"Vâng." Từ Tử Việt nhẹ giọng đáp lời.
Như thể đã sớm dự đoán được là kết quả này, hắn hành lễ với Từ lão phu nhân rồi xoay người rời đi.
Vài ngày nữa lại trôi qua, hơi thở của mùa hè ngày càng rõ rệt.
Các cô nương trong phủ đều đã bỏ đi xuân sam, bắt đầu mặc những trang phục mùa hè mát mẻ, chất vải voan mỏng nhẹ rất đẹp.
Vài ngày trước, Từ lão phu nhân đã bảo ma ma đi lấy số đo của các nàng để may vài bộ y phục, Nhị phu nhân bởi vì chuyện lần trước mà không dám bất cẩn với Tô Văn Khanh nữa.
Khi chạm vào tấm vải được đưa đến viện tử, Tô Văn Khanh bất ngờ nhướng mày.
Đời trước, nàng nào được Hầu phủ chuẩn bị cho loại vải tốt như thế này.
Thế nhưng dù tấm vải này có chất lượng tốt thật, khi cắt may thành váy vẫn không mềm mại bằng vải La Vân mỏng nhẹ, giờ mặc lên cũng không đẹp, chi bằng để đến đầu thu rồi mặc sau.
Nàng vừa phân phó Lục Tụ đi cất tấm vải dùng cho đầu thu, Từ Tâm Duyệt và Từ Tâm Mai đã từ ngoài cửa bước vào.
Từ Tâm Duyệt vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cây trâm bạch ngọc cài trên tóc Tô Văn Khanh, khóe miệng nàng ta khẽ giật, sau đó mới thay đổi sắc mặt, tươi cười đi vào.
Vốn dĩ là để cho nàng ta dùng, nhưng không biết mẫu thân từ điểm nào mà lại nhìn trúng Tô Văn Khanh làm nhi điệt, cho nên cây trâm này đã được tặng cho Tô Văn Khanh.
Từ Tâm Mai không có nhiều tâm tư như Từ Tâm Duyệt, từ trước đến nay nàng ấy là người vô tư, thẳng tính, nghĩ gì thì nói nấy.
Nàng ấy lôi kéo tay Tô Văn Khanh rồi nhìn xem cây trâm, ánh mắt như dán chặt lên đó, hơi hâm mộ nói: "Muội chưa từng thấy qua cây trâm nào tinh xảo thế này, trước kia nghe người ta nói có thể mài ngọc mỏng như lá hoa ướp trà, muội còn tưởng người ta nói chuyện đùa giỡn."
"Nhị tỷ tỷ, tuyết liên mà tỷ nói trông như thế này sao? Muội chỉ nhìn thấy hoa sen chứ chưa từng nhìn thấy tuyết liên, hóa ra trông như thế này, thật sự đẹp mắt!"
Tô Văn Khanh tinh mắt nhìn ra biểu tình bất mãn trên mặt Từ Tâm Duyệt, nhớ lại ngày hôm đó khi Đại cữu mẫu tặng cây trâm cho nàng, sau đó cả buổi Từ Tâm Duyệt luôn chỉ xụ mặt.
Cho nên, ban đầu cây trâm này vốn thuộc về Từ Tâm Duyệt?
"Đó là đương nhiên, cây trâm này là Đại ca ta đích thân vẽ mẫu." Từ Tâm Duyệt buồn bực nói.
Đại ca của nàng ta rất lợi hại, ngay cả Từ Tử Ngọc cũng không thể so sánh với Đại ca.
Chẳng qua lúc này Từ Tử Ngọc mang danh Thế tử Hầu phủ, nội tổ mẫu mới chỉ nhìn thấy mỗi Từ Tử Ngọc.
Đợi đến khi Đại ca của nàng ta thi đậu cử nhân, Từ Tâm Mai và Từ Tâm Lan khẳng định sẽ phải hâm mộ nàng ta.
Cuối cùng Từ Tâm Mai cũng chịu rời mắt khỏi cây trâm: "Muội sớm đã nghe nói Đại ca biết vẽ tranh, hóa ra vẽ đẹp như vậy."
