Tác giả Ngu Uyển Uyển 

 

Từ hôm đó trở đi, Vân Vũ lập tức trở thành “nhân vật nổi tiếng” trong học viện.

Không biết ai đã đăng câu chuyện hôm ấy, việc Tô Cảnh Trần, Tư Dục và  Quý Minh Hiên đến tìm cô lên diễn đàn trường, khiến mọi thứ bỗng chốc dậy sóng.

Hội học sinh tổ chức buổi tụ hội trên du thuyền, Lâm Hiểu Hiểu cũng kéo Vân Vũ đi cùng.

Học viện quý tộc dường như rất chuộng những dịp tụ tập để tạo mối quan hệ thế này.

Dù sao thì đám học sinh ở đây cũng đều là công tử, tiểu thư nhà giàu, tất nhiên sẽ muốn đời sống học đường của mình vừa vui vừa phong phú.

Chỉ là Vân Vũ không mấy hứng thú. Có lẽ vì sự việc bị cưỡng hôn trong buổi vũ hội lần trước vẫn khiến cô chưa hết sợ hãi.

Lần này, trong buổi tụ hội trên du thuyền, cô chỉ ngồi lặng ở một góc, hoàn toàn không dám đi lại lung tung.

Mọi người đều đang khiêu vũ và uống rượu ở sàn nhảy, còn Vân Vũ thì một mình ngồi chiếm trọn cả chiếc ghế sofa, trông khá thoải mái.

Lâm Hiểu Hiểu vừa nhảy xong trở về, mặc chiếc váy liền thân màu đỏ rực, cầm ly rượu tiến về phía Vân Vũ.

“Vân Vũ, cậu không ra nhảy à?”

“Thôi… thôi… không được đâu…”

Vân Vũ lắc đầu, tay cầm ly champagne như đang từ chối, Lâm Hiểu Hiểu vốn hiểu rõ tính cách của cô nên cũng không ép buộc.

“Vậy cậu cứ ngồi đây, nhớ đừng uống nhiều quá nhé.”

Lâm Hiểu Hiểu dặn dò, thấy Vân Vũ ngoan ngoãn gật đầu, ôm ly champagne mà chỉ dám nhấp từng chút một.

Bất chợt, cô cảm thấy bản thân như đang chăm con gái vậy.

Lâm Hiểu Hiểu ban đầu định ở lại trò chuyện cùng Vân Vũ, nhưng cô thật sự không cưỡng lại được sức hấp dẫn từ sàn nhảy. Cầm ly rượu đầy trên tay, cô lắc lư vòng eo rồi vui vẻ chạy đi.

Vân Vũ vẫn ngồi yên lặng một mình, dường như sự ồn ào náo nhiệt xung quanh chẳng hề liên quan đến cô.

Cô chỉ cảm thấy ly champagne trong tay rất thơm và tinh khiết, nhấp một ngụm thì lập tức bị cuốn hút, ngay sau đó lại uống thêm mấy ngụm nữa.

“Uống ít thôi.”

Một giọng nam trầm thấp, dễ nghe và quen thuộc vang lên. Đồng thời, một bàn tay thon dài và rắn rỏi bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt cô, lấy đi ly rượu trên tay cô.

Vân Vũ ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào Thẩm Hoài đã đứng bên cạnh cô, ánh đèn xung quanh hắt lên khuôn mặt anh, khiến đường nét ấy càng thêm nổi bật.

Thẩm Hoài khẽ cau mày, đưa ly champagne cho nhân viên phục vụ, sau đó đổi lại bằng một ly nước trái cây và đặt trước mặt cô.

Trong học viện, ngoài Tô Cảnh Trần và Lâm Hiểu Hiểu, hầu như không ai biết Vân Vũ và Thẩm Hoài là chị em kế.

Vì Thẩm Hoài từng nói, nếu để lộ mối quan hệ giữa họ, có khi những người thích anh sẽ đến nhờ cô chuyển thư tình hay nhờ vả mấy chuyện lặt vặt.

