Sức khỏe của Hoàng hậu vốn không tốt nên vẫn luôn dưỡng bệnh trong cung, hai vị Từ quý phi và Ngô quý phi cùng nhau giữ phượng ấn.

Hai người tranh đấu đã nhiều năm, nhưng vẫn chưa thể phân cao thấp.

Một phần bởi vì Ngô quý phi vẫn chưa có con, vậy mà Tô Văn Khanh vừa nói cho bà biết Ngô quý phi có thai?

Từ lão phu nhân vô cùng bất an, cũng may Nhị tức phụ của bà không nghe thấy những lời này, nếu Vương thị biết nhất định sẽ gây chuyện!

Bà vỗ nhẹ vào tay Tô Văn Khanh, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Gần đây con mệt mỏi quá rồi."

"Ngày mai gọi đại phu đến khám bệnh xem, tại sao ngày nào cũng mơ thấy những giấc mơ kỳ quái thế chứ."

Tô Văn Khanh: "..."

Bà lão gọi Xuân Tầm đưa Tô Văn Khanh ra ngoài.

Trong lòng Từ lão phu nhân rất hỗn loạn, cho nên đêm hôm đó bà đã đi ngủ từ sớm.

Ngày hôm sau bà lão vừa mới ăn sáng xong, lại giật nảy mình vì Từ Hiền đột nhiên lao vào phòng của bà.

Từ lão phu nhân bất mãn tới nỗi muốn tát cho nhi tử một cái.

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nhi tử, bà lại nhịn xuống: "Có chuyện gì? Sao con lại hấp tấp vội vã như thế?"

Từ Hiền há miệng thở dốc, rồi mới thở dài một hơi: "Nương nương trong cung sai người đưa tin, nói rằng Ngô quý phi đã có thai."

Chuỗi tràng hạt trong tay Từ lão phu nhân rơi xuống đất, phát ra âm thanh lạch cạch.

Từ Hiền nhận ra tay mẫu thân đang không ngừng run rẩy: "Mẫu thân?"

"Con về trước đi, để ta tĩnh tâm."

Từ Hiền cho rằng mẫu thân mình đã chịu kích thích, ông ta thở dài rồi đi ra, chuẩn bị tới Vương phủ thăm dò ý của Vương Sùng.

Sau khi Từ Hiền rời khỏi đây, Từ lão phu nhân hoảng hốt phân phó Xuân Tầm gọi Tô Văn Khanh tới.

Tô Văn Khanh đến thì nhìn ngoại tổ mẫu một lúc lâu, Từ lão phu nhân mang tâm trạng kém quay người đi, bảo những người khác đều lui hết ra ngoài.

Bà lão lôi kéo Tô Văn Khanh đến gần hơn: "Con ngoan, còn mơ thấy gì nữa không?"

Tô Văn Khanh làm bộ như kinh ngạc: "Lẽ nào chuyện đó là sự thật…"

Từ lão phu nhân mệt mỏi gật đầu, Tô Văn Khanh thầm nghĩ nàng có trí nhớ thật không tồi, không hề nhớ nhầm mốc thời gian.

Hai tổ tôn nói chuyện suốt hai canh giờ, mãi đến khi Tô Văn Khanh dùng xong bữa trưa tại Thanh Phong Đường nàng mới quay về.

Buổi chiều chợp mắt một lát rồi đi dạo loanh quanh, vậy mà vừa vặn gặp được Từ Tử Việt đang đi tới.

Theo hướng đi thì chính là từ Thanh Phong Đường.

Lúc này trời đã chập tối, ánh hoàng hôn màu vàng cam phủ lên thân người nọ, mang tới cho người một chút cảm giác ấm áp.

Người nọ bình thường lạnh lẽo như một tảng băng, tựa hồ được làm tan chảy một ít.

Nhìn thấy nàng, người nọ chỉ lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó khóe môi hắn thoáng cong lên rất nhạt, nốt ruồi son nơi đuôi mắt đã trở nên thật xinh đẹp.

