“Công tử cũng thật tinh mắt, làm phiền hai vị dời bước cùng tôi đi ký mua khế ước mua bán. Chúng ta tiền trao cháo múc."
Tiểu nhị kia mặt mày hớn hở đi trước dẫn đường, Vinh Diễm dùng sức túm ống tay áo Giang Tiện Ngư lại, ý đồ làm cậu bình tĩnh lại một chút.
“Câu túm tôi làm gì?"
“Cậu nghĩ kỹ rồi sao? Tên kia chính là thứ sống... Người cá, tôi thấy y còn cao hơn cậu một cái đầu nữa đấy!”
“Tôi nghĩ kỹ rồi! Tôi chính là muốn mua y về rồi dạy dỗ cho thật tốt, sau đó mời các người đến nghe y ca hát, còn muốn y biểu diễn khóc ra trân châu cho các người xem nữa." Vẻ mặt Giang Tiện Ngư hưng phẩn: “Đến lúc đó tôi cũng sai người chặn cửa lại không để cho họ Lư kia vào!”
Vinh Diễm thấy không thể khuyên nhủ cậu được, chỉ có thể đi theo cậu thanh toán bac.
Quá trình mua bán ở Hậu Trai cũng không rườm rà, hai bên ký tên in dấu tay, đối mặt đếm ngân phiếu xong thì giao dịch coi như đã hoàn thành. Người cá này đúng thật là hiếm- độc- lạ- quý, tốn hơn nửa năm tiền tiêu vặt của Giang Tiện Ngư.
“Mấy tháng tới tôi sẽ không tiêu bạc, trước mắt nhờ vả cậu chút vậy, qua năm tôi tích cóp tiền trả lại cho cậu ha."
"May cho cậu là tôi cũng không hay tiêu bạc lung tung đấy, mỗi tháng đều có dư.” Vinh Diễm vỗ vỗ túi tiền của mình.
Tiểu nhị sắp xếp xong giấy tờ, lại cầm một quyển "Sổ tay nuôi dưỡng người cá" đưa cho Giang Tiện Ngư: “Công tử, đây là quyển sổ ghi chép đầy đủ tỉ mi hướng dẫn nuôi dưỡng và dạy dỗ người cá. Ngài trở về cứ xem đi nhé, nếu có chỗ nào không hiểu cứ việc tới Hậu Trai, tiểu nhân chắc chắn sẽ tận lực giải đáp.”
Giang Tiện Ngư sờ sờ độ dày của quyển sổ kia, không khỏi có hơi phát sầu: “Y khó nuôi lắm hở?”
“Không khó. Tính tình người cá dịu ngoan, công tử chỉ cần kiên nhẫn che chở nuôi dưỡng là được, đến một thời gian nhất định là có thể dạy dỗ tốt được rồi." Tiểu nhị kia lại hỏi: “Xin hỏi nhà công tử ở đâu? Để tiểu nhân sai người đưa bể cá cùng với người cá đến phủ đệ."
“Hả?" Lúc này Giang Tiện Ngư mới phản ứng lại, nhìn Vinh Diễm nói: “Xém tí nữa là quên rồi, tôi không nuôi ở đây đâu. Nếu để chị tôi nhìn thấy tôi mua một thứ như yêu quái về nhất định sẽ đánh tôi một trận lên bờ xuống ruộng luôn đó.”
"Ế ế, chuyện này tôi không giúp cậu được đâu nha, tính tình của cha tôi cậu cũng biết rồi đấy, tôi không dám chọc ông ấy.” Vinh Diễm nói.
Tiểu nhị kia thấy hai người như vậy bèn có lòng tốt đề xuất ý kiến, nói: “Thứ cho tiểu nhân nhiều lời một câu, nhìn hai vị công tử có vẻ đều là gia đình phú quý, nếu trong phủ có nhà cửa nào đó chưa dùng đến, chi bằng tạm thời dùng nó bố trí người cá này.”
"Đúng đó, nhà cậu không phải còn một cái vườn mai để trống ở thành Tây sao?” Vinh Diễm nhắc nhở nói.
“Vườn mai?" Giang Tiện Ngư nói: “Vườn kia trồng hoa mai, sau khi bắt đầu mùa đông chị của ta mới có thể đến ngắm cảnh, ngày thường đúng thật là vẫn trống không. Được đó, vậy trước tiên cứ sắp xếp người đến vườn mai đi.”