Sau lần nghe anh nói thế, Vân Vũ cũng chưa bao giờ tiết lộ với ai. Trước mặt người khác, Thẩm Hoài cũng chưa từng gọi cô là chị.

“Chị chỉ uống một chút thôi mà…”

Vân Vũ cúi đầu, lí nhí biện minh, cảm thấy bên cạnh chiếc ghế sofa chợt lún xuống.

Thẩm Hoài đã ngồi cạnh cô.

Không cần ngẩng đầu, Vân Vũ cũng có thể cảm nhận được những ánh nhìn đổ dồn từ khắp nơi về phía họ trong khoảnh khắc ấy.

Cô lặng lẽ đưa tay kéo nhẹ tay áo Thẩm Hoài.

“A Hoài… em tránh xa chị một chút đi, lỡ người khác hiểu lầm thì sao…”

Thẩm Hoài chẳng những không tránh ra, mà còn nhìn cô bằng ánh mắt nửa cười nửa không.

Vì phải nói chuyện thật nhỏ với anh, Vân Vũ buộc phải cúi thấp cả đầu xuống.

Trông cô chẳng khác nào một chú hamster nhỏ đang nép mình.

Vân Vũ căng thẳng tiếp nhận ánh mắt từ bốn phía đổ dồn tới, cô có thể đoán được mọi người đang thì thầm những gì, đơn giản là đang suy đoán về mối quan hệ giữa cô và Thẩm Hoài.

Ngay lúc đó, Tô Cảnh Trần, Tư Dục và Quý Minh Hiên lên sân khấu, thu hút ánh nhìn của một số người xung quanh.

Chỉ là ánh mắt của ba người họ, từ xa, vẫn lơ đãng dừng lại trên người Vân Vũ.

Chẳng mấy chốc, bọn họ cùng nhau đi về phía cô.

“Không phải chứ…”

Vân Vũ lẩm bẩm, trong lòng nổi lên cảnh giác, vội vã dời ánh mắt đi chỗ khác, làm bộ như không thấy, miệng khẽ lặp lại trong im lặng:

“Đừng tới đây, đừng tới đây, đừng tới đây…”

Bỗng nhiên trong tầm mắt của Vân Vũ xuất hiện một bó hoa được gói bọc cực kỳ tinh xảo.

Cô bị ép ôm lấy bó hoa vào lòng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tô Cảnh Trần tay đút túi, nở nụ cười đẹp đẽ đứng ngay trước mặt.

Quả nhiên, sợ điều gì thì điều đó đến…

Tô Cảnh Trần có vẻ hơi ngượng, ánh mắt vốn mang chút kiêu ngạo, khi nhìn vào Vân Vũ thì dịu đi vài phần.

Anh lúng túng nói: “Tặng cậu đó, tôi nghe nói con gái ai cũng thích hoa.”

Nếu không phải đang bị vô số ánh mắt ghen tị từ các nữ sinh dồn về phía mình, Vân Vũ nghĩ chắc hẳn mình sẽ thấy vui.

Cô chỉ có thể gượng cười, ngập ngừng nói: “Cảm… cảm ơn…”

Thần sắc của Tô Cảnh Trần lập tức trở nên rạng rỡ, ai cũng có thể nhận ra tâm trạng anh đang rất tốt.

Chỉ là giây sau, khi thấy Tư Dục đã ngồi xuống ngay bên phải Vân Vũ, nụ cười của anh lập tức đông cứng trên mặt.

Thẩm Hoài đã chiếm chỗ bên trái của Vân Vũ, còn Tô Cảnh Trần vốn định ngồi phía bên phải.

Không ngờ lại chậm một bước so với Tư Dục. Cậu ta thản nhiên ngồi xuống vị trí gần Vân Vũ nhất, nhướng mày nhìn Tô Cảnh Trần:

“Cảnh Trần, sao cậu không ngồi?”

Lần trước, khi Tư Dục và Quý Minh Hiên tìm Vân Vũ, Tô Cảnh Trần đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Bây giờ nhìn lại, rõ ràng Tư Dục thật sự có tình ý với Vân Vũ.

