Lần trước tổ mẫu giữ riêng Từ Tử Việt lại để nói chuyện, cũng không biết kết quả cuối cùng như thế nào.
Vất vả lắm nàng mới đợi được hai người họ thổi phồng xong, trước khi đi còn tiện tay cầm theo hai đĩa long nhãn, sau đó Tô Văn Khanh quay người đi đến Thanh Phong Đường.
Mấy ngày nay Từ lão phu nhân vẫn đang cân nhắc chuyện này, hôm qua bà đã hỏi qua ý kiến của nhi tử.
Từ Hiền vừa nghe nhắc tới Từ Tử Việt thì nổi giận ngay lập tức, rõ ràng là không muốn đồng ý.
Từ lão phu nhân xoa xoa ấn đường, bảo Xuân Tầm tiễn Từ Hiền ra ngoài.
Nhi tử của bà luôn hành động quá theo cảm tính, nghe nói nghiệt súc kia lại chống đối ông ta…
Rốt cuộc phải làm như thế nào mới tốt, còn chưa suy nghĩ ra biện pháp thích hợp thì bà nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.
Đợi đến khi nghe rõ là người nào, trên mặt bà rất nhanh đã nở nụ cười: "Văn Khanh đến rồi sao? Mau tới bên cạnh tổ mẫu này."
Hai tổ tôn vừa gặp nhau đã có vô số chuyện để nói, mãi không thể dứt, bất kể nói tới thứ gì thì Từ lão phu nhân đều rất vui vẻ.
Trước kia Tô Văn Khanh cả người rầu rĩ, lúc nào cũng như đang có tâm sự.
Gần đây tinh thần thật sự có vài phần tươi vui, còn nghe nói đã thân thiết hơn với các tỷ muội.
"Y phục được làm mấy ngày trước con có thích không?"
"Ngày thường con luôn chỉ mặc màu trắng đơn bạc, tiểu cô nương phải mặc tươi sáng một chút thì mới xinh đẹp."
Nhớ đến chiếc váy đỏ rực mà Từ lão phu nhân cố ý đặt may riêng cho nàng, lúc Tô Văn Khanh nhận được đã nhìn nó một hồi thật lâu.
Nàng thật sự chưa từng mặc qua màu sắc chói sáng tới mức ấy, có chút ngượng ngùng xoa nắn vành tai: "Tôn nữ trở về sẽ thử xem."
"Tốt, tốt." Từ lão phu nhân tất nhiên rất vui mừng.
Hai tổ tôn trò chuyện với nhau được một lúc lâu, Tô Văn Khanh rốt cuộc không nhịn được nữa, khe khẽ hỏi Từ lão phu nhân: "Tổ mẫu, ngày đó Việt biểu ca nói muốn tham gia khoa thi…"
Từ lão phu nhân nhất thời sửng sốt, bà ấy thật sự không hiểu Tô Văn Khanh tại sao lại hỏi chuyện về Từ Tử Việt.
Tô Văn Khanh đảo mắt nhìn quanh, thấy ngoại trừ Xuân Tầm thì mọi người đều cách khá xa nên yên tâm một chút.
Nàng nhích lại sát người Từ lão phu nhân, hạ giọng thật thấp: "Tổ mẫu, con cảm thấy, ngài nên đáp ứng cho Việt biểu ca đi thi thử."
Từ lão phu nhân càng thêm kinh ngạc: "Sao lại nói như thế?"
Tô Văn Khanh nắm lấy tay Từ lão phu nhân, ghé sát vào tai bà lão như thể rất không muốn để những người khác nghe thấy: "Tôn nữ mơ thấy vị biểu ca này…"
Quả nhiên lời nàng còn chưa nói xong, Từ lão phu nhân đã lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ.
Tô Văn Khanh cảm nhận da mặt chậm rãi nóng lên, cũng không biết là bởi vì nàng nói dối, hay bởi vì nàng chính miệng nói rằng nằm mơ thấy một nam tử.
