Giữ dao găm lại sợ bị phát hiện, vứt đi lại sợ người ta lần ra manh mối. Nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất là tìm chỗ vắng chôn kỹ đi.
Lang thang một hồi, nàng phát hiện một tòa trạch viện, phía sau có mảnh đất hoang hẳn lâu không người qua lại.
Trì Hề Ninh quyết định chôn dao găm ở đó.
Nhảy vào sân, quan sát xung quanh xác nhận không người, nàng mới chọn chỗ, bắt đầu đào hố.
Bới bới, đào đào, cào cào...
"Nghênh Hạ cô nương?!"
Giọng nói đầy kinh ngạc vang lên khiến nàng giật mình. Nàng theo tiếng ngẩng đầu nhìn, Tiêu Cận Xuyên cùng hộ vệ Mạc Hành đang đứng ở chỗ ngoặt của hành lang nhìn nàng.
Đêm tối mịt mờ, hai người bọn họ đều mặc đồ đen. Ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt ngọc bích của Tiêu Cận Xuyên, nếu không có ánh sáng ấy, nàng đã tưởng đó chỉ là bóng tối.
Trì Hề Ninh cứng đờ, da đầu tê dại.
Toi rồi! Hoa khôi Nghênh Hạ vừa mới vất vả "offline" được 12 canh giờ đã phải "online" trở lại!
Đào hố làm cái gì? Tìm cái hồ ném xuống không được sao?!
Ngu muốn khóc!
Mạc Hành vui mừng tiến lại gần: "Nghênh Hạ cô nương sao lại ở đây? Cố ý đến tìm chủ tử sao?"
Hừ! Ta tránh không kịpđây, còn dám cố ý tìm làm gì?
Trì Hề Ninh gượng cười: "Đúng... đúng vậy."
Lời này vừa nói ra, ý cười trên mặt Mạc Hành tươi hơn, trong khi sắc mặt Tiêu Cận Xuyên lại âm trầm.
Hắn nhìn thoáng qua con dao trong tay nàng, nhíu nhíu mày: "Ngươi đào hố làm gì?"
Trì Hề Ninh nhìn hố, nhìn dao, gân xanh trên trán giật giật, vội đứng lên giấu dao sau lưng, cười gượng: "Cái này... một ngày không gặp như ba thu, tính ra đã cả ngày không gặp công tử."
"Nên... nên ta đến thăm, còn cái hố này... tại chờ lâu quá buồn tay nên đào chơi."
Tiêu Cận Xuyên tức khắc cười lạnh, nhìn nụ cười cứng đờ trên mặt nàng, nhàn nhạt nói: "Thật sao?"
"Thật thật thật!" Trì Hề Ninh gật đầu lia lịa: "Ta... ta đã thăm xong, không làm phiền công tử xử lý chính sự nữa, cáo từ!"
Nói xong, không đợi hắn nói thêm, nàng vội nhảy lên mái nhà biến mất.
Tiêu Cận Xuyên nhíu mày nhìn theo bóng dáng nàng, lạnh giọng ra lệnh với Mạc Hành: "Đuổi theo, xem rốt cuộc người đứng sau là ai!"
Mạc Hành vâng lệnh lập tức đuổi theo. Chẳng bao lâu đã quay về, nét mặt hơi hổ thẹn: "Thuộc hạ... mất giấu rồi."
Kết quả này không ngoài dự đoán. Tiêu Cận Xuyên chỉ nhíu mày: "Khinh công tuy không phải sở trường của ngươi, nhưng người vượt mặt ngươi cũng hiếm. Nàng ta tuổi trẻ đã có khinh công thượng thừa, ắt hẳn có người đào tạo từ nhỏ."
Mạc Hành ngơ ngác: "Ý gia là... có người cố ý sai Nghênh Hạ cô nương tiếp cận gia?"
Chẳng lẽ không phải do Nghênh Hạ ái mộ gia chủ nên mới cố ý tới giúp đỡ sao?
Tiêu Cận Xuyên không trả lời, mà đi đến chỗ Trì Hề Ninh vừa ngồi, nhìn nhìn cái hố nàng đào, nhíu mày không nói.
Bỗng hắn ra lệnh: "Lập tức gọi nhóm Mạc Vị về, cái gọi là tàn dư triều trước tập kết, rất có thể là cạm bẫy."
Mạc Hành nghe lời này tức khắc căng thẳng, lập tức đi truyền lệnh.
Hơn nửa canh giờ sau, Mạc Hành trở về cùng mấy người mặc áo đen, quần áo rách tả tơi, người đầy mùi máu tanh.