Tô Cảnh Trần cười mà như không cười, miễn cưỡng nở một nụ cười với Tư Dục, rồi cùng Quý Minh Hiên ngồi xuống sofa phía bên cạnh.

Vân Vũ lặng lẽ nhìn bó hoa trong tay, đây không chỉ đơn thuần là một bó hoa. Trên đó còn gắn thêm nước hoa cao cấp, dây chuyền cùng những vật trang trí lấp lánh.

Ngay cả viền giấy gói hoa cũng được nạm đầy kim cương, đủ thấy Tô Cảnh Trần đã bỏ bao nhiêu tâm sức vào đây.

Chỉ là…

Cái bó hoa chết tiệt này lại là hoa cẩm chướng!

Vân Vũ âm thầm đặt bó hoa ra phía sau, chọn cách mắt không thấy, lòng cũng thanh tịnh.

“Bạn học Vân còn nhớ lần trước tôi có nói, có một chuyện muốn nhờ cậu giúp không?”

“Hả?”

Vân Vũ hoàn hồn quay sang nhìn Tư Dục. Cậu ấy đang ngồi ngay cạnh cô, ánh mắt đào hoa xinh đẹp lấp lánh ý cười.

Cô còn ngửi thấy trên người Tư Dục phảng phất mùi nước hoa nam nhàn nhạt.

Dường như phản ứng ngây ngốc của cô khiến Tư Dục cảm thấy đáng yêu, cậu khẽ cười, rồi tiếp tục nói:

“Hội học sinh tụi mình chuẩn bị quay một video quảng bá học viện. Tớ với tư cách hội trưởng hội học sinh sẽ đóng vai nam chính. Tớ muốn mời bạn học Vân đóng vai nữ chính.”

“Không được! Tôi phản đối!”

Tô Cảnh Trần là người đầu tiên lên tiếng, không hiểu sao anh lại không muốn để Tư Dục có cơ hội đến gần Vân Vũ.

Tư Dục chỉ mỉm cười, nói tiếp: “Chuyện này đã được hội đồng học viện thông qua, toàn quyền do hội học sinh chịu trách nhiệm.”

Ý của Tư Dục rất rõ: cậu là hội trưởng, mọi việc đều do cậu quyết định.

Sợ Vân Vũ từ chối, Tư Dục lập tức trấn an:

“Cậu yên tâm, rất đơn giản thôi, cũng sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của bạn.”

“Vậy… được rồi.”

Tư Dục đã nói vậy rồi, Vân Vũ cũng khó từ chối, đành gật đầu đồng ý.

Thẩm Hoài đang ngồi ở bên kia, tay lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, vẻ mặt không vui hiện rõ.

Đôi mắt đen sâu thẳm sau cặp kính gọng vàng lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, hắn biết bọn họ đều đang nhòm ngó chị gái hắn.

Nhưng thật đáng tiếc… dù có tốn bao nhiêu tâm tư cũng vô dụng.

Bởi vì chị ấy chỉ thuộc về một mình hắn.

Lúc này, có hai nữ sinh tiến lại gần. Một người là Bạch Lộ Lộ.

Người còn lại mặc chiếc váy lễ phục màu lam nhạt, trang điểm cầu kỳ tinh tế. Vừa nhìn, Vân Vũ mới nhận ra đó là An Hân.

Hôm nay, An Hân thực sự xinh đẹp hơn bình thường, không uổng công cô lén lấy tiền mẹ dành dụm để "đại tu" bản thân.

Giờ đây, cô gọn gàng sáng sủa, mạnh dạn liếc nhìn về phía Tô Cảnh Trần, gương mặt tràn đầy thẹn thùng.

Cô từng nghĩ rằng vì mình không biết ăn mặc, không đủ xinh đẹp nên mới không giống tình tiết trong tiểu thuyết.

Nhưng giờ thì khác rồi! Cô đã thay đổi! Cô trở nên xinh đẹp, mặc lên người chiếc váy sang trọng như tiểu thư con nhà giàu!

