Chương 1: Ngốc nữ trọng sinh

Trấn Thu Phong, nước Đại Hạ.

Trong từ đường Diệp gia, trên án thờ bằng gỗ đàn hương được chạm khắc tinh xảo, bày biện đầy đủ hương đăng lễ phẩm. Giữa chính điện, trong chiếc hắc đỉnh cổ cao quá đầu người, cắm mấy nén nhang, khói hương lượn lờ, mờ ảo như sương.

Cánh cửa “két” một tiếng bị đẩy ra, một thân ảnh gầy gò lặng lẽ bước vào.

Đó là một thiếu nữ chừng mười ba, mười bốn tuổi, mặt nhỏ như bàn tay, ngũ quan thanh tú, chỉ tiếc tóc tai bù xù, ánh mắt ngây dại, khiến cho dung nhan vốn như minh châu lại phủ bụi, ảm đạm không ánh sáng.

Thiếu nữ vừa đến gần án thờ, bỗng có mấy bóng người từ chỗ tối lao ra.

“Ha! Cuối cùng cũng bắt được tên trộm!” Mấy tên ác nô quát lớn, túm lấy tay chân thiếu nữ, thô bạo đè nàng xuống đất.

“Ưm… ưm…” Thiếu nữ hoảng sợ giãy dụa, nhưng thân thể yếu ớt sao có thể chống lại bọn ác nô luyện võ từ nhỏ, đã đạt cảnh giới Luyện Thể sơ tầng?

“Diệp Lăng Nguyệt! Thì ra là ngươi, nha đầu ngốc này! Ai cho ngươi gan dám trộm lễ vật trên án thờ?!” Kẻ cầm đầu tên Vương Quý, là tâm phúc của Lục thiếu gia Diệp gia – Diệp Thanh.

Người đang bị đè dưới đất chính là biểu muội của Diệp Thanh – Diệp Lăng Nguyệt. Tuy danh nghĩa là tiểu thư họ Diệp, nhưng địa vị trong phủ lại còn thấp hơn cả nô tài.

Chỉ bởi nàng là nỗi nhục của dòng họ – một nữ tử ngu  ngốc.

“Không… bệnh… quét dọn…” Gương mặt tái nhợt của nàng tràn đầy kinh hoảng.

“Còn dám cãi lý!” Vương Quý không nói hai lời, giáng mấy cái bạt tai nặng nề.

Hắn vốn là võ giả, những cái tát ấy khiến gương mặt nhỏ nhắn của nàng sưng vù lên. Nhưng hắn vẫn chưa hả giận, tung thêm một cước vào bụng nàng.

Thân thể nhỏ bé của Diệp Lăng Nguyệt như diều đứt dây, bay văng ra, đập mạnh vào chiếc hắc đỉnh giữa từ đường, vang lên một tiếng “bịch” trầm đục.

“ Nàng ta không động đậy nữa… chẳng lẽ chết thật rồi?” Mấy tên nô tài thấy nàng bất động liền chột dạ.

“Chết sao được? Nha đầu ngốc này bị đánh đã mười mấy năm mà vẫn sống nhăn răng. Thiếu gia còn nói, tiện mệnh thì dai.” Vương Quý cười lạnh, ánh mắt bỗng lóe lên độc ý, liếc thấy chiếc hương đỉnh bên cạnh nàng.

Chiếc đỉnh ấy đã tồn tại trong từ đường từ khi tổ phụ Diệp gia mua lại nơi này hơn ba mươi năm trước, vẫn luôn được giữ gìn không đổi.

Vương Quý bước tới, mở nắp đỉnh, bốc một nắm tro hương.

“Các ngươi! Cạy miệng nó ra! Thích ăn trộm đồ cúng, vậy hôm nay cho nó ăn cho no!”

Mấy tên gia nô cười hô hố, trong mắt chúng, Diệp Lăng Nguyệt còn không bằng chó hoang ngoài đường.

Chúng đè nàng xuống, mạnh tay nhét từng nắm tro hương đã lâu không dọn vào miệng nàng.

