"Còn không phải sao, lão gia đỗ cử nhân vào năm hai mươi hai tuổi đã là một chuyện cực kỳ hiếm thấy."
Triệu di nương vội vàng bổ sung một câu, sau đó liếc nhìn Nhị phu nhân một cái lấy lòng rồi nói tiếp: "Vương đại nhân cũng thế, nghe nói Vương đại nhân chính là sao Văn Khúc giáng trần, nếu không làm sao ngài ấy có thể đỗ Trạng Nguyên!"
Năm ấy, ca ca Vương Sùng của Vương Thị, hai mươi hai tuổi, cũng được bệ hạ khâm điểm Trạng Nguyên.
Dù đã trải qua rất nhiều thế hệ sĩ tử và tiến sĩ, cũng chưa từng xuất hiện Trạng Nguyên lang trẻ tuổi như vậy.
Quả nhiên, Nhị phu nhân nghe xong những lời này lòng rất an ổn, khuôn mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ không giấu nổi vẻ tự mãn.
Liễu di nương hung hăng trừng mắt với Triệu di nương một cái.
Trước giờ Triệu Tú Vinh không phải kẻ giỏi ăn nói, hôm nay thật sự nhờ đánh bậy đánh bạ mà có thể nói được một câu khiến phu nhân vui vẻ.
Bà ta âm thầm tiếc hận, bởi vì lời hay ý tốt như vậy đã bị Triệu di nương cướp mất.
Thấy chén trà trong tay Nhị phu nhân đã cạn, bà ta vội ân cần cầm lấy ấm trà, rất cẩn thận thêm trà: "Phu nhân dùng trà đi."
Lại thêm một trận thổi phồng nữa dành cho Vương gia, khen ngợi một hồi lâu mới lần nữa nhắc về Từ Tử Việt.
Liễu di nương dè dặt hỏi thử: "Cũng không biết lão gia và lão phu nhân nghĩ như thế nào, nếu nhất thời mềm lòng rồi chấp thuận…"
Sắc mặt Vương thị trở nên lạnh lùng, Liễu di nương và Triệu di nương lập tức không dám tiếp tục, vội vàng cúi thấp đầu, im lặng không nói.
Ánh mắt của Vương thị phảng phất như muốn phun ra độc, trong mắt tràn ngập chán ghét và âm lãnh khó tả: "Đồng ý thì thế nào?"
"Chỉ là vài lượng bạc để diễn chút kịch cho thiên hạ xem mà thôi, chẳng lẽ hắn còn có thể đỗ tiến sĩ?"
"Phu nhân nói không sai." Liễu di nương rất tri kỷ phụ họa: "Hắn cho rằng mình cũng là Văn Khúc Tinh hạ phàm như Vương đại nhân sao."
"Muốn thi thì cứ để hắn thi, chỉ sợ thi trượt sẽ làm mất mặt Từ gia chúng ta."
"Từ gia chúng ta còn cần mặt mũi của hắn sao!" Vương thị cười nhạo một tiếng.
Thế nhưng những lời này như đang nhắc nhở bà ta, Vương thị đột nhiên thanh tỉnh, bà ta nhớ đến Từ Tử Ngọc.
Từ Tử Việt thế nhưng chỉ lớn hơn Từ Tử Ngọc có nửa tuổi, giữa một đám thí sinh dự thi chính là người nhỏ tuổi nhất.
Vương thị không sợ Từ Tử Việt sẽ làm mất mặt Từ gia, bởi vì Từ Tử Việt vẫn còn nhỏ tuổi.
Cho dù hắn thi trượt cũng không có người nào sẽ nói xấu gì hắn, năm nay thi trượt thì năm sau thi lại.
Quan trọng là Từ Tử Việt thi càng tệ, bà ta lại càng vừa lòng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, việc thử thi Hương năm nay cũng không phải không có điểm tốt.
