Trì Hề Ninh lập tức căng da đầu.
Mấy nam chính tiểu thế giới này bị bệnh gì vậy? Đêm khuya không ai chịu ngủ hết vậy?!
Đúng vậy, Tề Hạo và Tiêu Cận Xuyên chính là nam chính của hai bộ tiểu thuyết khác nhau. Đừng hỏi cốt truyện, ba bộ sách mà không có hệ thống nhắc nhở, những tình tiết không liên quan đến nàng, Trì Hề Ninh căn bản không nhớ nổi!
Nàng cúi đầu thấp giọng: "Chủ tử."
"Hừ!" Tề Hạo cười lạnh: "Trong mắt ngươi còn có bổn vương là chủ không?!"
"Tất nhiên là có!" Trì Hề Ninh vội nói: "Lòng trung thành của thuộc hạ, trời đất chứng giám!"
"Hay cho câu trời đất chứng giám!" Tề Hạo lại cười lạnh: "Bổn vương thấy ngươi đã quên mất ai là chủ rồi!"
Hắn rõ ràng đã nổi giận, lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi biết bổn vương đã đợi ở đây bao lâu rồi không?"
Trì Hề Ninh không dám hé răng. Tự ý rời phủ còn để chủ nhân chờ đợi, đây là phạm vào đại kỵ của ám vệ, nói gì cũng là sai.
Nàng quỳ phịch xuống đất, thành khẩn nhận lỗi: "Thuộc hạ biết tội."
Tề Hạo lạnh lùng nhìn nàng, chỉ thấy trong lòng bốc lửa: "Tịch Ninh, xem ra bình thường bổn vương đối với ngươi quá tốt! Người đâu, lôi xuống đánh hai mươi trượng!"
Hai mươi trượng?!
Trì Hề Ninh lập tức hoảng hốt. Nếu mang thương về, làm sao giải thích với mọi người ở phủ Trì quốc công?
Mắt thấy Tịch Mặc sắp tiến lên, nàng vội lao về phía trước.
Một lần quen, hai lần thành thạo, việc ôm đùi Tề Hạo giờ đây nàng đã trở nên vô cùng thuần thục.
Nàng xông tới ôm chặt đùi hắn, khóc lóc: "Chủ tử, thuộc hạ thật sự biết lỗi rồi! Thuộc hạ thề trời, sau này tuyệt đối không tự ý rời phủ nữa, cầu xin chủ tử tha cho lần này!"
Trán Tề Hạo nổi gân xanh, quát: "Buông ra!"
"Không buông!" Trì Hề Ninh ôm chặt hơn, mặt áp sát vào đùi hắn, sợ bị đá ra: "Chủ tử, thuộc hạ thật sự biết lỗi rồi, xin chủ tử cho thuộc hạ cơ hội cuối cùng! Thuộc hạ đảm bảo đây là lần cuối!"
Tay Tề Hạo nắm chặt. Hôm qua nàng đã dùng chiêu này, hôm nay lại định lặp lại?!
Nhiều người nhìn như vậy, nàng thật sự không biết xấu hổ là gì sao?!
Nếu không phải vì nàng là đứa nhỏ hắn tự tay nhặt về, lại tự mình dạy dỗ, hắn đã sớm một cước đá chết rồi, đỡ phải chướng mắt!
Tề Hạo rũ mắt, chợt thấy đôi môi nàng hơi tái nhợt, mắt nhắm nghiền, lông mi run rẩy.
Nàng sợ rồi.
Suy cho cùng cũng là nữ tử, cả phủ đều là nam nhân, bị đánh hai mươi trượng trước mặt mọi người, nhất định là da tróc thịt bong...
Tề Hạo nhíu mày, giọng chung quy là không còn lạnh lùng nữa: "Buông ra!"
Nghe giọng hắn dịu xuống, Trì Hề Ninh mở mắt ngước nhìn, do dự: "Còn trượng..."
Tề Hạo đau đầu. Người hạ lệnh đánh trượng là hắn, nhiều người nhìn như vậy, nếu hắn lật lọng, sau này còn trị được ai?
Hơn nữa, hắn đã đợi cả canh giờ ở đây nàng mới trở về, nếu không phạt, sau này chẳng phải là nàng còn lấn tới!
Thấy thần sắc hắn, Trì Hề Ninh chợt hiểu, vội nói: "Thuộc hạ biết phạm đại tội, không dám mong chủ tử tha thứ, chỉ xin cho chút thể diện, xử phạt riêng."
Tề Hạo nhìn nàng thần sắc phức tạp, im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn theo ý nguyện của nàng gật đầu: "Chuẩn."
