Chương 2: Hắc Đỉnh Thần Bí

Ngay khoảnh khắc hắc đỉnh đi vào cơ thể, trong lòng bàn tay đau như bị ngàn đao xuyên.

Đến khi Diệp Lăng Nguyệt hồi thần, chiếc cổ đỉnh kia đã biến mất không thấy đâu.

Nàng cúi đầu nhìn lòng bàn tay, chỉ thấy nơi ấy hiện ra một dấu ấn hình tiểu đỉnh.

Ấn đỉnh chỉ lớn chừng móng tay, hình dạng chẳng khác gì cổ đỉnh khi nãy.

Cổ đỉnh nhập thể, giống như đã in từ trong da thịt từ trước, cho dù nàng có cố gắng lau đi thế nào, dấu ấn ấy vẫn không biến mất.

Dù có nhiều điều nghi hoẵ nhưng nàng quDiệp định cứ hồi phủ trước đã.

Rời khỏi từ đường, nàng đi về phía hậu viện phía sau.

Nơi nàng ở gọi là Bắc Trang của Diệp gia, chia thành hai khu: phía trước là từ đường- nơi thờ tổ tiên của Diệp gia; phía sau là hậu viện, nơi Diệp Lăng Nguyệt,mẫu thân và một lão nô  cùng sinh sống trong nhiều năm qua. Họ dựa vào khoản trợ cấp ít ỏi lay lắt qua ngày.

Trước mắt là mấy gian phòng thấp bé, vốn là nhà kho sửa lại mà thành. Trước nhà có mấy con gà, bên cạnh là một luống rau nhỏ, đây là nơi nàng sinh sống.

“Tiểu tiểu thư, người đã trở về.” Một lão phụ nhân mặt đầy nếp nhăn từ trong nhà đi ra, vừa ho sù sụ vừa tươi cười đón nàng .

Lão phụ nhân ấy, chính là Lưu ma ma, một nô tài trung thành với mẫu thân nàng. Bao năm qua, việc ăn ở của nàng và mẫu thân đều do một tay bà lo liệu.

“Lưu ma, thân thể người chưa khỏi, sao lại xuống giường?” Diệp Lăng Nguyệt nhớ, thường ngày chính Lưu ma chịu trách nhiệm quét tước từ đường.

Gần đây, Lưu ma nhiễm bệnh, “ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt” không đành lòng để bà cực nhọc thêm nữa, nên mới gắng sức thay bà đi quét dọn, vì thế mà đụng phải bọn Vương Quý, bị đánh chết tức tưởi.

Một lời hỏi thăm đơn giản ấy cũng khiến Lưu ma ma ngẩn ra, kinh ngạc đến rơi nước mắt.

“Tiểu tiểu thư... người không ngốc nữa sao?” Lưu ma kích động nắm lấy tay Diệp Lăng Nguyệt, chăm chú quan sát nàng từ trên xuống dưới.

Đôi mắt của Diệp Lăng Nguyệt giờ đây sáng ngời, không còn đờ đẫn như trước. Lưu mama vui mừng đến nỗi vừa ôm nàng vừa khóc nức nở.

“Lưu ma, đừng khóc nữa, bên ngoài gió lớn, vào trong nhà rồi hãy nói.” Diệp Lăng Nguyệt âm thầm cảm thán, ngốc nữ cũng có cái hay, ít ra bây giờ giả vờ mất trí, sẽ không bị ai hoài nghi.

Vào tới trong phòng, thấy nàng y phục lấm lem, Lưu ma vội mang nước nóng đến cho nàng rửa mặt chải đầu, lại vội vã vào bếp nấu cơm.

Nhân lúc Lưu ma chưa quay lại, Diệp Lăng Nguyệt đưa mắt quan sát xung quanh.

Căn phòng này rất nhỏ, chỉ có vài món đồ cũ kĩ: một cái bàn gỗ, vài cái ghế, bên cnahj là một cái gương.

Nàng bước đến, trong gương hiện ra dung mạo “Diệp Lăng Nguyệt”.

Đó là một thiếu nữ da vàng, người gầy guộc nhưng ngũ quan tinh xảo, mắt cong, mi dài, là một mỹ nhân.

Sau đó  nàng bỗng thấy dưới chân bàn kê hai quyển sách, tiện tay nhặt lên xem, ngoài bìa đề chữ: 《Đại Hạ Chí》và《Võ Giả Nhập Môn》.

Hai quyển sách ấy đã lâu không có ai đụng đến, bụi bám dày đặc.

Mở sách ra đọc, nàng đại khái hiểu được thế giới mình đang sống.

Nơi đây là quốc gia mang tên Đại Hạ. Bên trong quốc thổ có nhiều quận phủ, Diệp gia cư ngụ tại Trấn Thu Phong, nằm ở phía  Bắc của Đại Hạ.

Địa thế Đại Hạ hiểm trở, chốn thâm sơn cùng cốc, thường có mãnh thú hung tàn xuất hiện.

Dân trong thiên hạ, bất kể phàm nhân hay thế gia tử đệ, mười người thì hết tám chín đều học võ. Theo trình độ tu luyện, võ giả phân thành Luyện Thể Cửu Trọng, Hậu Thiên và Tiên Thiên.

