Dù uy vọng có huy hoàng tôn quý tới mức nào, nhưng nếu vẫn không có căn cơ thì chỉ cần đẩy bằng một ngón tay là sẽ đổ ngay.

Không có công lao.

Chỉ cần Hoàng đế không vui không mừng, cơ nghiệp mấy trăm năm của Từ gia đều sẽ tan thành mây khói.

Đó là lý do tại sao Từ Hiền vô cùng lo âu, nóng lòng hy vọng nhi tử mình sẽ thành tài, nên ông ta mới phải đích thân chỉ dạy Từ Tử Ngọc đọc sách.

Chỉ mong Từ Tử Ngọc có thể tham gia khoa cử làm quan như ông ta, bởi vì đã từng trải qua nhân tình nóng lạnh, cho nên càng thêm trân trọng.

Nhưng điều khiến Từ Hiền đau đầu là Từ Tử Ngọc căn bản không hề yêu học thích sách, đối với việc đi thi làm quan càng không có nửa điểm quan tâm.

Từ Hiền từng trách phạt Từ Tử Ngọc rất nhiều lần vì chuyện này, ông ta cũng càng nghiêm khắc với Từ Tử Ngọc hơn.

Ngay cả đám thứ xuất như Từ Tử Kính cũng phải khổ đọc Tứ thư, Ngũ kinh từ lúc nhỏ.

Duy chỉ có Từ Tử Việt là ngoại lệ.

Bảy tuổi bị đưa đến Nam Lĩnh, mà hiện giờ đứa nhỏ này tự nhiên lại nói muốn tham gia kỳ thi Hương.

Phản ứng đầu tiên của Từ lão phu nhân khi nghe được câu này là buồn cười, nhưng khi ngẫm nghĩ lại, trong lòng bà chợt tràn đầy chua xót.

Bên ngoài đều nói Từ gia vẻ vang, nhưng đâu ai biết được nỗi khổ của Từ gia.

Từ Hiền biết chăm chỉ đọc sách, phấn đấu đi lên nhưng tính tình lại ngay thẳng, không có mưu lược thủ đoạn, không theo kịp thời thế.

Vương Sùng đã vào đến Nội Các nhiều năm nhưng Từ Hiền vẫn là một Trung chính Ngũ phẩm, về sau có lẽ cũng không đi lên được nữa.

Bọn trẻ ở nhà thì không biết cố gắng, nhớ tới biểu tình bực bội của Từ Tử Ngọc mỗi khi nhắc đến việc đọc sách, Từ lão phu nhân bất chợt cảm thấy cả người đều mệt mỏi.

Nếu như trong Từ gia lại xuất hiện được một người giống như Từ Tông Lẫm, vậy sao bà còn phải lo lắng cả ngày lẫn đêm đến bạc cả đầu!

Lúc này làm sao bà còn phải rơi vào tình cảnh cảm thấy nực cười khi Từ Tử Việt nói muốn đi thi Hương, nhưng sau đó vẫn có ý nghĩ muốn cho hắn thử một lần chứ.

"Thôi Nguyên nói như thế nào?"

Thôi Nguyên là một học sĩ vô cùng nổi danh ở Nam Lĩnh, ông đã nhận Từ Tử Việt làm học trò từ vài năm trước.

Mặc dù Từ lão phu nhân không hề tin tưởng Từ Tử Việt, nhưng bà nguyện ý nghe xem ý kiến của vị đại học sĩ này.

"Lão sư nói, có thể thử một lần."

Đồng tử của Từ lão phu nhân hơi co rút, ngay cả Thôi Nguyên cũng nói vậy?

Nếu như thi không đỗ, Từ Tử Việt vẫn còn nhỏ tuổi, người ngoài nhiều nhất cũng chỉ nói hắn tuổi còn trẻ không biết trời cao đất dày.

Rồi lại đuổi hắn về Nam Lĩnh, coi như mắt không thấy tâm sẽ không phiền muộn.