Giang Tiện Ngư quyết định xong xuôi, lập tức viết địa chỉ cho tiểu nhị, còn ngàn dặn vạn dò bảo bọn họ làm việc kín tiếng một xíu, đừng kinh động người khác.
Đêm đó, sau khi Giang Tiện Ngư rời khỏi Hậu Trai lại đến vườn mai một chuyến, thông báo cho quản sự vườn mai một tiếng. Quản sự kia bình thường cũng ít lui tới Giang phủ, chỉ chịu trách nhiệm chăm sóc vườn mai, thấy Giang Tiện Ngư lên tiếng tự nhiên là không dám nhiều lời, vô cùng phối hợp đưa người cá cùng với bể thủy tinh đặt vào bên trong vườn.
Bể thủy tinh quá lớn, không đặt vào trong nhà được chỉ có thể tạm thời để ở trong sân.
Bởi vì sự việc xảy ra bất ngờ nên hậu viện của vườn mai cũng không có đốt đèn lung tung, ánh sáng trong sân có chút tối tăm. Giang Tiện Ngư đứng bên cạnh bể thủy tinh, giơ tay lên muốn kéo màn che xuống song cuối cùng vẫn là nhịn lại. Tuy rằng tiểu nhị kia nói người cá rất dịu ngoan nhưng cậu vẫn là theo bản năng có hơi sợ. Dù sao lớn tới như vậy rồi, đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy được vật nửa người nửa cá như này.
Chỉ là cậu không biết, giờ phút này ở bên trong bể cá có một đôi mắt xuyên thấu màn đêm đang không kiêng nể gì mà đánh giá cậu.
Sau khi sắp xếp "Người cá" đâu ra đấy, Giang Tiện Ngư và Vinh Diễm mạnh ai về phủ nấy. Bọn họ ngày thường tuy chơi bời lêu lổng, trong phủ lại không dám hó hé gì, nếu đêm không về ngủ sẽ làm trong nhà sinh nghi. Hiện giờ Giang Tiện Ngư cứ như nuôi tình nhân bên ngoài vậy, vô cùng chột dạ, nên tự nhiên là muốn thành thành thật thật tránh để người khác chú ý.
Đêm nay tuy thân xác cậu trở về Giang phủ nhưng trong lòng vẫn nhớ nhưng người cá kia, lăn qua lộn lại suốt một đêm không thể nào ngủ được. Hôm sau trời vừa sáng cậu đã thu dọn một phen tính toán chuồn ra khỏi phủ.
Không ngờ mới vừa ra khỏi cửa sân nhỏ đã đụng phải chị gái mình là Giang Mạc Khinh. Vị tiểu thư Giang gia này năm nay mới hai mươi xuất đầu, ngoại hình rất thanh tú song khí thế lại là dáng vẻ gia chủ, bình thường Giang Tiện Ngư sợ nhất chính là nàng.
"Ngày thường em là người thức dậy trễ nhất trong nhà, hôm nay mặt trời mọc hướng Tây đấy à?" Giang Mạc Khinh nói.
“Em.. Em chỉ là bị nước tiểu nghẹn tỉnh thôi, không muốn ngủ nữa.” Giang Tiện Ngư nói dối.
“Đi đâu thế?”
“Không đi đâu cả."
!
“Ồ, vậy lát nữa xem sổ sách cùng với chị
Giang Tiện Ngư vừa nghe lời này, vội sửa lời nói: “À, em muốn đi tìm Vinh Diễm, đã hẹn với hắn rồi."
Ánh mắt Giang Mạc Khinh đảo qua đảo lại trên người cậu, hỏi: “Hai đứa lại làm chuyện xấu gì nữa hửm?"
“Không có, chỉ là..." Giang Tiện Ngư tính tình không tính linh hoạt, nói dối cũng không thành thạo, đối mặt với vấn đề nghi vấn của chị gái chỉ có thể miễn cưỡng đáp: “Là... Cún con mà Vinh Diễm mới nuôi, em vội vàng tới nhà hẳn xem cún con.”
“Cún con giống gì?”
“Chính là một con... Cún đen."
“Đi đi, cẩn thận cún cản đấy.”
“Da.”
Giang Tiện Ngư như được đại xá, bước nhanh về phía cửa, vừa mới chạy được mấy bước đã bị chị gái gọi lại.
"Trong phủ có thịt xương đầu, không mang theo mấy miếng qua đó à?" Giang Mạc Khinh hỏi.
“À... Vâng." Giang Tiện Ngư ngoan ngoãn đi đến phòng bếp lấy mấy miếng xương thị bỏ vào bao, lúc này mới ra phủ.