Khác biệt giữa võ giả và phàm nhân chính là đan điền – nơi tụ nguyên lực trong cơ thể.

Nguyên lực ư?

Diệp Lăng Nguyệt khẽ giật mình, cảm nhận được trong đan điền nàng có một luồng khí yếu ớt đang chuyển động.

Chẳng lẽ, ngốc nữ này cũng là võ giả? Có thể đang ở cấp độ Luyện thể sơ kì?

“Tiểu tiểu thư, sao người lại cầm sách kê chân bàn vậy?” Đúng lúc ấy, giọng nói tò mò của Lưu mama vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.

“Lưu ma ma, ta trước kia từng học qua võ công sao?” Nàng buông quyển sách xuống.

Nàng có thể khẳng định, luồng khí trong đan điền chính là nguyên lực mà sách nhắc đến.

“Hồi nhỏ người có học vài chiêu thức với phu nhân nhà ta.” Lưu ma ma dọn xong bát đũa.

Vài chiêu thức mà đã có thể luyện ra nguyên lực, chẳng lẽ tiền thân của thân thể này không phải ngốc nữ, mà là thiên tài luyện võ?

Nàng ngẫm nghĩ, ánh mắt lại rơi vào trên bàn — chỉ có một bát cơm với một đĩa rau xào khô khốc.

“Thường ngày chúng ta ăn như vậy thôi sao?” Chẳng trách thân thể này vừa nhỏ lại vừa gầy.

“Tiểu tiểu thư, chúng ta cạn tiền rồi. Phụ tử Vương quản gia ăn chặn bổng lộc Bắc Trang.” Lưu ma thở dài.

Vương quản gia chính là phụ thân của Vương Quý, là người nắm quyền sự vụ Bắc Trang.

Mẫu tử Diệp gia vốn không được coi trọng, đến cả hạ nhân cũng chèn ép họ, ngay cả bổng lộc cũng bị khấu trừ.

“Việc bổng lộc, mẫu thân cũng mặc kệ?” Mẫu thân nàng là tam tiểu thư của gia chủ Diệp gia, sao lại bị người ta đối xử lạnh nhạt đến thế?

Ầm!

Cửa bị đá văng ra, một thiếu niên cùng bọn gia nô nghênh ngang bước vào.

“Quản thì được gì, ngốc nữ vẫn là ngốc nữ, ngươi tưởng mẫu thân  ngươi còn là thiên tài được người người ngưỡng mộ năm xưa sao? Nay bà ta đã là phế nhân, còn ai quan tâm sống chết của một phế vật?” Thiếu niên áo hoa, mũi hếch lên trời, trông chẳng khác gì một con bê con, vẻ ngạo mạn không thể tả.

Người vừa xông vào không ai khác, chính là biểu ca của Diệp Lăng Nguyệt – Diệp Thanh.

Sau khi Vương Quý đánh “chết” nàng, lòng vẫn lo sợ, liền gọi chủ nhân đến xử lý.

Diệp Thanh lục soát từ đường, không thấy thi thể, biết nàng vẫn chưa chết.

Đến hậu viện, nghe thấy tiếng nàng cùng Lưu ma ma trò chuyện, hắn không ngờ ngốc nữ chẳng những chưa chết, lại còn thông tuệ hẳn ra.

“Lục tiểu thiếu gia, sao người có thể nói tam tiểu thư như vậy? Người là cô cô ruột của người đấy.” Lưu ma ma thấy bộ dạng dữ tợn của bọn họ, biết chẳng phải chuyện gì hay, vội che chở tiểu thư phía sau.

“Cô cô? Cũng xứng à? Bà ta chỉ là một phế vật bị người ta ruồng bỏ, làm mất hết thể diện Diệp gia.” Diệp Thanh nhổ một ngụm nước bọt.

“Ngươi nói cái gì? Lặp lại thử xem!” Ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt lạnh như sắt, nguyên lực trong đan điền vì phẫn nộ mà sục sôi.

“Lặp lại trăm lần cũng được! Ngốc nữ, để ta nói cho ngươi biết, mẫu thân ngươi bị phụ thân ngươi đuổi khỏi phủ chỉ vì một nữ nhân khác , còn bị đánh trọng thương, mất hết mặt mũi Diệp gia. Mẫu tử các ngươi đều là thứ tiện nhân không ai cần, còn mặt dày ăn bám Diệp gia.” Diệp Thanh cùng đám nô bộc cười ha hả.

Những lời ấy, xưa kia mỗi lần họ ức hiếp “Diệp Lăng Nguyệt”, đều mang ra sỉ nhục.

Mà khi đó, “Diệp Lăng Nguyệt” chỉ biết khóc lóc cầu xin. Nhưng hôm nay, mọi sự đều đã khác.

Tận đáy lòng nàng, oán hận như núi lửa phun trào, mối hận đã bị vùi lấp suốt mười ba năm qua.

Nàng đẩy Lưu ma ma ra, chân vừa điểm đất, tung mình lao thẳng về phía Diệp Thanh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play