An Hân đầy kỳ vọng nhìn về phía Tô Cảnh Trần, nghĩ rằng anh sẽ phải kinh ngạc.

Nhưng ánh mắt của anh vẫn dừng lại nơi trung tâm giữa Thẩm Hoài và Tư Dục, nơi có Vân Vũ ngồi như trăng được sao vây quanh.

Trong mắt An Hân, ngoài thất vọng là vô vàn ghen ghét. Mỗi lần có mặt Vân Vũ, ánh mắt của Tô Cảnh Trần và Thẩm Hoài mãi mãi không thuộc về cô!

Nhưng không sao cả… Đêm nay qua đi, cô muốn xem Vân Vũ còn có thể yên ổn ở lại học viện này được nữa không!

Nghĩ đến đây, An Hân đang siết chặt nắm tay liền thả lỏng ra đôi chút. Bên cạnh, Bạch Lộ Lộ đưa cho cô một ánh mắt ra hiệu.

An Hân lập tức nở một nụ cười vô cùng thân thiện nhìn về phía Vân Vũ.

“Bạn học Vân, bọn mình đang chơi trò chơi bên kia, còn thiếu một người. Có thể mời câụ qua chơi cùng được không?”

“Tớ sao?”

Vân Vũ hơi bất ngờ hỏi lại. An Hân ra vẻ ngượng ngùng gật đầu.

Lúc này, Thẩm Hoài bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía An Hân, ánh mắt không còn sự dịu dàng như thường ngày ở học viện nữa, mà là sự lạnh lùng, dò xét.

An Hân bất an. Tại sao Thẩm Hoài không giống trong tiểu thuyết, luôn ôn hòa với cô?

Cô sợ Thẩm Hoài nhận ra điều gì bất thường, vội vàng cười thân thiện, giải thích:

“Bọn mình không uống rượu gì cả, chỉ chơi trò chơi thôi. Cậu xem, các bạn ấy vẫn đang đợi cậu bên kia đấy!”

Nói rồi An Hân quay đầu chỉ về phía bàn phía trước, nơi mấy nữ sinh đang ngồi và vẫy tay về phía Vân Vũ.

Vân Vũ nhận ra đa phần là bạn nữ cùng lớp nên sau một lúc do dự, cô cũng gật đầu rồi cùng An Hân và Bạch Lộ Lộ rời đi.

Chờ Vân Vũ vừa đi khỏi, sắc mặt Tô Cảnh Trần lập tức tối sầm lại. Anh cau mày nhìn Tư Dục:

“Dục, cậu định làm gì đây?”

“Đừng nóng thế Cảnh Trần. Tớ biết hai người từng ở bên nhau rồi chia tay. Giờ chỉ là cạnh tranh công bằng thôi mà.”

Tư Dục cười cười, nhưng trong đôi mắt đào hoa lại ánh lên sự nghiêm túc hiếm thấy.

Dù sao, báu vật càng quý giá lại càng khiến nhiều người khao khát.

Nghe vậy, Quý Minh Hiên nhíu mày nói: “Dục, nếu cậu vẫn chỉ định đùa giỡn như trước, tốt nhất đừng nên dây dưa với cô ấy.”

Tư Dục vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại cười lạnh.

Vừa mới mấy hôm trước, Quý Minh Hiên còn mời Vân Vũ đi xem thi đấu bóng rổ của mình, mỗi ngày còn tặng quà cho Thẩm Hoài, cố moi ra thông tin xem Vân Vũ thích gì.

Đừng tưởng hắn không biết những tâm tư nhỏ nhặt đó.

Thẩm Hoài không muốn nghe ba người họ cứ quanh co tranh giành, liền kiếm đại một cái cớ rồi rời đi.

Ba người họ bất quá chỉ mới nói chuyện với chị gái hắn được vài câu đã tỏ ra đắc ý.

Nhưng họ đâu biết trên người chị, từng tấc da thịt đều đã được hắn vuốt ve, thậm chí đã từng… hôn đến tận cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play