. Ngươi buộc phải hy sinh bản thân mình vì sở  thích và quyết định của họ, sống theo sự an bài của người khác. Dù có một khoảnh khắc sáng chói, ngươi cũng chỉ sẽ bị họ đẩy vào bóng tối sâu thẳm hơn. Những ngày tháng ấy kéo dài suốt mười năm.

Và sau một năm quyền lực tối cao, sẽ là mười năm cô đơn — không bạn bè, không người thân, không ai quan tâm đến ngươi. Mỗi đêm, ngươi lẻ loi, thẫn thờ, chỉ có thể than thở trong cô tịch, không ai sẻ chia nỗi đau, không ai chú ý đến giọt nước mắt của ngươi suốt đêm dài...

Nếu có thể đổi lấy một năm quyền lực tuyệt đối, để nắm giữ vận mệnh của muôn dân, ngươi có sẵn lòng đánh đổi hai mươi năm như vậy không?

Lúc này, cờ xí bay phấp phới, như nhuộm cả bầu trời bằng sắc cầu vồng rực rỡ. Tiếng trống, tiếng nhạc vang vọng khắp nơi, rộn ràng như sấm động. Bên ngoài đại điện, hàng trăm nam nữ quỳ lạy, thân mặc y phục lộng lẫy, khí độ phi phàm. Nam tử đứng bên đông, nữ tử đứng bên tây, đồng loạt dâng hương kính cẩn thờ phụng tượng tổ tiên.

Qua làn khói hương mờ ảo, Tố Doanh nhìn chằm chằm vào một nữ tử  tuyệt sắc, trong lòng không khỏi bối rối.
Nữ tử ấy có đôi mắt lạnh lẽo, sáng trong như băng, chưa từng thấy ai có đôi mắt ấy. Khi nhìn người khác, ánh mắt nàng ta lạnh nhạt, như đang nhìn xuống muôn người, nhưng lại ẩn chứa quyền lực tuyệt đối, vừa tàn nhẫn lại vừa đầy lòng thương xót đối với muôn dân.
Thân hình nàng ta  đẹp đến không tả xiết, chỉ một cử chỉ nhẹ nhàng cũng đủ để vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ. Nàng ta ngồi tựa trên lưng Thanh Đồng Lộc, tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc sừng, đôi tay thon dài như ngọc trắng, mềm mại vô cùng.

Tố Doanh không hiểu vì sao nữ tử này lại xuất hiện ở đây. Thanh Đồng Lộc ấy là thần bảo vệ của dòng họ Tố , vốn chỉ được thờ phụng, không ai dám cưỡi lên lưng nó. Khi còn bé, nàng cũng đã từng tò mò chạm vào chiếc sừng hươu sau khi lễ bái kết thúc, và ngay lập tức bị cha cùng các trưởng lão khiển trách. Nhưng nàng ta lại dám ngồi lên lưng hươu, đặc biệt là vào ngày đại lễ quan trọng của toàn gia tộc.

Nữ nhân kia chậm rãi mở miệng, dù môi không nhúc nhích nhưng ánh mắt vẫn như xuyên thấu, nhìn thẳng vào Tố Doanh.
"Ngươi sẽ đổi lấy một năm quyền lực tối cao ấy không, nếu phải trả bằng hai mươi năm như vậy?"Giọng nói lạnh nhạt, không một chút cảm xúc, nhưng lại chứa đựng một quyền lực vô hình khiến người nghe phải rùng mình.

 

Tố Doanh sững người, trong lòng thầm nghĩ: "Là ta sao?" Nàng chưa dám thốt ra lời, chỉ lặng lẽ suy nghĩ rồi chợt thấy nữ nhân đó nhẹ gật đầu.

"Tố Doanh, ngươi có muốn một năm quyền lực tối cao không?" Nàng ta gọi đúng tên Tố Doanh, lần này không còn là nhầm lẫn.

Tố Doanh ngẩn người, trong lòng bật cười một tiếng: "Ta không cần. Ngươi thử hỏi những người khác xem." Cô liếc mắt nhìn sang các đồng môn đang đứng xung quanh, những người đều nín thở, chăm chú lắng nghe.

Nàng ta chỉ lắc đầu, giọng điệu vẫn lạnh lùng:
"Ta chỉ để ý đến ngươi. Nếu ngươi thay đổi lòng, hãy quay lại tìm ta."

Nói xong, nàng ts nhẹ nhàng xoay người, biến mất sau lưng Thanh Đồng Lộc.

Lúc này, người chủ lễ cất giọng vang vọng: "Hậu bối  dòng họ Tố , quỳ lạy tổ tiên nữ thần — quỳ xuống — quỳ xuống..."

 

Tố Doanh cùng các đồng môn tiếp tục quỳ lạy trước lễ đài, nhưng trong lòng nàng biết rằng, thần linh mà họ từng thờ phụng nay đã không còn ở đó nữa.

Cuộc gặp gỡ kỳ lạ ấy khi nàng chỉ mới tám tuổi đã để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng Tố Doanh, nhưng cảm giác hưng phấn và bí ẩn ấy rất nhanh chóng phai mờ, chỉ còn lại một câu nói chưa từng giảm đi: "Nếu ngươi thay đổi lòng, hãy quay lại tìm ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play