Mạnh Hoài Bích đi đến bên hồ, cẩn thận dò xét mặt nước. Nước hồ phẳng lặng, trong vắt, không chút dấu hiệu nào cho thấy từng có người chết đuối tại đây.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đúng rồi, Mạnh Hoài An nhất định là tự mình bò lên bờ. Thúc thúc xưa nay chẳng coi hắn ra gì, mẫu thân lại mất sớm, cho dù bị khi dễ thì sao? Hắn có dám đi tố cáo không? Cũng chỉ đành ngậm bồ hòn mà nuốt xuống thôi!
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại dâng lên vài phần đắc ý. Dù cùng là con di nương, hắn ít nhất còn có mẫu thân thương yêu, địa vị vẫn cao hơn Mạnh Hoài An một bậc!
Vừa xoay người định rời đi, hắn liền bị một tiếng động phía sau dọa đến run rẩy cả người. Mạnh Hoài An chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng hắn.
"Ngươi… ngươi làm sao lại…" Hắn thất thanh kêu lên, sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ.
Mạnh Hoài An mặt không đổi sắc, đưa tay ra, dùng sức đẩy mạnh vai hắn.
Thế nhưng Mạnh Hoài Bích từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, thân thể béo tốt, thân hình tráng kiện hơn Mạnh Hoài An rất nhiều. Một đẩy kia chẳng qua cũng chỉ khiến hắn lùi lại một bước, cách hồ nước vẫn còn một khoảng xa.
Mạnh Hoài Bích ban đầu hơi hoảng nhưng nhanh chóng phản ứng lại, giận dữ đẩy mạnh vào ngực Mạnh Hoài An.
Mạnh Hoài An lảo đảo lui về sau, rốt cuộc không trụ vững, ngồi phệt xuống đất.
Mạnh Hoài Bích bật cười ha hả, lập tức tiến lên định tiếp tục đánh hắn. Nào ngờ Mạnh Hoài An vội đưa tay túm lấy cây gậy trúc hôm qua đã cứu mạng hắn, đột nhiên vung lên.
“Bốp” một tiếng vang giòn, gậy trúc đánh trúng eo Mạnh Hoài Bích. Tuy sức lực Mạnh Hoài An không lớn nhưng cây gậy vẫn đánh rất đau, khiến Mạnh Hoài Bích kêu lên một tiếng, mắt đỏ bừng, nhào tới như một con sư tử nhỏ, giằng lấy gậy trúc trong tay hắn.
Mạnh Hoài An cắn răng giữ chặt, không chịu buông.
Nhưng sức lực hai người cách biệt rõ rệt, cây gậy cuối cùng vẫn bị Mạnh Hoài Bích giằng lấy.
Đúng lúc này, khóe mắt Mạnh Hoài An bỗng gặp một bóng người. Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, buông tay.
Mạnh Hoài Bích đang giằng co hăng say, hoàn toàn không phòng bị, thấy đối phương đột ngột buông tay thì mất đà, ôm cây gậy lui về sau hai bước, “rầm” một tiếng ngã nhào ra đất.
Chờ đến khi hắn choáng váng đứng dậy, liền thấy trên mặt đất có vài giọt máu.
“A!” Hắn sợ hãi hét lớn, tay chân luống cuống bò dậy, như phát điên mà bỏ chạy, chẳng khác gì hôm qua.
Mạnh Hoài An không đuổi theo. Thật ra hắn cũng chẳng bị thương gì nặng. Cú đẩy của Mạnh Hoài Bích tuy bất ngờ nhưng cũng không đến mức quá đau. Nhưng hắn vẫn không đứng dậy, chỉ ngồi đó, cúi đầu, toàn thân khẽ run.
Chân Hề không ngờ vừa dùng xong bữa sáng lại chứng kiến cảnh tượng như vậy. Nàng khẽ nhíu mày, bước nhanh đến, nửa quỳ trước mặt Mạnh Hoài An, khẽ hỏi:
“Ngươi không sao chứ?”
Mạnh Hoài An như mới phát hiện ra nàng, ngẩng đầu lên, cố nặn ra một nụ cười:
“Ta… ta không sao, chỉ là… có chút đau.”
Nói rồi, hắn lại cúi đầu, giọng khổ sở:
“Ta… ta cũng đâu có muốn chọc giận hắn, ta chỉ là… không biết Hề biểu tỷ ở đâu, muốn ngồi đây chờ biểu tỷ thôi. Nhưng hắn… hắn lại không chịu buông tha cho ta.”
Chân Hề trầm mặc trong chốc lát, rồi chậm rãi nói: "Ngươi không cần phải như vậy.”
Mạnh Hoài An ngẩng đầu nhìn nàng, lòng chùng xuống, sắc mặt càng thêm tái nhợt:
“Nhưng hôm qua Hề biểu tỷ đã nói ta có thể…”
Chân Hề hạ giọng, nhìn thẳng vào mắt hắn, nơi đó chỉ có bình tĩnh, không chút oán trách: "Ta không nói đến chuyện đó.” Nàng dừng một chút rồi nói tiếp, “Ta tới còn sớm hơn ngươi nghĩ.”
Trong khoảnh khắc, đồng tử Mạnh Hoài An khẽ co lại, sắc môi cũng mất hết huyết sắc.