Tác giả Ngu Uyển Uyển
Vân Vũ cứ tưởng mình đi theo An Hân và Bạch Lộ Lộ qua bên kia để chơi cùng nhóm nữ sinh khác.
Kết quả là các cô ấy chỉ đưa Vân Vũ đến một chiếc ghế sô pha, rồi cũng chẳng nói chuyện gì với cô.
Họ không tỏ ra có chút ác ý nào, chủ đề trò chuyện cũng chỉ xoay quanh chuyện trang điểm, chăm sóc da, những điều con gái thường nói với nhau.
An Hân còn rót rượu cho cô, nhưng cô khéo léo từ chối. Trong lòng vẫn giữ thái độ cẩn trọng, chỉ dám uống nước trái cây cho an toàn.
Hầu hết thời gian là An Hân và Bạch Lộ Lộ tung hứng trò chuyện, còn Vân Vũ thì rất ít khi lên tiếng. Uống quá nhiều nước trái cây nên cô bắt đầu thấy buồn vệ sinh.
“Xin lỗi, mình đi nhà vệ sinh một chút.”
Vân Vũ nhẹ nhàng nói lời xin lỗi, rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi Vân Vũ đi khỏi, nụ cười thân thiện chân thành trên mặt An Hân và Bạch Lộ Lộ cũng dần biến mất trở nên lạnh nhạt.
Họ cố ý chọn chỗ khuất tầm mắt người khác, chính là để tiện hành động.
An Hân lấy từ trong tay áo ra một gói nhỏ đã giấu sẵn, động tác nhanh nhẹn đổ vào ly nước trái cây của Vân Vũ.
“Ổn chứ?”
Bạch Lộ Lộ vừa lo lắng liếc nhìn xung quanh, vừa thấp giọng hỏi.
An Hân sau khi làm xong mọi thứ liền lắc nhẹ ly nước trái cây rồi đặt lại chỗ cũ.
“Ổn rồi, chỉ cần đợi cô ta quay lại uống là xong. Người bên cậu sắp xếp đến đâu rồi?”
“Ở ghế lô…”
Bạch Lộ Lộ hơi cau mày, có chút lo lắng, uống một ngụm champagne trong tay rồi nói tiếp với An Hân:
“Này, cậu chắc chắn làm vậy ổn chứ?”
“Cậu cũng thấy rồi đấy, cô ta thân thiết với Tô thiếu như vậy. Nếu không nghĩ cách kéo cô ta xuống, thì người cậu thích cũng sẽ mãi là của cô ta.”
An Hân hạ giọng, liếc nhìn vẻ mặt do dự của Bạch Lộ Lộ, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét và khinh bỉ.
Nếu không phải để thoát khỏi việc bị mấy người kia bắt nạt, cô cũng chẳng thèm hợp tác với Bạch Lộ Lộ, càng không đời nào nghĩ hộ hay bày kế giúp.
Bạch Lộ Lộ đừng có mơ mộng nữa. Cho dù không có Vân Vũ, Tô Cảnh Trần cũng sẽ chẳng để mắt đến cô.
Vì cô mới là nữ chính trong thế giới này! Còn mấy nhân vật như Bạch Lộ Lộ chẳng qua chỉ là vật cản trên con đường của cô mà thôi!
Bạch Lộ Lộ vẫn còn hơi lo lắng, lại lên tiếng: “Lỡ như bị Tô thiếu họ phát hiện thì sao…”
“Đến lúc đó chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ một chút, sẽ không ai biết là do tụi mình làm đâu.”
Trong mắt An Hân ánh lên vẻ kiên quyết, trên gương mặt là sự quyết tâm phải đạt được mục đích bằng mọi giá.
Cô đã bỏ thuốc vào ly nước trái cây của Vân Vũ, loại thuốc khiến người ta rơi vào cơn mê đắm. Bạch Lộ Lộ thì đã sắp xếp sẵn vài gã đàn ông trong phòng ghế lô. Đến lúc đó, chỉ cần đẩy Vân Vũ vào đó...
Sáng hôm sau, khi có người mở cửa ghế lô, cảnh tượng Vân Vũ nằm cùng mấy người đàn ông kia sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt.
An Hân cảm thấy gần đây mọi chuyện đều trắc trở, tất cả đều vì sự xuất hiện của Vân Vũ.
Chỉ cần loại bỏ cô ta, cô có thể tiếp tục là nữ chính. Khi đó, ánh mắt của Tô Cảnh Trần và Thẩm Hoài sẽ một lần nữa quay trở lại với cô!
Ngay khi An Hân còn đang mải mê tưởng tượng, Vân Vũ đã quay trở lại.
