“Ngươi không cần để tâm… ta chỉ là… chỉ là thích ngươi mà thôi. Ban đầu ta vốn định, chỉ âm thầm mà thích thôi. Ta cũng hiểu, bản thân không có tư cách nói lời yêu thích người khác…” Phượng Sân  như một đứa trẻ mới biết rung động, nhất thời luống cuống, không biết nên nói thế nào mới phải.
“Đã là thích ta, thì phải dưỡng thân thể mình cho thật tốt.” Diệp Lăng Nguyệt thấy dáng vẻ kia của Phượng Sân , liền phì cười thành tiếng.
Phượng Sân  sững sờ, nhìn Diệp Lăng Nguyệt đang cười tươi như hoa trước mắt, đôi mắt nàng sáng lấp lánh, tựa như hai mảnh trăng non cong cong.
Trong đầu Phượng Sân  bỗng chốc như vang lên một tiếng “ầm”, tất cả đều trở nên trống rỗng.
Giây phút ấy, dường như cả bệnh tật trên thân thể hắn cũng tan biến không còn.
“Lăng Nguyệt… không ghét ta sao?” Phượng Sân  từ ngày bộc bạch lòng mình, liền canh cánh không yên, luôn sợ vì điều ấy mà ngay cả tình bằng hữu với Diệp Lăng Nguyệt cũng chẳng giữ được.
“Phượng Sân , ngươi như vậy, trên đời này ai mà ghét nổi chứ?” Diệp Lăng Nguyệt khẽ trêu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play