Trì Hề Ninh muốn hét vào mặt Tiêu Cẩn Xuyên: Thứ gì che mắt ngươi vậy?!

Là bóng đêm ư?

Không!

Là bệnh đục thủy tinh thể của ngươi!

Tức chết đi được!

Là ngực nàng không đủ đầy, hay eo không đủ thon?

Đêm qua trong bóng tối lúc nàng đào hố, hắn còn nhận ra nàng! Thế mà hôm nay chỉ che nửa mặt, hắn đã không nhận ra rồi?!

Dù nàng thay trang phục, nhưng toàn màu đen có khác gì nhau?

Hắn không mù thì là gì?!

Trì Hề Ninh ưỡn ngực, ho khẽ một tiếng.

Tề Hạo nhíu mày nhìn nàng.

Tiêu Cẩn Xuyên thấy nàng chưa nhận lệnh, hỏi: "Vị thiếu hiệp này còn thắc mắc gì sao?"

Trì Hề Ninh lại ưỡn ngực lần nữa.

Tề Hạo đưa tay lên trán, khó có thể nhìn thẳng, hắn tuyệt đối không muốn thừa nhận đây là thứ hắn mang ra từ phủ!

Tiêu Cẩn Xuyên quay sang Tề Hạo: "Hay vị này không thể nói?"

Ngươi mới là người câm! Cả nhà ngươi đều là người câm!

Trì Hề Ninh tức phát điên, chuẩn bị mở miệng thì Tề Hạo trừng mắt, gật đầu: "Khiến thừa tướng chê cười rồi."

Tiêu Cẩn Xuyên tỏ ra hiểu chuyện, gật gật đầu: "Đôi khi thanh tĩnh cũng tốt. Vậy phiền vương gia đảm nhận nhiệm vụ chặn đường rồi."

Tề Hạo gật đầu, nhíu mày liếc Trì Hề Ninh: "Còn không mau đi!"

Nàng phụng phịu theo hắn rời đi.

Hai người lợi dụng bóng đêm len lỏi giữa các bóng cây, chẳng mấy chốc đã đến vị trí chỉ định.

Hai người họ tới sớm, thuyền chưa tới, để tránh đánh động, điểm mai phục cách bến tàu một khoảng.

Vừa ẩn núp xong, Trì Hề Ninh đã phụng phịu: "Hắn mù à? Thuộc hạ toàn thân là nữ tử thế này hắn không thấy sao?!"

Nàng chỉ vào ngực mình, nhìn Tề Hạo: "Không... rõ ràng sao?"

Ánh mắt Tề Hạo vô thức lướt xuống theo động tác tay của nàng, chợt nhận ra nàng đang chỉ cái gì, lập tức đỏ cả tai, quay mặt đi nghiến răng: "Sao ngươi không biết xấu hổ vậy?!"

Chỉ chỉ trỏ trỏ mà không biết xấu hổ…

Trì Hề Ninh khịt mũi: "Hắn đúng là mù!"

Gió đêm thổi qua, nhiệt độ bên tai Tề Hạo  mới lui đi, nhìn ra bến tàu thấp giọng nói: "Thế nào? Ngươi mong hắn nhận ra ngươi hay sao?"

"Cũng không phải." Nàng nhìn về phía bến tàu: "Thuộc hạ chỉ tức vì hắn không nhận ra thân phận nữ tử của thuộc hạ, sớm biết thế đã không cần trốn tránh vất vả thế."

Tề Hạo nghiêng đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Tiêu Cẩn Xuyên có khả năng nhớ lâu, nên trừ khi cần thiết, hắn sẽ không tùy tiện quan sát người hay vật. Ngươi là ám vệ của bổn vương, để tránh bị nhận ra, hắn đương nhiên không nhìn kỹ. nên không phát hiện khác thường."

Trì Hề Ninh bĩu môi, khó trách hắn chỉ nhìn nàng hai lần. Tối lửa tắt đèn, e rằng hắn chỉ thấy cô là... một con người!

Nàng hừ một tiếng: "Nói tóm lại là đặc trưng của thuộc hạ không đủ nổi bật."

Tề Hạo lười tranh cãi những cái này, im lặng.

Bầu không khí trầm xuống, Trì Hề Ninh nhìn bến tàu vắng lặng, thấp giọng: "Đêm lạnh gió lớn, chủ tử hà tất phải tự mình ra trận cho chịu tội?"

Tề Hạo thấp  giọng: "Bởi bổn vương từng gặp hắn một lần."

Trì Hề Ninh kinh ngạc nhìn hắn: "Chủ tử đã gặp hậu duệ hoàng tộc tiền triều?!"

