Thanh Nhi mang theo các loại dụng cụ vẽ tranh, vội vã chạy đến. Vừa tới nơi, trông thấy một màn trước mắt, nàng không khỏi chấn động, lặng lẽ đứng một bên.
Biểu tiểu thư đâu rồi?!
Lúc này Chân Hề đã lẫn vào hàng vú già và hạ nhân mặt mày dữ tợn, theo chân bọn họ đến Đông uyển, đi vào Thạch viên, nơi đặt thư phòng và khách thất của Mạnh Thế Anh.
Giờ hãy còn sớm, Mạnh Thế Anh chưa kịp tới Binh Bộ. Vừa thấy thiếp thất Chu thị dẫn theo đứa con đầu quấn đầy băng vải, miệng khóc lóc tố cáo, hắn không thể không sai người đi mời nhị đệ đến, rồi lại phái người đi áp giải kẻ bị tình nghi là hung thủ - Mạnh Hoài An tới.
Người đến trước là Mạnh Hoài An. Nhìn hắn toàn thân ướt sũng, Mạnh Thế Anh không khỏi cau mày.
Chân Hề xen lẫn giữa đám hạ nhân, theo chân vào Thạch viên. Lúc này chưa đến lượt nàng ra mặt, nàng liền lùi sang một bên yên lặng quan sát, chú ý thấy sắc mặt Mạnh Thế Anh có phần biến hóa, nàng biết việc mình làm hẳn là đúng.
Ngay lúc ấy, phía sau có người gọi một tiếng “Nhị lão gia.” Chân Hề quay đầu, nhìn thấy một nam tử trung niên khoảng bốn mươi, mặt mày nghiêm nghị, sải bước tiến vào. Tướng mạo hắn và Mạnh Thế Anh có vài phần tương tự, chỉ là một người trông nghiêm túc, đường hoàng; kẻ kia lại lộ vẻ khôn ranh, bất cần.
Người ấy chính là phụ thân của Mạnh Hoài An, Mạnh Thế Khôn.
Chân Hề không khỏi thầm nghĩ, may mà Mạnh Hoài An chẳng thừa hưởng mấy nét từ cha hắn, nếu không thì...
Nàng đang nghĩ ngợi, chợt thấy ánh mắt Mạnh Thế Khôn dừng thẳng trên người mình.
Chân Hề đứng ở vị trí vào không được mà ra cũng chẳng xong, Mạnh Thế Khôn lại từ ngoài bước vào, nàng làm thế nào cũng tránh không khỏi.
Nàng lập tức rũ mi, cung kính cất lời: “Nhị biểu cữu.”
Mạnh Thế Khôn dừng chân, nhờ xưng hô mới chợt nhớ ra nàng là ai, hắn liếc nhìn nàng một cái rồi hờ hững “ừ” một tiếng, đi vào chính sảnh.
Chân Hề nhân cơ hội theo sát phía sau hắn bước vào.
Trong nhà có mấy ánh mắt quét qua người nàng, nhưng không ai mở miệng hỏi han.
Đợi mọi người đến đủ, hạ nhân liền đóng cửa chính lại.
Chân Hề thầm may mắn mình vào kịp, nếu không e rằng bị nhốt bên ngoài.
Mạnh Thế Khôn vừa vào, liền trông thấy Mạnh Hoài An đứng giữa nhà, dáng như pho tượng, lập tức nổi giận mắng: “Nghịch tử!”
Lời còn chưa dứt, đã giơ chân định đá.
Chân Hề trong lòng thấp thỏm, vừa lúc ấy chợt nghe giọng nói uy nghiêm của Mạnh Thế Anh vang lên: “Nhị đệ, sự việc còn chưa rõ ràng, không nên động thủ.”
Mạnh Thế Khôn lúc này mới thu chân lại, quay đầu nhìn đại ca mình.