“Xin lỗi nhé, mình thấy hơi mệt nên về phòng nghỉ trước.”
Vân Vũ chưa ngồi xuống, chỉ đứng trước mặt An Hân và Bạch Lộ Lộ, nhẹ nhàng nói với chút áy náy.
Bạch Lộ Lộ nheo mắt, lập tức liếc nhìn An Hân. Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt. An Hân vội vàng đứng dậy, làm ra vẻ thân thiết kéo tay Vân Vũ lại.
Cô đè tay Vân Vũ xuống, ép cô ngồi trở lại.
“Giờ vẫn còn sớm mà. Hơn nữa, mình mới vào học viện này, chưa có nhiều bạn bè...”
An Hân cười thân thiện, rồi nhẹ nhàng đẩy ly nước trái cây đến gần tay Vân Vũ.
Sau đó còn nói thêm: “Ngồi lại chút nữa đi. Uống xong ly nước này rồi hẵng về.”
Thực lòng thì Vân Vũ cũng không muốn ngồi lại, dù rằng An Hân tỏ ra rất nhiệt tình, thân thiện. Nhưng cô luôn có cảm giác nụ cười của An Hân rất giả tạo. Ngồi cạnh cô ấy khiến Vân Vũ thấy vô cùng gò bó, không thoải mái.
Khi Vân Vũ đang định từ chối, bỗng có một bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên vai cô, kèm theo mùi hương quen thuộc thoang thoảng từ phía sau.
“Mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi.”
Vân Vũ ngẩng đầu nhìn, thì thấy Thẩm Hoài không biết từ lúc nào đã đứng phía sau, một tay nhẹ đặt lên vai cô.
Thân hình cao lớn thon dài của Thẩm Hoài đứng chắn sau lưng Vân Vũ, trên người toát ra khí chất bảo hộ rõ rệt.
“Thẩm thiếu...”
An Hân giật mình kinh hãi, còn Bạch Lộ Lộ thì hoảng hốt thấy rõ, chỉ có thể gượng gạo nở một nụ cười lấy lòng nhìn về phía Thẩm Hoài.
Nhưng Thẩm Hoài hoàn toàn không để mắt đến hai người họ. Hắn chỉ khẽ cúi đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Vân Vũ.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vai cô, ra hiệu cho cô về phòng nghỉ ngơi. Vân Vũ cũng không cố ở lại nữa, cô đứng dậy, lễ phép chào tạm biệt An Hân và Bạch Lộ Lộ rồi rời đi.
Nhìn bóng dáng Vân Vũ khuất sau cánh cửa, Bạch Lộ Lộ như thể thịt đến miệng còn bay mất.
Cô trừng mắt nhìn An Hân, tựa như đang trách cô vừa rồi không giữ được Vân Vũ lại, khiến kế hoạch sụp đổ trong gang tấc.
Nhưng cả hai lại lập tức nhận ra, Thẩm Hoài vẫn chưa rời đi.
Hắn đứng yên ở chỗ Vân Vũ vừa ngồi, ánh mắt trầm tĩnh, sắc lạnh nhìn thẳng về phía hai người.
“Thẩm thiếu….còn chuyện gì sao?”
An Hân cố giữ nụ cười, hỏi với vẻ dè dặt. Nhưng đối diện với gương mặt vốn được mệnh danh là “mặt người tâm lạnh” của Thẩm Hoài, trái tim cô đập thình thịch, hơi thở cũng không còn ổn định.
Dưới ánh nhìn đầy áp lực ấy, Thẩm Hoài chậm rãi đưa tay cầm lấy ly nước trái cây đã bị hạ thuốc.
Chiếc ly vẫn còn in nhàn nhạt dấu son môi của Vân Vũ.
Ngay khoảnh khắc Thẩm Hoài nhấc ly lên, tim An Hân và Bạch Lộ Lộ như muốn ngừng đập. Đặc biệt là Bạch Lộ Lộ mặt tái mét, không dám ngẩng đầu.
Ngày thường hống hách trong học viện là thế, nhưng bây giờ chỉ cần một ánh mắt của Thẩm Hoài thôi cũng khiến cô ta run rẩy.
Ngón tay thon dài của Thẩm Hoài cầm ly nước, đôi mắt sâu như đáy hồ mùa đông lạnh lẽo quét qua hai người.
"Nói.”
Chỉ một từ đơn giản, nhưng áp lực đến nghẹt thở.
Không còn chút ôn nhu dịu dàng nào của người vừa rồi đứng cạnh Vân Vũ, ánh mắt kia như muốn lột trần tất cả bí mật.
Bạch Lộ Lộ không chịu nổi nữa, cả người run rẩy lắp bắp:
“Xin lỗi Thẩm thiếu! