Hắn nhận lấy khăn thêu, cẩn thận lau, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Chân Hề, cuối cùng cũng chỉ có thể ngượng ngùng trả lại khăn cho nàng.
Mạnh Hoài An tuổi còn chưa đến mười lăm, trong mắt Chân Hề chỉ như một hài tử. Nhìn mắt hắn đỏ hoe, tựa hồ vì vừa rồi khóc trước mặt nàng mà cảm thấy thẹn thùng, nàng liền nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt hắn, hơi ngẩng đầu, mỉm cười ôn nhu:
“Khóc là một cách rất tốt để phát tiết cảm xúc. Ai cũng có lúc đau lòng, có lúc muốn khóc. Không có gì đáng xấu hổ cả.”
Nàng nhớ lại khi mới xuyên đến thế giới này, trong mấy ngày đầu khốn cùng vô vọng, chính nàng cũng từng không ngừng khóc. Khóc đến mấy ngày mới có thể từ từ bình tâm lại, chấp nhận hết thảy những gì vận mệnh đã cưỡng ép đặt lên vai.
Mạnh Hoài An nhẹ nhàng gật đầu. Được nàng an ủi, trong lòng vốn đang nặng trĩu cũng nhẹ đi phần nào.
Chân Hề lại mỉm cười, nói tiếp:
“Bình thường nên cười nhiều một chút. Người xưa có câu, duỗi tay không đánh mặt người cười, cười luôn là chuyện tốt. Huống chi, ngươi cười lên rất đẹp.”
Mạnh Hoài An sững người nhìn nàng mà ngẩn ngơ:
“Ta cười… thật sự đẹp sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT