Ngày ấy trở về Từ phủ, hắn chẳng qua đến gặp Từ lão phu nhân đơn thuần để thỉnh an.

Không nghĩ tới phát hiện ra niềm vui bất ngờ, đó là Tô Văn Khanh cũng đang ở Thanh Phong Đường.

Ở đời trước, lúc quay về Từ gia thì hắn đã mười bảy tuổi, Tô Văn Khanh thì đã được Tô gia đón về.

Hắn chỉ được nghe nói mình có một biểu muội, thế nhưng chưa từng gặp mặt qua.

Mãi đến khi gặp lại Tô Văn Khanh, nàng lúc ấy đã quen biết Tề Quang rồi.

Dung mạo tuyệt mỹ, nhìn thấy hắn thì cung kính hành lễ rồi gọi một tiếng "biểu ca".

Hoàn toàn giống hệt như lúc này, dáng vẻ nghiêm túc, thêm biểu tình khẩn trương như thể gặp phải hồng thủy mãnh thú gì đó.

So với dung mạo trưởng thành thì nàng hiện giờ quả thực vẫn có khác biệt lớn, hóa ra Tô Văn Khanh khi còn bé trông như thế này.

Trên người mặc một chiếc váy dài đơn giản, đạm bạc sạch sẽ, trông suy yếu mà lại mong manh như vậy.

Thế nhưng cô nương Tô Văn Khanh trong trí nhớ của hắn, kiều diễm mỹ lệ cực kỳ, một thân váy đỏ rực rỡ, chói mắt không chịu được.

Chẳng qua khi ấy, nàng đã gả đi làm thê tử người ta.

Từ Tử Việt hoảng hốt nhớ lại hình ảnh Tô Văn Khanh và Tề Quang đứng chung một chỗ, nam tử tuấn tú mạnh mẽ cùng với nữ tử diễm lệ động lòng người.

Theo như người khác vẫn thường nói, thật là một đôi trời sinh.

Một đôi…trời sinh...

Từ Tử Việt không hề quên, Tô Văn Khanh ở kiếp trước cứ luôn có chút sợ hãi hắn.

Nữ nhân ngay cả Đại trưởng công chúa còn không sợ, nhưng cứ lần nào nhìn thấy hắn nàng đều gấp không chờ nổi kẹp chặt đuôi, hận không thể chạy ra thật xa.

Mấy lần làm như lơ đãng hỏi Tề Quang, Tề Quang lại cười lớn rồi nói hắn hung dữ tàn bạo quá mức, dọa Tô Văn Khanh sợ hãi.

Từ Tử Việt khịt mũi khinh thường, Tề Quang là một tên sát thần trở về từ chiến trường, có tư cách gì nói hắn lệ khí quá nặng!

Tề Quang và Tô Văn Khanh, một người là Thế tử của phủ Định Quốc Công, thân nhi tử của Trưởng công chúa Trường An và là ngoại tôn tử của đương kim Hoàng đế, một người thì chỉ là nữ nhi của thương nhân.

Hai người này rốt cuộc quen nhau như thế nào, tại sao Tô Văn Khanh có thể khiến một người như Tề Quang kiên định một lòng như vậy.

Từ Tử Việt nhìn chằm chằm thật sâu vào Tô Văn Khanh vẫn mang nét trẻ con non nớt ở trước mặt, ngũ quan còn chưa hoàn toàn nở rộ chậm rãi chồng lớp lên gương mặt kiều lệ khi ấy.

Rốt cuộc nàng đã trải qua chuyện gì?

Tô Văn Khanh còn không biết chỉ trong thời gian quá ngắn ngủi mà Từ Tử Việt đã suy nghĩ thật nhiều thứ trong đầu như vậy, nàng cảm giác được Từ Tử Việt đang đứng cách nàng cực kỳ gần.

Và đang quan sát nàng.

Còn ánh mắt như thế nào thì Tô Văn Khanh không dám nhìn.

Nàng thật sự hơi sợ Từ Tử Việt.

Tuy rằng hiện tại Từ Tử Việt vẫn chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi, nhưng người này đã để lại cho nàng một đoạn ký ức rất sâu đậm.

Trong ký ức đó, ngoại trừ khóe môi tươi cười khát máu của Từ Tử Việt thì chỉ còn lại máu tươi chói mắt.

Tô Văn Khanh muốn từ trong đầu óc quá mức căng thẳng của mình tìm ra vài từ thích hợp để nói, nhưng Từ Tử Việt vẫn luôn trầm mặc, mỗi lời đến bên miệng đều bị Tô Văn Khanh nuốt trở về hết sạch.

Nàng thật sự không có cách nào xác định được, lời nào mới nên nói với hắn!

Chẳng may nói sai lời thì làm sao bây giờ?

Chọc đến Từ Tử Việt không thấy vui thì nàng làm sao bây giờ?

Vị này thật sự không dễ chọc vào đâu.

Rốt cuộc đã rối rắm hết cả nửa ngày, nàng ngập ngừng thăm dò một câu: "Chẳng mấy chốc là đi đến viện của muội rồi, biểu ca có muốn vào uống chén trà hay không?"

Lại sợ Từ Tử Việt không đồng ý, nàng bổ sung thêm một câu: "Là mấy ngày trước tổ mẫu thưởng Ngân Sơn Mao Tiêm..."

Lời còn chưa nói xong đã đột ngột im bặt, liệu Từ Tử Việt có cảm thấy lời này của nàng có ý khoe khoang hay không?

Nói đến cùng thì Từ Tử Việt thật sự không được yêu thương.

Nàng bất an trộm liếc Từ Tử Việt một cái, lại xấu hổ phát hiện, người đối diện thế mà vẫn đang nhìn mình chăm chú.

Bị bắt gặp đúng lúc như vậy, Tô tiểu thư thật sự rất ngượng ngùng hồi hộp.

Cái dáng vẻ đỏ bừng mặt này của nàng, quả thực có chút đáng yêu không chịu nổi mà.

Những suy nghĩ rối loạn vừa rồi của Từ Tử Việt chớp mắt đã biến mất sạch sẽ, khóe môi không chịu khống chế, hơi hơi cong lên.

"Được thôi."

Gương mặt đầy quẫn bách vừa rồi của Tô Văn Khanh lập tức khôi phục lại bình thường, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh ở phía trước, một hồi lâu mới đuổi theo người nọ.

"Cảm ơn biểu ca nể mặt!"

Mấy ngày trước Nhị phu nhân bởi vì chuyện của Tô Văn Khanh mà bị trách phạt, thế nhưng bà ta cũng chỉ cần an ổn trong Mẫu Đơn viện có hai ngày.

Suy cho cùng Từ lão phu nhân sẽ không trừng phạt bà ta quá nặng, sau hai ngày đã được bỏ lệnh cấm túc, chỉ có mỗi Tuyết Nhuế vẫn chưa thể xuống giường thôi.

Thời điểm tin tức Từ Tử Việt hồi phủ truyền tới, Từ Nhị phu nhân còn đang được mấy di nương hầu hạ thưởng trà.

Đợi sau khi nha hoàn kia nói xong, Liễu di nương ở ngay bên cạnh đã không nhịn được mà bật cười.

Liễu di nương là di nương được Nhị phu nhân đích thân tuyển chọn cho Từ Hiền, bà ta vốn chính là người của Nhị phu nhân.

Sau khi sinh được hai tỷ muội Từ Tâm Lan và Từ Tâm Mai, bà ta vẫn luôn cư xử rất đúng mực, Nhị phu nhân đương nhiên sẽ đối xử với bà ta khác với những người khác.

"Đại thiếu gia chính là si ngốc, tham gia khoa thi dễ dàng như tưởng tượng sao?"

Bà ta rốt cuộc cũng chỉ là một di nương, cho dù địa vị của Từ Tử Việt trong phủ có thấp đến đâu, bà ta cũng không có gan trắng trợn nói lời xấu về thiếu gia.

Thế nhưng lúc này cũng không có người khác ở đây, Nhị phu nhân hiển nhiên rất thích nghe thấy những lời như thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play