Đôi mắt hạnh to tròn của nàng ấy khẽ đảo rồi lôi kéo Từ Tâm Duyệt, nói: "Nhị tỷ tỷ, tỷ có thể nhờ Đại ca cũng vẽ cho muội mấy mẫu được không?"
"Muội cũng muốn làm một cây trâm đẹp như vậy!"
Từ Tâm Duyệt nghẹn họng, bức họa kia vốn nàng ta phải quấn lấy Từ Tử Tuấn hơn nửa tháng mới có được.
Nàng ta thật sự không dám quấy rầy ca ca, lại nhờ hắn vẽ thêm một bức khác.
Nàng ta không khỏi đỏ mặt, trịnh trọng nói: "Ca ca của ta sắp thi khoa cử rồi, lấy đâu ra nhiều thời gian để vẽ đa dạng mẫu như thế."
"Ta sẽ không cản trở Đại ca đọc sách."
Từ Tâm Mai không vui lẩm bẩm: "Không phải đã vẽ mẫu cho biểu tỷ sao…"
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Từ Tâm Duyệt đen kịt lại, vốn dĩ là vẽ cho nàng ta!
Cũng may Từ Tâm Mai chẳng để bụng được chuyện gì, nàng ấy nhanh chóng quên hết chuyện này.
Chờ đến khi Lục Tụ bưng đĩa trái cây lên, nàng ấy vội lấy một quả nhãn bóc vỏ, còn không quên cằn nhằn: "Tổ mẫu thật tốt với biểu tỷ, chỗ muội không có long nhãn để ăn."
"Đúng rồi, trên đường đến đây bọn muội đã gặp vị Đại ca kia, muội nghe nói lần này Đại ca trở về vì cũng muốn tham gia kỳ thi sắp tới."
Dứt lời nàng ấy quay đầu liếc nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng thật thấp: "Các tỷ cảm thấy, huynh ấy có thể thi đỗ không?"
Tô Văn Khanh và Từ Tâm Duyệt chợt nhìn nhau, lúc đó hai người các nàng đều có mặt, hiển nhiên đã biết chuyện.
Nàng đi tới ngồi xuống, duỗi tay bóc một quả nhãn: "Muội cảm thấy thế nào?"
"Làm sao có thể!" Từ Tâm Mai ăn một quả nhãn liền cảm thấy vị ngọt cực kỳ, nghĩ thầm về sau có thể đến Thanh Đại viện thường xuyên để được ăn nhiều đồ ngon.
Nàng ấy nói: "Cha bọn muội thi đỗ ở tuổi hai mươi hai, mọi người đã nói là chuyện cực kỳ khó gặp."
"Vị Đại ca kia năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ? Hình như mười bốn tuổi? Trông huynh ấy hình như còn chưa tới mười bốn…"
Tô Văn Khanh lập tức cảm thấy hết muốn ăn.
"Cha bọn muội nói Đại ca quá bồng bột, muội cũng thấy như vậy, khẳng định là không muốn tiếp tục ở Nam Lĩnh, cho nên mượn cớ để quay về thôi." Từ Tâm Mai ăn uống không ngừng.
"Tỷ chưa thấy Đại ca lớn gan cỡ nào đâu, phụ thân vẫn còn đang nói mà huynh ấy lại quay người bỏ đi mất!"
"Đúng rồi Nhị tỷ tỷ, năm nay Tuấn ca ca có phải cũng tham gia thi Hương không?"
"Đúng vậy, Đại ca của ta nhất định sẽ thi đỗ…"
Sau đó, Từ Tâm Duyệt khoe khoang Đại ca Từ Tử Tuấn của nàng ta tài năng tới mức độ nào, một câu Tô Văn Khanh cũng không nghe lọt tai.
Nàng thật sự không nhớ được Từ Tử Tuấn ở kiếp trước như thế nào, chắc là y thi đỗ khoa cử, chắc là y thi trượt...
Nhưng không có một người nào xuất sắc bằng Từ Tử Việt, so sánh hơn kém rõ ràng cho nên nàng không có một chút ấn tượng.