Từ gia kỳ thật sẽ không phải chịu bao nhiêu tổn thất.

Nhưng nếu hắn thi đỗ…

Có thể thi đỗ cử nhân ở tuổi mười bốn, không gọi là tinh anh tuyệt học mới của giới học sĩ thì cũng phải gọi một tiếng thiên tài hiếm có.

Nếu như thật sự có thể vượt qua kỳ thi khảo nghiệm, vậy chứng minh hắn xác thực có thiên phú.

Sau này dạy dỗ cẩn thận, ai có thể đảm bảo sẽ không xuất hiện thêm một vị tiến sĩ khác.

Chỉ cần có thêm được một tiến sĩ, có thể đảm bảo cho Từ gia thêm trăm năm an bình.

Từ lão phu nhân nhìn thiếu niên trước mặt với ánh mắt phức tạp, rõ ràng so ra hắn lớn hơn Từ Tử Ngọc nửa tuổi, nhưng xem ở vóc dáng thì lại giống như hắn nhỏ hơn nửa tuổi.

Hắn mặc một bộ xuân sam màu lam nhạt không quá mới cũng không quá cũ, chất vải thô ráp đường may cẩu thả.

Từ gia không hề quan tâm đến Từ Tử Việt, thậm chí có thể nói là cực kỳ lạnh nhạt.

Năm Từ Tử Việt lên bảy lại xảy ra sự việc kia, kể từ đó hắn rời khỏi phủ, càng không có nửa điểm thân cận với Từ gia…

Tính cách của hắn không giống với Từ Hiền, cũng chẳng giống bất luận người nào trong Từ gia, có lẽ hắn giống với người mẫu thân điên loạn của mình.

Từ sâu trong xương cốt, bộc lộ ra hung bạo và thanh lãnh.

Bây giờ cũng chỉ mới mười bốn tuổi, đôi mắt kia đã lãnh đạm đến đáng sợ.

Ngay cả bà cũng không nhìn ra được bất kỳ tia dao động nào, có thể thấy được hắn tâm tư thâm trầm.

Nếu như hắn không hề có chút tình cảm nào với người trong nhà, dù cho đỗ đạt tiến sĩ nhưng lại không có sự gần gũi với Từ gia, vậy thi đỗ hay không đỗ có cái gì khác nhau?

Nếu bởi vì chuyện năm đó mà hắn ghi hận Từ gia, vậy nên làm như thế nào?

Từ lão phu nhân vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng đột nhiên một câu bà cũng không nói nên lời.

Bà lão bình tĩnh nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt, cố gắng tìm ra một chút manh mối từ ánh mắt tuyệt không dao động kia, suốt nửa khắc vẫn không phát hiện được thứ gì.

Thảm trạng nữ nhân điên loạn kia nằm trong vũng máu nhiều năm trước vẫn còn quá rõ ràng ngay trước mắt, khi ấy Từ Tử Việt vẫn còn là một tiểu hài tử chưa lớn.

Hắn lẳng lặng quỳ gối trong vũng máu, không kêu không khóc, không nháo không loạn.

Tất cả mọi người đều cho rằng, chuyện này cứ kết thúc như thế.

Nhưng ai có thể ngờ được chỉ vài ngày sau, đứa trẻ bảy tuổi ấy đâm thẳng một cây trâm vào cổ Trần ma ma.

Chờ đến khi mấy người họ chạy đến nơi, Trần ma ma đã tắt thở.

Từ Tử Việt cầm chặt cây kim trâm trong tay, hai mắt đỏ bừng, gò má hơi sưng lên, đôi tay trắng nõn dính đầy máu đỏ tươi.

Trước mắt Từ lão phu nhân bất chợt tối sầm lại, đám nha hoàn vội vàng tiến tới đỡ bà ngồi xuống.

Qua một hồi bình tĩnh trở lại, lúc này bà lão mới suy kiệt xoa xoa ấn đường:

"Chờ ta ngẫm lại, ngươi về trước đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play