Mạnh Hoài An mang theo người đầy hơi ẩm trở lại tiểu viện lụi bại của mình, Thang ma ma như thường lệ không biết đã đi đâu.
Hắn thần hồn ngơ ngác, trước tiên ra góc sân múc một chậu nước từ lu, đem chiếc khăn kia cẩn thận giặt kỹ mấy lần, sau đó mới tắm rửa thay y phục sạch sẽ.
Ngồi trên ghế xoa tóc, ánh mắt hắn cứ dừng mãi trên chiếc khăn ẩm, trong đầu thoáng hiện lên gương mặt ôn hòa xinh đẹp của Chân Hề.
Hắn không nhịn được khẽ khàng bật cười.
“Hề biểu tỷ…”
Chỉ đơn giản nỉ non gọi nàng như thế cũng đủ khiến trái tim hắn lặng lẽ vui sướng nhảy loạn, đầu môi như vương lại hương thơm dịu dàng.
Hề biểu tỷ không chê hắn bẩn, cũng không chê hắn xuất thân thấp kém, còn nói sau này có thể tìm nàng…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Mạnh Hoài An chợt biến đổi.
Hắn đột nhiên nhớ ra, lúc ấy vì quá khẩn trương, hắn quên nói tên mình với Hề biểu tỷ!
Bọn họ chưa từng gặp nhau, hắn lại mặc một thân áo vải đơn bạc cũ kỹ, Hề biểu tỷ làm sao biết hắn không phải hạ nhân mà là biểu đệ của nàng?
Hay là… nàng đã nghe thấy những lời mắng mỏ của Mạnh Hoài Bích?
Mạnh Hoài An ngơ ngác ngồi im không nhúc nhích, hồi lâu mới co người lại, giống như một con tằm nhỏ cuộn mình thành nhộng, co rúm người như khi còn bé.
"Thẩm thẩm ta nói, mẹ ngươi là tiện nhân, ngươi chính là tiểu tiện nhân!”
“Phụ thân sớm đã không cần ngươi, người còn mặt mũi ăn bám trong phủ?”
“Trên đời không ai cần ngươi, sao không chết quách đi cho rồi?”
Không phải… Mẹ hắn ôn nhu xinh đẹp như thế, làm sao có thể là người dơ bẩn như lời họ nói?
Hắn cũng từng nghĩ đến cái chết. Nhưng giờ… trên đời vẫn còn một người quan tâm hắn, không mong hắn chết.
Chỉ cần vì nụ cười ấm áp ấy, hắn cũng nên cố mà sống tiếp.
Mạnh Hoài An bất chợt ngẩng đầu. Nước mắt đã thấm đẫm gương mặt nhưng trong ánh mắt lại vừa yếu ớt vừa kiên định.
Hề biểu tỷ biết thân phận của hắn, nhưng nàng không hề ghét bỏ. Nàng còn đồng ý… để hắn đến tìm nàng.
Hắn lặng lẽ lau nước mắt, bắt đầu tính toán: lần sau gặp Hề biểu tỷ, hắn nên làm gì, nên nói gì, để nàng có thể mãi đối xử với hắn như vậy.
Trong khi đó, bên hồ, Chân Hề nghiêng người ngồi trong đình, vẻ mặt bình thản nhưng đầu lại cuộn lên trăm mối tơ vò.
Nàng vốn không muốn quản mớ ân oán thị phi trong Thừa Ân Hầu phủ. Nguyên thân là cháu gái của thứ muội Hầu phu nhân. Không cùng huyết thống với bất cứ ai trong phủ.
Từ Thanh Nhi, từ những ký ức lẻ tẻ của nguyên thân và nội dung cốt truyện từng đọc, cộng thêm phán đoán của bản thân, nàng đã dần dần hiểu rõ cục diện hiện tại.