Thi không đỗ thì thôi, hắn vẫn có thể làm quen với một số công tử tài trí, hay một vài đại nho học vấn uyên bác, tích lũy chút kinh nghiệm thi Hương.
Nếu hắn may mắn thi đỗ thì còn gì để nói nữa, đó chắc chắn là một chuyện cực kỳ vinh quang!
Vương thị nhớ đến bộ dáng rách nát ngày hôm ấy của Từ Tử Việt, không khỏi cười lạnh.
Tin tức từ Nam Lĩnh truyền đến, nói rằng mặc dù Từ Tử Việt đã bái Thôi Nguyên làm lão sư, nhưng bởi tính cách lạnh lùng nên cũng không được Thôi Nguyên yêu thích.
Bài tập được khảo thường ngày cũng không có gì quá xuất sắc.
Ngọc nhi thì được lão gia đích thân cầm tay chỉ dạy, có thời gian ca ca cũng thường xuyên dẫn dắt, chẳng lẽ còn không bằng một Từ Tử Việt?
Hơn nữa, bà ta chưa từng thấy sĩ tử nào không quyền thế, không tài năng, mà chỉ dựa vào tài hoa.
Sau khi đuổi hai di nương về, Nhị phu nhân càng nghĩ càng thấy mọi chuyện vẫn đang trong chiều hướng tốt đẹp.
Buổi tối Từ Hiền trở về, Nhị phu nhân vội nói ra ý tưởng này cho ông ta nghe: "Thiếp nhìn thấy Tử Việt thì nảy ra ý nghĩ này."
"Tử Ngọc và Tử Việt bằng tuổi nhau đấy, nếu như Tử Việt đi được thì tại sao không để Tử Ngọc thử xem?"
Nhị lão gia Từ Hiền hơi cau mày.
Tuy chức quan của Từ Hiền không có nhiều sự thay đổi, nhưng là người thật sự hiểu biết, đi từng bước để đạt được công danh.
Ông ta vẫn hiểu rõ, trong bụng Từ Tử Ngọc có được bao nhiêu chữ nghĩa.
Mặc dù là thân nhi tử, nhưng Từ Hiền vẫn phải thở dài nói: "Ngọc nhi vẫn còn nhỏ, đợi thêm mấy năm nữa cũng chưa muộn."
"Xem lão gia nói kìa, không phải chỉ là hai đứa nhỏ thôi sao?"
"Nếu chúng thi trượt thì cứ coi như tốn chút ngân lượng để tích lũy thêm một số kinh nghiệm, nhưng nếu chúng vượt qua kỳ thi thì chính là vinh quang của Từ gia chúng ta."
Từ Nhị lão gia im lặng, bởi vì những lời Nhị phu nhân vừa nói thật sự đã khiến ông ta động tâm, bắt đầu ngẫm nghĩ.
Dù thi không đỗ đạt thì sao, Từ Tử Ngọc vẫn còn nhỏ nên thi trượt cũng nằm trong dự đoán, nhưng đôi khi chuyện thi cử không lường hết được bất ngờ.
Vài người quả thực học tài nhưng thi phận, một số may mắn trả lời được câu hỏi, lại có được thứ hạng cao.
Từ Nhị phu nhân thấy trượng phu đã dao động, bà ta biết chuyện này được giải quyết rồi, nhưng bà ta vẫn nói thêm vài lời trấn an Từ Hiền.
"Mấy ngày trước thiếp nói chuyện với tẩu tử, trong những quan chủ khảo lần này có một vị đại nhân họ Tưởng…"
Nhị phu nhân vừa dứt lời, Từ Hiền liền mừng rỡ khi nghe thấy họ Tưởng: "Tưởng Nam sao?"
Tưởng Nam cũng là một tài tử hiếm có, năm ấy đỗ tới Thám hoa, hơn nữa Tưởng Nam và Vương Sùng chính là sư huynh đệ đồng môn.