Nghe vậy, Trì Hề Ninh tức khắc mừng rỡ. "Xử phạt riêng" thực ra đã là tha cho nàng, vì đánh trượng là đánh vào mông, nàng còn là trinh nữ, bị đánh mông thì còn gì là thể diện.
Nàng vội thấy chuyển biến tốt bèn dừng ngay, buông đùi hắn.
Nhưng khi buông còn luyến tiếc liếc nhìn thoáng qua.
Cái đùi này ôm khá được.
Chiêu này dùng hoài không chán.
Nhìn ánh mắt lưu luyến ấy, cơ đùi Tề Hạo không tự chủ run lên. Hắn lạnh mặt, vung ống tay áo quay đi: "Theo bổn vương!"
Trì Hề Ninh vội đứng dậy, hớn hở chạy theo.
Nhìn bóng lưng nàng, Tịch Cảnh nhìn Tịch Mặc, do dự hỏi: "Vậy còn đánh trượng không?"
Tịch Mặc liếc nhìn: "Chủ tử nói cho nàng thể diện, có nói khi nào thi hành hay thi hành thế nào không?"
Tịch Cảnh chợt bừng tỉnh đại ngộ, ghen tị nhìn theo bóng dáng biến mất của Trì Hề Ninh, thấp giọng: "Nếu sau này ta phạm lỗi, học Tịch Ninh ôm đùi chủ tử có được không?"
Tịch Mặc nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, nhàn nhạt nói: "Ngoài nghĩa địa còn nhiều chỗ trống, muốn đi ta có thể đưa tiễn một đoạn đường."
"Thôi thôi!" Tịch Cảnh vội khoát tay: "Ta chỉ nói đùa thôi!"
Tịch Mặc nhìn hắn, thấp giọng: "Tịch Ninh do chủ tử tự tay dạy dỗ, tình nghĩa không tầm thường. Nay nàng đột nhiên thay đổi tính cách, chủ tử tuy không nói nhưng trong lòng vẫn chiều chuộng. Bằng không, đã không đứng đợi cả canh giờ. Ngươi từng thấy chủ tử đợi ai ngoại trừ Hoàng thượng chưa?"
Nói xong, Tịch Mặc biến mất, để lại Tịch Cảnh khiếp sợ đứng đó, vẫn chưa hồi phục tinh thần.
...
Trì Hề Ninh theo Tề Hạo vào thư phòng, vừa vào đã thuận tay khép cửa lại.
Thấy động tác này, trán Tề Hạo lại nổi gân, lập tức đi vào sau án thư ngồi xuống mới lạnh giọng hỏi: "Nói đi, đêm nay lại đi đâu?!"
Trì Hề Ninh nhìn bóng dáng của hắn, khẽ nhướng mày. Hành động nhanh thế, sợ nàng lại ôm đùi sao?
Thật ra cần gì?
Chui gầm bàn nàng cũng làm được, so với mạng sống, mặt mũi là cái gì?
Nhớ trước đây vì hoàn thành nhiệm vụ, dưới sự trợ giúp của hệ thống, hãm hại lừa gạt, trò vô sỉ nào nàng chưa từng trải qua?
Trách thì trách nàng không phải nhân viên cao cấp, không nhận được nhiệm vụ quan trọng, chỉ có thể dùng thủ đoạn ti tiện để đạt mục đích.
Về chuyện tối nay đi đâu, Trì Hề Ninh thật sự không nghĩ ra lời nói dối nào. Chẳng lẽ nói nửa đêm ra ngoài ngắm cảnh?
Tề Hạo đối với nàng vẫn rất tốt, độ bao dung cao. Hơn nữa hắn đã biết chuyện nàng và Tiêu Cận Xuyên, nàng không giấu giếm nữa, thành thật từ tay áo lấy con dao găm ra, nhìn hắn nói: "Tối qua khi giả chết bỏ chạy, thuộc hạ lỡ mang theo dao găm của Tiêu thừa tướng."
"Thuộc hạ nghĩ mãi, giữ lại không ổn, nên định đem chôn. Ai ngờ vừa đào hố xong đã gặp Tiêu thừa tướng."
Lại là Tiêu Cận Xuyên.
Tề Hạo nheo mắt, cười lạnh: "Hai ngươi duyên phận thật sâu, có cần bổn vương làm chủ, tặng ngươi cho hắn làm thiếp không?"
Thiếp?
Trì Hề Ninh vội lắc đầu: "Không cần không cần! Thuộc hạ sống là người của chủ tử, chết là ma của chủ tử, đời đời kiếp kiếp chỉ thuộc về chủ tử!"
"Hừ!" Tề Hạo cười nhạt: "Một kiếp đã đủ phiền, còn đời đời kiếp kiếp!"
Giá như thời gian quay ngược, hắn nhất định không nhặt thứ đồ chướng mắt này về!