"Giang Tiện Ngư!

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói, thiếu niên trên giường trở mình, sau đó kéo chăn trùm kín đầu, không để ý tới giọng nói đó.

“Vinh công tử, công tử nhà em đang hờn dỗi ạ." Nhóc con gác cửa nói với khách đến.

“Ai chọc hắn không vui thế?" Vinh Diễm hỏi.

“Còn không phải là Lư công tử sao, cậu ấy nói có một con vẹt mới biết ca hát nên đã mời công tử nhà em đến xem. Sau đó cũng không biết vì lý do gì mà khi công tử đến thì lại làm khó dễ, nhất quyết bắt công tử phải gọi một tiếng anh trai mới cho vào xem.”

Việc này nếu như đổi lại là người khác thì trở thành trò đùa giỡn hai câu là xong, chỉ có điều Giang Tiện Ngư là người đầu óc đơn giản, cho nên vừa bị Lư công tử làm khó đã xoay người bỏ đi.

“Tên Lư Thừa Huân này thích bắt nạt Tiểu Ngư." Vinh Diễm vẫy tay về phía thẳng nhóc nói: “Yên tâm, công nhà của em thấy ta đảm bảo sẽ hết giận ngay.”

Hẳn vừa nói vừa đẩy cửa bước thẳng vào nhà. Thắng nhóc biết quan hệ bọn họ tốt nên cũng không ngăn cản, thấy công tử nhà mình không nói gì bèn biết điều thức thời canh giữ ở cửa.

“Nổi cáu mà còn ngủ à, không sợ cáu quá nóng nổi mụn hay sao?" Vinh Diễm đi đến giường ngồi xuống, đưa tay vén một góc chăn mỏng, lộ ra khuôn mặt thanh tú của Giang Tiện Ngư.

"Cậu nói xem có phải Lư Thừa Huân là cố ý nhằm vào tôi không?" Giang Tiện Ngư tức giận ngồi dậy nói: “Hẳn đưa thư cho tôi, nhưng khi tôi tới cửa lại không cho tôi vào! Tức á!!!!”

“Con người hắn như nào mà cậu còn không biết à? Hẳn thích trêu chọc cậu thôi."

“Vậy tại sao hẳn không trêu chọc người khác?"

Vinh Diễm nhướng mày, tự nhiên biết nguyên nhân. Giang Tiện Ngư mặc dù không phải là con ông cháu cha quý tộc trong kinh thành nhưng dáng người mỏng manh, tính tình đơn giản, lại xinh đẹp nên có một vài công tử ca luôn thích trêu chọc cậu.

"Đừng tức giận nữa, tôi có cách giúp cậu trút giận.” Vinh Diễm nói.

Hai mắt Giang Tiện Ngư sáng lên, hỏi: "Cách gì? Chẳng lẽ cậu cũng có thể giúp tôi lấy được một con vẹt biết ca hát sao? Đến lúc đó tôi sẽ để mọi người đến xem nhưng không cho họ Lư kia vào cửa đâu, cho hắn tức chết luôn.”

Vẻ mặt Vinh Diễm thần thần bí bí: “Tôi biết có một thứ còn quý hiếm hơn con vẹt biết hát rất nhiều. Đừng nói là Lư Thừa Huân, e là trong kinh thành này không được bao nhiêu người từng thấy được nó đâu. Cậu có muốn đi xem không?”

“Là gì thế?"

“Người cá.”

"Người cá á?" Giang Tiện Ngư vẻ mặt không thể tin được: "Người cá không phải ở trong biển sao? Chẳng lẽ ở kinh thành cũng có nữa hả?”

"Tôi vừa mới nghe được tin, trong số những thế Hậu Trai bán tối nay có người cá." Vinh Diễm vừa nói vừa lấy ra hai tấm thẻ bằng đồng, đưa một cái cho Giang Tiện Ngư: “Khó khăn lắm tôi mới lấy được thẻ đồng vào Hậu Trai đấy, đêm nay chúng ta cùng đi xem nhé."

Giang Tiện Ngư cầm thẻ đồng, vẻ chán nản trên mặt biến mất.

Cậu hỏi.

“Yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ không lấy được thứ này.”

Giang Tiện Ngư nghe được lời này, tức thì tươi cười rạng rỡ.

Chạng vạng ngày hôm đó, hai người cùng nhau rời khỏi Giang phủ, xe ngựa đi qua đường phố náo nhiệt của kinh thành, dừng lại trước cửa Hậu Trai.

Hậu Trai này tuy nổi tiếng nhưng nhìn từ bên ngoài lại bình thường không có gì nổi bật, tòa nhà hai tầng chìm trong lòng kinh thành sầm uất, khiến bất cứ ai đi ngang qua cũng khó có thể nhìn lại lần thứ hai. 

Chỉ những người đã từng đến đây mới biết, sau khi bước vào cánh cửa Hậu Trại, bên trong... Lại là một thế giới khác.

“Hai vị công tử, mời vào trong." Người gác cửa kiểm tra thẻ đồng của họ rồi mới cho họ vào.

Hai người theo sau người dẫn đường, đi qua một hành lang dài rồi rẽ vào một góc khuất, nơi có một cầu thang ẩn dẫn xuống lòng đất.

 Giang Tiện Ngư có chút sợ bóng tối, vì vậy khi bước vào bóng tối, cậu vô thức nằm lấy cánh tay của Vinh Diễm, Vinh Diễm thấy vậy bèn thổi hỏa chiết rồi đưa cho cậu.