"Ừ." Tề Hạo hơi gật đầu, nghiêm mặt nhìn nàng: "Chuyện này chỉ nói với ngươi, tuyệt đối không được tiết lộ. Nếu để lộ, bổn vương sẽ tự tay kết liễu ngươi!"

"Nguy hiểm thế?" Trì Hề Ninh giật mình, sau đó liên tục xua tay: "Vậy chủ tử đừng nói với thuộc hạ nữa, thuộc hạ sợ chết!"

Nhìn bộ dạng vội vàng lắc đầu xua tay cự tuyệt của nàng, Tề Hạo mặt đen như mực.

Bình thường thuộc hạ nghe chủ nhân nói vậy, không nên tỏ lòng trung thành sau đó thề tuyệt không tiết lộ nửa phần sao? Chủ tử báo cho thuộc hạ, đây là bí mật chỉ có ngươi biết, thuộc hạ không nên cảm kích lòng tin của chủ tử sao sao?

Sao nàng không những không cảm động rơi nước mắt, lại còn lại tránh như tránh tà?!

Tề Hạo nghiến răng: "Không được! Hôm nay ngươi muốn nghe cũng phải nghe, không muốn cũng phải nghe!"

"Không không không!"

Trì Hề Ninh lắc đầu như trống bỏi, toàn thân phản đối, thấy Tề Hạo chuẩn bị mở miệng, nàng vội bịt tai cúi đầu như đà điểu: "Không nghe không nghe không nghe! Biết nhiều bí mật chết sớm, thuộc hạ muốn sống thêm mấy năm nữa!"

Tề Hạo đen mặt, trực tiếp điểm huyệt nàng, tức giận kéo tay nàng xuống.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, hắn nghiến răng, lạnh lùng: "Hôm nay ngươi không nghe cũng phải nghe!"

Trì Hề Ninh muốn khóc, vừa mở miệng định nói, Tề Hạo đã tay mắt lanh lẹ điểm huyệt câm.

Trì Hề Ninh:....

Chết tiệt! Sáng mới dùng chiêu này với Ân thị, tối đã bị Tề Hạo dùng lại. Đây gọi là báo ứng sao?

Nàng ấm ức nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Tề Hạo im lặng, hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt đó.

Hừ! Còn biết chột dạ!

Tề Hạo ho khẽ, nhìn phía trước, thấp giọng: "Có một bí mật ngươi có thể không biết - Thái hoàng thái hậu không phải bệnh tật mà mất, mà bị phụ hoàng ban cho rượu độc. Năm đó ta và hoàng huynh mới 4 tuổi, vẫn là hài đồng ngây thơ."

"Lúc đó phụ hoàng và Thái hoàng thái hậu đã đến hồi quyết liệt. Bà ta đánh đòn phủ đầu sai người bắt chúng ta đến Từ Ninh cung."

Nói đến đây, Tề Hạo dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo, rõ ràng trải nghiệm ở Từ Ninh cung để lại cho hắn ám ảnh khôn nguôi.

Không may, Trì Hề Ninh biết ám ảnh lớn nhất đó là gì.

Một lúc sau, Tề Hạo bình tĩnh lại mới nói tiếp: "Thái hoàng thái hậu dùng mạng sống của chúng ta uy hiếp phụ hoàng thỏa hiệp. Phụ hoàng bí mật phái ân sư của chúng ta - thế tử Trì Dung Phong phủ Trì quốc công dẫn quân phát động cung biến, giải cứu chúng ta."

Trì Hề Ninh chớp mắt, không biết hắn nói những thứ này với nàng để làm gì, ngay cả Tịch Cảnh cũng biết thì cũng không tính là bí mật gì đâu? Lại nói, chuyện này liên quan gì đến hậu duệ tiền triều?

Như thể đọc được suy nghĩ của nàng, Tề Hạo nhìn về phía nàng tiếp tục: "Ta và hoàng huynh là song sinh, nhỏ tuổi gần như giống hệt. Trước khi Trì tướng quân đánh vào Từ Ninh cung, đã khống chế hơn nửa hoàng cung, Thái hoàng thái hậu biết đã mất thế, nhưng vẫn giãy giụa không từ bỏ, dò hỏi ai mới là thái tử."

"Hoàng huynh không do dự đứng ra. Ta trầm mặc hồi lâu, nói với huynh đa tạ đã thế thân cho ta, nhưng là thái tử nước Tề, ta không thể trốn sau lưng đệ đệ'. Hai chúng ta tranh luận rất lâu, cuối cùng Thái hoàng thái hậu tin ta là thái tử, sai một thái giám đưa ta đi theo mật đạo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play