Sau khi ra khỏi Lư phủ, tâm trạng Giang Tiện Ngư vô cùng phức tạp.
"Tôi đã nói với anh ta rằng Tiểu Hắc là người cá, sao anh ta lại không tin chứ? Cứ khăng khăng nói Tiểu Hắc là một con rằn lớn." Giang Tiện Ngư nói với Vinh Diễm: “Cậu cũng đã gặp Tiểu Hắc, cậu xem y ngoan biết bao nhiêu?"
"Ngoan đâu thì không thấy, nhưng lúc nào Tiểu Hắc cũng mặt lạnh, đôi khi cũng rất đáng sợ." Vinh Diễm nói.
"Tiểu Hắc không đáng sợ, chỉ là trông y có vẻ lạnh lùng thôi." Giang Tiện Ngư thở dài, lại nói: "Ai mà biết được Lư Thừa Huân trông có vẻ oai phong mà lại nhát gan đến thế, cậu nói xem anh ta có bị hù đến ngu luôn không?”
“Tôi thấy Lư Thừa Huân như vậy, e rằng một thời gian nữa cũng khó mà bình tĩnh lại được.”
"Ai bảo anh ta cứ nhất quyết đòi đến vườn mai chứ!" Tuy ngoài mặt Giang Tiện Ngư nói vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, bèn nói: “Hay là hôm nào đó mời mọi người đến vườn mai xem Tiểu Hắc đi, đến lúc đó mọi người đều có thể làm chứng, Lư Thừa Huân hẳn sẽ tin thôi.”
Vinh Diễm gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play