Người xưa dậy sớm, giờ Mão đã phải lên triều, sau nửa đêm đi làm chuyện xấu chẳng phải đợi người ta bắt tại trận sao?
Quan trọng nhất là, Tề Hạo vốn quá không muốn nàng lại có tiếp xúc với Tiêu Cẩn Xuyên. Câu nói của cô tuy nghe ngỗ ngược, nhưng cũng hợp ý hắn mà?
Thật sự, Trì Hề Ninh không hiểu nổi hôm nay Tề Hạo bắt nàng đi theo là để làm gì.
Chẳng lẽ... để thử phản ứng của nàng khi gặp Tiêu Cẩn Xuyên?
Bỗng nhiên nàng bừng tỉnh!
"Thêm một người như nàng không nhiều lên, bớt một người như nàng cũng không ít đi" - câu này suýt nữa khiến Tề Hạo giận tím mặt muốn đánh nàng một trận ngay lập tức!
Hắn tự tay đào nàng lên từ tuyết, tự tay dạy dỗ, một người đang yên đang lành, vậy mà giờ đây lại biến thành cái đức hạnh này?!
Đến nay Tề Hạo vẫn không hiểu vấn đề xảy ra từ chỗ này, là do mình dạy sai, hay là nàng trưởng thành, ra ngoài thấy thế giới phồn hoa nên bộc lộ bản chất?
Nhưng chuyện bị thương mà nàng nói quả thực là vấn đề. Rốt cuộc nàng vẫn là nữ nhi...
Không đúng!
Tề Hạo đột nhiên nhíu mày, lạnh giọng: "Bị thương chẳng phải có nữ y sao? Thân làm ám vệ, phục tùng mệnh lệnh của chủ tử là thiên chức! Rốt cuộc ngươi là chủ hay ta là chủ?!"
Ái chà, lại giận đến mức quên cả xưng "bổn vương".
Trong lòng Trì Hề Ninh thầm cười, mặt vẫn giữ vẻ ngây thơ: "Dĩ nhiên ngài là chủ. Thuộc hạ chỉ nghĩ, dù nói thế nào mình cũng là người của chủ tử, nếu bị thương, rốt cuộc người đau lòng chẳng phải là chủ tử sao?"
Lời vừa dứt một loạt tiếng hít hà kinh ngạc vang lên.
Nhóc được đó.
"Người của chủ tử", "bị thương chủ tử sẽ đau lòng"!
Thảo nào chủ tử đối với Tịch Ninh đặc biệt như vậy, nuông chiều đến thế! Khó trách, khó trách!
Tề Hạo vốn không thấy có gì sai, nhưng khi thấy vẻ mặt chấn động thống nhất của đám ám vệ, cùng với tiếng hít không khí không nhịn được vang lên, bỗng chốc hiểu ra hàm ý.
Mặt hắn đen kịt, nhìn đôi mắt ngây thơ đầy nước của Trì Hề Ninh, giận đến đau đầu.
Nhưng hắn lại không thể quát nàng vì câu nói đa nghĩa đó, dù sao cô cũng là người hắn tự tay nuôi dạy, là ám vệ của hắn, nói "là người của chủ tử" vốn không sai. Hơn nữa, nàng thường xuyên nói như vậy!
Nếu đặc biệt nhắc ra quở trách, ngược lại tỏ ra hắn đang suy nghĩ quá nhiều!
"Ngươi im miệng!" Tề Hạo quát một tiếng, đau đầu xoa thái dương rồi mới buông tay lạnh lùng hạ lệnh: "Xuất phát!"
Nhìn bóng lưng giận đùng đùng mà không thể xả ra của hắn, trong mắt Trì Hề Ninh đong đầy ý cười.
Đúng là một con mèo lớn dễ nổi giận, đùa vui thật.
"Gia chỉ với ngươi là có chút kiên nhẫn, đừng trêu quá, tự thiêu thân đấy."
Bên tai vang lên giọng Tịch Mặc. Trì Hề Ninh quay sang, khẽ cười: "Yên tâm, ta có chừng mực. Ngươi đừng mách lẻo nữa là được!"
Tịch Mặc nhìn quanh, vẫy tay cho người khác đi trước.
Đợi mọi người đi xa, hắn thở dài nói nhỏ: "Ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi, không ăn cơm trong phủ, tan ca là biến mất, đến cái bô hai ngày không thấy ai dọn. Chủ tử có thể tha thứ một lần, hai lần, nhưng ngươi nghĩ hắn sẽ dung thứ bao lâu nữa?"
Trì Hề Ninh tức khắc im lặng.
Tịch Mặc hạ giọng: "Đừng thử thách giới hạn của chủ tử, hậu quả ngươi không gánh nổi. Nếu thật sự có việc phải ra ngoài, ít nhất cũng phải làm ra vẻ, đừng để lộ sơ hở."
Nói xong, hắn bỏ đi.
Trì Hề Ninh nhíu mày, bước theo.