Nàng cúi thấp đầu, giọng nói nho nhỏ: "Ngày đó, lần đầu tiên con nhìn thấy biểu ca đã cực kỳ ngạc nhiên!"
"Con chưa từng gặp biểu ca, nhưng lại mơ thấy huynh ấy rõ ràng…"
Từ lão phu nhân đột nhiên bắt lấy tay Tô Văn Khanh, ánh mặt vô cùng nghiêm nghị thoáng liếc qua Xuân Tầm.
Xuân Tầm lập tức bảo những nha hoàn khác đi ra ngoài rồi đóng chặt cửa lại.
Từ lão phu nhân lúc này mới nghiêm túc nói: "Con xác thực đã mơ thấy Từ Tử Việt sao? Mơ thấy hắn như thế nào?"
"Nếu còn không gặp được Việt biểu ca thì con vẫn sẽ nghĩ mình chỉ bị bóng đè, nhưng ngay khi nhìn thấy biểu ca, con lúc ấy mới cảm thấy thật đáng sợ, cho nên mới tìm tới kể cho tổ mẫu."
Tô Văn Khanh cố gắng làm cho vẻ mặt của mình trở nên chân thành hơn: "Con nằm mơ thấy, Việt biểu ca thật sự thi đỗ."
Từ lão phu nhân nheo nheo mắt: "Đỗ cái gì?"
"Trạng Nguyên."
Từ lão phu nhân đột ngột mở to hai mắt, sững sờ nhìn chằm chằm vào Tô Văn Khanh.
Bà lặp lại một lần nữa: "Trạng Nguyên?"
"Vâng, huynh ấy còn mặc y phục đỏ rực, cưỡi ngựa diễu phố."
"Còn gì nữa?"
Còn gì?
Thái độ nghiêm túc của Tô Văn Khanh lại khiến bà lão khiếp sợ thêm lần nữa:
"Còn cưới công chúa."
"Hoang đường!" Từ lão phu nhân cảm thấy mình hồ đồ rồi, nghe tôn nữ nói lời mộng mị gì đó đến choáng váng đầu óc.
Là liên quan đến Từ Tử Việt!
Từ Tử Việt chỉ là một thứ tử, cho dù hắn thật sự đỗ đạt Trạng Nguyên, cũng không thể nào có chuyện trở thành phò mã.
Bệ hạ sẽ gả công chúa cho một thứ tử sao?
Hơn nữa, cho dù nó thật sự là một giấc mơ, Tô Văn Khanh và Từ Tử Việt chưa từng gặp nhau thì làm sao Tô Văn Khanh có thể mơ thấy được?
Sao không phải bà hay Từ Hiền mơ thấy?
Bà lo lắng nắm lấy tay Tô Văn Khanh, nhìn nàng một lúc rồi chợt thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hay là bị bệnh gì đó?
Tô Văn Khanh thu vào mắt toàn bộ biểu hiện của bà lão, đã biết như vậy là Từ lão phu nhân không hề tin tưởng lời của nàng.
Nàng lôi kéo tay Từ lão phu nhân, tỏ vẻ ngập ngừng nói: "Con cũng cảm thấy có chút hoang đường rồi, dù nằm mơ thấy thì cũng không nhất định sẽ là sự thật."
"Nhưng gần đây tôn nữ hay mơ thấy nhiều thứ lung tung, con cũng muốn xem thử có điều gì trở thành sự thật hay không."
Từ lão phu nhân thở dài một hơi, bèn dỗ dành Tô Văn Khanh vui vẻ: "Được được được, con nói xem còn chuyện gì nữa?"
"Ngô quý phi trong cung mang thai rồi!"
Tô Văn Khanh bất ngờ nói ra một câu quá đỗi choáng váng, khiến Từ lão phu nhân hoàn toàn không kịp phản ứng.
Nàng cũng không chờ bà lão hồi phục, nhanh chóng nói tiếp: "Ngày mai, trong cung sẽ truyền ra tin tức…"