Ngay khoảnh khắc tro hương trôi vào cổ họng, một vật tròn trịa lạnh buốt cũng theo đó trượt xuống bụng nàng.

Vật kia vừa bìnht vào đan điền, nàng liền cảm thấy bụng dưới như bị thiêu đốt, lửa nóng bừng bừng.

Lửa nóng ấy cuồn cuộn không ngừng, tựa như muốn thiêu rụi gân cốt, thiêu cháy linh hồn.

Khó chịu… đau đớn… nàng ôm cổ họng, trong cơ thể như có thứ gì đó đang gào thét muốn thoát ra.

Cào rách cả da cổ, máu chảy đầm đìa, nhưng ngọn lửa kia vẫn chưa lụi tàn. Trong cơn đau đớn thấu xương, nàng đập mạnh đầu vào hương đỉnh, máu đỏ trào ra từ trán.

“Xong rồi! Chết thật rồi?!” Vương Quý sững người, bước lại xem thì thấy nàng nằm bất động, sắc mặt trắng bệch.

Đám gia nô đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi kinh hãi. Dù sao nàng cũng là tiểu thư dòng chính của Diệp gia, không phải ai cũng có thể tùy tiện đụng vào.

“Còn ngây ra đó làm gì?! Mau đi bẩm báo thiếu gia!” Vương Quý hoảng loạn hét lên, cả đám vội vàng chạy mất.

Trong từ đường vắng lặng, thân thể nhỏ bé của nàng co rút lại.

Từng cơn thiêu đốt dữ dội kéo tới, như sóng trào cuồn cuộn.

“Mẫu thân…” Nàng yếu ớt gọi, nhưng chẳng ai hồi đáp.

Dần dần, cảm giác bỏng rát tan biến, ngũ tạng như bị siết chặt, đau đớn vô biên.

Không rõ đã qua bao lâu, trong đầu bỗng vang lên một tiếng “đùng” chấn động, như có thứ gì đó nổ tung trong đan điền.

Một luồng hồng quang từ trong cơ thể bừng sáng, lan ra khắp tứ chi bách hài. Đầu ngón tay nàng khẽ động.

Đôi mắt – bỗng mở to, không còn là ánh mắt ngây dại mà sáng rực như sao sớm.

Cảnh vật trước mắt trở nên rõ ràng, Diệp Lăng Nguyệt từ từ ngồi dậy.

Một đạo lạnh lẽo lóe qua đáy mắt nàng.

Trước mắt là căn phòng cổ kính, chính giữa có một chiếc án thờ, bày biện lễ vật cùng bài vị tổ tiên.

“Ta… đã trọng sinh rồi.” Nàng khẽ thốt, ánh mắt rơi xuống bàn tay nhỏ gầy của mình.

Thân thể vừa gầy vừa yếu, lại đầy vết thương – đây là thân thể của một nữ hài bị ngược đãi lâu năm.

Nàng gắng gượng đứng dậy, muốn dò tìm ký ức của thân thể này. Thế nhưng bởi nguyên chủ vốn là kẻ ngu dại, nên trong đầu chỉ lác đác vài mảnh ký ức vụn vặt.

Xem ra, cần chút thời gian để thích nghi với thân thể này.

Vừa xoay người định rời đi, bên tai bỗng vang lên tiếng “xèo xèo” lạ lẫm.

Ngay bên cạnh, tại cổ của hắc đỉnh, nơi dính chút máu khi nãy của nàng, đang phát sinh biến hóa

Bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được, chỗ máu kia đang thấm vào đỉnh..

Một luồng hàn khí từ lòng bàn chân xộc thẳng lên tim, nhưng sự hiếu kỳ mãnh liệt khiến nàng không tự chủ được mà bước tới.

Vừa chạm tay vào đỉnh, một màn kỳ dị đã xảy ra.

“Vèo——”

Chiếc hắc đỉnh vốn phải hai ba người hợp sức mới nâng nổi, bỗng hóa thành một đạo hắc quang, lặng lẽ chui tọt vào lòng bàn tay nàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play