Thỉnh thoảng xuất hiện cũng được, ví như trưa giả vờ ngủ trưa rồi về Ninh Vương phủ "điểm danh".
Nhưng chuyện cái bô thì giải quyết thế nào?
Không đi vệ sinh ở Ninh Vương phủ sẽ khiến người ta nghi ngờ, nhưng nếu đi ở đó, tứ đại thị nữ Xuân Hạ Thu Đông sẽ tưởng cô bị táo bón. Nếu mời lang trung đến khám mà phát hiện bình thường, chẳng phải họ sẽ coi cô là "thần thú Tì Hưu chỉ ăn không ẹ" sao?
Phiền phức thật!
Một bãi phân mà phải chia ra hai nơi ư?!
Một người đóng hai vai, thử thách không phải diễn xuất mà là... năng lực bài tiết!
Thôi thì giả vờ táo bón nhẹ, hai ngày một lần vậy.
À, còn phải ghi chép cẩn thận kẻo lâu ngày nhầm chỗ, đến lúc đó cứu cũng không cứu được.
Bởi phân không phải muốn là có ngay được.
Trì Hề Ninh ngước nhìn trời 45 độ, khổ thân ta quá!
Cửa sau Ninh Vương phủ, ngựa đã chuẩn bị sẵn. Mọi người lên ngựa nhẹ giật dây cương, tiếng vó ngựa vang lên trong đêm tĩnh lặng.
Tề Hạo mang theo đám người Trì Hề Ninh thẳng đến cửa đông. Tịch Mặc xuất lệnh bài, lính gác lập tức mở cổng.
Ra khỏi thành, tốc độ đoàn người nhanh hơn hẳn nhưng họ không thẳng tiến đến bến tàu mà vòng qua hướng nam.
Khoảng mấy dặm sau mới đổi hướng, đi vòng đến bến.
Cách bến tàu chừng hai ba dặm, trong một rừng cây nhỏ, đoàn người dừng lại.
Tiêu Cẩn Xuyên đã sớm đợi sẵn ở đó, lập tức tiến lên thi lễ với Tề Hạo: "Vương gia."
Tề Hạo ôm quyền với hắn: "Thừa tướng vất vả rồi."
"Đây là bổn phận của thần." Tiêu Cẩn Xuyên báo cáo tình hình: "Thần đã cho người mai phục gần bến tàu, để tránh đánh động nên số lượng không nhiều. Ngoài ra dọc theo sông cũng có người do thám, phát hiện thuyền sẽ lập tức báo tin."
Tề Hạo gật đầu, nhìn thoáng qua nhưng không thấy Trì Hề Ninh đâu, lập tức nhíu mày.
Thấy thế, Tiêu Cẩn Xuyên hỏi: "Có gì không ổn sao?"
"Không." Tề Hạo thu hồi ánh mắt, nhìn hắn nói: "Khanh xử lý việc này, hoàng thượng và bổn vuơng rất yên tâm. Hôm nay kể cả bổn vương, tất cả nghe theo sai phái của thừa tướng."
Tiêu Cẩn Xuyên nghe vậy chắp tay: "Vậy thần xin phép."
Trì Hề Ninh núp ở cuối hàng, kéo Tịch Cảnh che trước mặt, nhìn cảnh tượng "vương thần hòa hợp" kia mà không khỏi bĩu môi.
Thật ra, có thể trở thành nam chính đương nhiên đều ưu tú.
Đáng tiếc, hai mỹ nam cổ trang đẳng cấp đứng ngay trước mặt, nàng lại không thể trêu chọc.
Khoảng cách xa nhất trên đời, chính là nam thần ở đằng kia, còn bạn thì trốn đằng này, không dám thò mặt ra, buồn thật...
Không thể phủ nhận năng lực của Tiêu Cẩn Xuyên. Sau khi Tề Hạo phát ngôn, hắn lập tức mở bản đồ phân công nhiệm vụ.
Lần lượt từng ám vệ được phân công, rất nhanh đến lượt Tịch Cảnh cũng đi. Trì Hề Ninh đành căng da đầu đứng ở trước mặt Tiêu Cẩn Xuyên.
Tiêu Cẩn Xuyên ngẩng lên nhìn nàng, chỉ vào bụi cây trên bản đồ: "Ngươi..."
"Nàng ấy đi theo bổn vương."
Giọng Tề Hạo vang lên, trực tiếp cắt ngang.
Tiêu Cẩn Xuyên ngạc nhiên nhìn lên, quét nhìn Trì Hề Ninh rồi gật đầu nói: "Vâng, vậy nhờ vương gia và vị thiếu hiệp này đến vị trí này. Nghe thấy hiệu lệnh của canh gác thì lập tức xông ra chặn đường giặc!"
"Thiếu hiệp"?
Trì Hề Ninh trợn mắt kinh ngạc.
Hắn không nhận ra nàng là nữ sao?!