Ở cuối cầu thang bí mật chính là xuống lòng đất, có điều chỗ này vẫn chưa được thông thoáng lắm. Hai người được dẫn đi một vòng, phải rất lâu mới đến được một căn phòng riêng.

 Căn phòng riêng này được cố tình thiết kế, với một cửa sổ thủy tinh trong suốt trên một trong những bức tường.

Toàn bộ căn phòng có hình vòng cung nhẹ, mười mấy căn phòng riêng được nối với nhau tạo thành hình vòng tròn, chính giữa vòng tròn là một không gian rộng mở, trên bãi trống ấy có một bục cao, cũng không biết họ làm cơ quan như nào mà nó vẫn luôn chuyển động chậm rãi.

Cửa sổ kính trong suốt hướng ra bục cao xoay nên dù trên đó có vật gì thì mỗi vị khách trong phòng riêng đều có thể nhìn rõ. 

Trước bàn trong phòng có một sợi dây dài treo trước bàn, khách có thể kéo dây và rung chuông vàng nếu thấy thích.

“Có mùi gì ấy nhỉ?" Giang Tiện Ngư khịt mũi hỏi.

“Là mùi tanh đó." Vinh Diễm nói: “Đây là mùi tanh của biển. Tôi nghe nói những thứ bán tối nay đều là đồ từ biển."

Giang Tiện Ngư tò mò ghé vào trước cửa kính, không ngừng nhìn về phía đài cao.

Không lâu sau, mọi người lần lượt mang dưa và bánh trái giải khát đến, sau khi cửa phòng riêng đóng lại, bục cao ở trung tâm bỗng trở nên sáng hơn. Giang Tiện Ngư biết buổi rao hàng tối nay sắp chính thức bắt đầu rồi.

Vật đầu tiên được trưng bày trên bệ xoay là một mảnh san hô. Khác với những san hô họ từng thấy trước đây được làm thành đồ trang trí, san hô này được nuôi dưỡng trong bể thủy tinh và trông rất sống động.

"Tôi nghe nói nước biển có vị mặn, vật kia trong đó sẽ không sợ hãi đấy chứ??" Giang Tiện Ngư chăm chú nhìn chằm chằm bể thủy tinh, quên chớp mắt.

“Ngày nào nó cũng ngâm dưới nước mà, còn nếm được vị mặn nữa à?”

“Cũng đúng ha.”

Không lâu sau, xung quanh vang lên một tiếng chuông rõ ràng, chứng tỏ san hô trong bể thủy tinh đã được mua. 

Đèn trên bục cao tắt đi rồi lại sáng, vật trên đó đã thay đổi, lần này là một viên ngọc trai khổng lồ phát sáng.

Giang Tiện Ngư đối với chuyện này không có hứng thú lắm, hỏi: “Khi nào người cá mới xuất hiện?”

"Vật kia kỳ lạ và hiểm như vậy, nhất định phải chờ thêm một lát nữa đúng không?" Vinh Diễm nói.

Giang Tiện Ngư nghe vậy, đi đến bên bàn ngồi xuống, cầm đồ ăn nhẹ trên bàn lên cắn một miếng. Trong lúc chờ đợi người cá xuất hiện, cậu tỏ ra kiên nhẫn hiếm có.

 Ngoài việc thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn những bảo vậ được thay thế trên bục cao, cậu hầu như không thốt ra lời nào thúc giục.

Nhưng Vinh Diễm ngồi đó thì lại gãi gãi đầu, lúc thì hẳn uống nước trà, lúc thì đứng dậy đến cửa kính để xem. Không lâu sau, bởi vì uống quá nhiều trà nên hắn vội vàng đứng dậy đi nhà xí.

Trong phòng riêng chỉ còn lại Giang Tiện Ngư, cậu chán nản ngồi ở chỗ đó, cố gằng hình dung trong đầu mình hình dáng người cá.

 Cậu nhớ trước đây đã từng xem qua một cuốn tập tranh, người cá trong đó rất đẹp, phần thần trên là một thiếu nữ xinh đẹp mảnh khảnh, phần thân dưới thì là một đuôi cá phát sáng.

Lúc đó Giang Tiện Ngư còn nhỏ, không có hứng thú với nữ người cá đó cho lắm, cậu chỉ thầm nghĩ nếu người cá rơi xuống nước thì nàng sẽ không chết đuối đúng không? Lợi hại quá trời!

Đang lúc cậu suy nghĩ thì đã thấy ánh sáng trên đài cao lại tối đi, có nghĩa là tiếp tục có một bảo vật khác được mua rồi. Không lâu sau đèn sáng trở lại, trên đài cao xuất hiện một bể kính to lớn hình vuông, hoàn toàn trong suốt và chứa đầy nước.

 Trong bể còn có một ít rong biển và san hô, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người sau đám san hô đó.

Trên người của đối phương "mặc" một lớp sa mỏng bán trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy ở viền vạt áo bên dưới của người nọ lộ ra một đoạn đuôi cá.

Tim Giang Tiện Ngư đập thình thịch, cậu đứng dậy đi đến bên cửa sổ kính, nắm trên đó cố gắằng nhìn rõ dáng vẻ của người kia. 

Sau đó... Cậu thấy được y đang tựa vào thành bể, bởi vì bị san hô và rong biển bao phủ nên dáng người hơi mờ, mái tóc đen buông xõa, che gần hết khuôn mặt. 

Nhưng xét từ sống mũi cao và góc cạnh cằm rõ ràng, vừa nhìn đã biết người này chắc hẳn không "hiền lành” gì rồi.

Người cá!

Đây là người cá!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play