Tô Văn Khanh đứng yên tại chỗ, có hơi bối rối, nàng không biết phải làm gì khi nhìn thấy vị quyền thần tương lai đang tiến đến gần mình.

Đáy lòng còn đang nghĩ nam tử này thật sự rất đẹp mắt, tới khi người nọ đã đến gần nàng mới vội vàng cung kính hành lễ, gọi hắn một tiếng "Biểu ca".

Từ Tử Việt nhìn nàng chăm chú.

Hắn cảm thấy, vẻ mặt bồn chồn cùng với bộ dáng nghiêm túc hành lễ của tiểu cô nương thật quá buồn cười.

Hắn của hiện tại chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng nàng đã sợ hãi hắn như vậy rồi, không nhịn được tiến lại gần hơn một chút.

Dùng tông giọng mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy, hắn nói với nàng: "Nghe nói Tô biểu muội mơ thấy chuyện kiếp trước và kiếp này, phải vậy không?"

"Mà lại còn có liên quan đến ta?"

Tô Văn Khanh bị những lời này kích thích đến nỗi thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, thế mà ngoại tổ mẫu còn đi nói cho Từ Tử Việt?

Nhưng sau đó nàng ngẫm lại, cảm thấy không có khả năng này.

Tô Văn Khanh là một tiểu cô nương chốn khuê phòng, không duyên không cớ nằm mơ thấy một nam tử.

Đây vốn chính là một chuyện rất xấu hổ, đổi lại là người khác khẳng định chỉ muốn mất trí nhớ.

Từ lão phu nhân lo lắng cho thanh danh của Tô Văn Khanh nên chắc chắn không nói cho người khác biết, càng đừng nói đến Từ Tử Việt.

Nàng có thể không tin tưởng người khác, nhưng ngoại tổ mẫu là người nàng có thể tin.

Ngoại tổ mẫu vốn không yêu thích Từ Tử Việt, tổ mẫu còn không hy vọng nàng có quá nhiều tiếp xúc với Từ Tử Việt.

Cho nên, rốt cuộc Từ Tử Việt làm sao mà biết được loại chuyện này, Tô Văn Khanh trong thời gian ngắn thật sự chưa đoán ra.

Nàng cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ, trước mắt cứ bày tỏ mình không biết cái gì hết: "Cái gì gọi là kiếp trước, kiếp này?"

"Biểu ca thật biết nói đùa, loại chuyện dị thường này muội làm sao hiểu được, đặc biệt còn liên quan đến biểu ca?"

"Phải thế không?" Từ Tử Việt điềm tĩnh nhìn chằm chằm vào nữ tử đang cúi đầu trước mặt mình, không lộ ra thái độ khác thường.

Tiểu cô nương có phượng mi thon dài, đôi mắt trong veo long lanh như nước, tuổi còn nhỏ xíu mà đã ẩn chứa đường nét của một mỹ nhân kiều diễm trong tương lai rồi.

Hôm nay nàng mặc một bộ váy lụa dài màu trắng như tuyết, bên hông thắt một chiếc đai gấm mới loại Tô Châu.

Họa tiết thêu hoa lan, khiến vòng eo của nàng càng thon nhỏ hơn, tựa như chỉ một tay của hắn đã có thể ôm trọn.

Vóc dáng của tiểu cô nương so với tỷ muội khác trong nhà cao hơn một chút, nhưng bởi thân thể luôn không tốt nên quá gầy.

Làn da lâu ngày không gặp phải ánh mặt trời trở nên trắng nõn, thậm chí có phần tái nhợt thiếu sức sống, cần cổ thon dài để lộ đường cong mê người.

Từ Tử Việt nhớ đến năm đó, đám nữ tử trong Kinh thành mỗi khi bàn tán về Tô Văn Khanh, ngữ điệu luôn lộ ra vẻ ghen ghét.

Bộ dáng như thế này, xác thực rất nguy cơ, là một mầm tai họa non nớt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play