Mạc Hành vừa thấy Tiêu Cận Xuyên lập tức nói: "Gia quả thật thần cơ diệu toán! Nơi đó quả nhiên đều không phải là nơi tiền triều dư nghiệt tập kết, mà là một cái bẫy, may mà thuộc hạ đến kịp, không để kế gian của những kẻ đó thực hiện được!"
Tiêu Cận Xuyên sắc mặt phức tạp, nhìn xuống cái hố dưới chân không nói.
Mạc Hành theo ánh nhìn của hắn, chợt hiểu ra: "Thuộc hạ biết rồi! Nghênh Hạ cô nương khuya khoắt đến đào hố, là để nhắc nhở gia có cạm bẫy, kêu gia hãy cẩn thận!"
Hắn cảm động, thậm chí còn quay sang khuyên chủ: "Gia sau này gặp Nghênh Hạ cô nương thì đừng lạnh nhạt nữa, Nghênh Hạ cô nương sẽ đau lòng lắm."
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Cận Xuyên thoáng đen lại, nhưng Mạc Hành vẫn hồn nhiên không nhận ra, hãy còn tiếp tục cảm động: "Nàng ấy đối với gia thật tình sâu nghĩa nặng, trả giá không cần báo đáp!"
Mạc Vị thấy sắc mặt chủ nhân không ổn, vội lấy cánh tay huých Mạc Hành, ho nhẹ một tiếng nói: "Nơi này là chỗ gia tạm thời định làm nơi nghị sự, Nghênh Hạ cô nương làm sao biết được mà còn cố ý đến nhắc nhở? Huống chi chuyện tàn dư triều trước, gia cũng mới biết gần đây, sao nàng có thể biết được bố trí của gia."
Nghe thế, Mạc Hành sửng sốt. Đúng vậy, vô luận là bố trí đuổi giết dư nghiệt tiền triều, hay là nghị sự ở đây, đều là việc cực kỳ tư mật, nghênh Hạ cô nương làm thế nào biết được?
Hắn ta nhíu mày, chần chờ: "Vậy... là có nội gián?"
Tiêu Cận Xuyên nhăn mày, lạnh lùng phun một chữ: "Tra!"
Mạc Hành và Mạc Vị nghe vậy tức khắc ôm quyền lĩnh mệnh: “Vâng!”
Tiêu Cận Xuyên nhấc chân trở về, đi được nửa đường đột nhiên dừng bước, nhàn nhạt mở miệng nói: "Lấp cái hố đó đi, đừng để lộ dấu vết."
Mạc hành và Mạc Vị theo tiếng lĩnh mệnh, nhìn theo hắn rời đi.
Đợi cho hắn bóng dáng biến mất không thấy, Mạc Hành mới thở dài thất vọng: "Gia thật là ý chí sắt đá, Nghênh Hạ cô nương vì hắn như vậy mà vẫn không động lòng."
Mạc Vị cười: "Gia không động lòng sao lại bảo lấp hố?"
Mạc Hành trợn mắt: "Động lòng kiểu đó à?!"
Mạc Vị mỉm cười. Chủ nhân có động lòng hay không hắn ta không biết, nhưng hắn ta biết chủ nhân đã tin lời Mạc Hành, cho rằng Nghênh Hạ cô nương nhiều lần giúp đỡ là hành động trái ý chủ nhân của nàng.
Nên mới bảo họ lấp hố, cố ý phân phó chớ làm lộ giấu dấu vết để tránh Nghênh Hạ bị chủ nhân biết được mà trừng phạt.
Hắn ngừng lại suy nghĩ nhìn về phía Mạc Hành nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, làm việc đi.”
Trì Hề Ninh hoàn toàn không biết sau khi nàng rời đi đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy.
Sau khi rời đi, vốn định tìm cái hồ ném dao đi, nhưng lại phát hiện có người theo dõi.
Cũng may nàng là ám vệ, học bản lĩnh che giấu tung tích từ nhỏ, nhưng dù vậy nàng cũng vất vả lắm mới thoát được. Nhìn trời đã quá giờ thay phiên, rốt cuộc bất chấp chủy thủ gì đó, nàng vội vã trở về Ninh vương phủ.
Nhưng mà, vừa bước vào cổng, nàng đã biết không ổn rồi.
Tề Hạo đen mặt đứng ở trong cánh cửa phủ đệ, lạnh lùng nhìn nàng: "Cũng nỡ về rồi đấy à?"