Dù hôm nay không mở cửa, nhưng cả hai vẫn chẳng được nghỉ ngơi chút nào. Quét nhà, lau nhà, khử trùng khử mùi, sắp xếp lại giá hàng, rồi còn tắm rửa, chải lông, tẩy giun cho đám chó con nữa. An Lâm thì mệt đến mức nằm bẹp dí, Thời Cẩn cũng không khá khẩm hơn. 
An Lâm rên rỉ: “Ôi mệt quá đi mất.” 
Thời Cẩn an ủi: “Thôi nghĩ tích cực đi, mình tiết kiệm được mấy trăm tiền thuê dọn dẹp rồi còn gì, số tiền đó đủ mua bao nhiêu sữa cho mấy nhóc con ấy chứ.” 
An Lâm gật đầu: “Ờ ha, mà nói mới nhớ, trường mình đúng là có đầu óc kinh doanh ghê. Thuê người dọn thì tốn mấy nghìn, còn sinh viên làm thì chỉ cần trả… Hai tín chỉ.” 
Thời Cẩn: “… Anh cảm thấy bị tổn thương rồi đó.” 
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, một người đẩy cửa bước vào. Thời Cẩn còn chưa mở mắt đã yếu ớt lên tiếng: “Xin lỗi, hôm nay chúng tôi tổng vệ sinh, không nhận khách đâu.” 
Người kia vẫn đứng yên ở cửa: “Cậu là Thời Cẩn đúng không?” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play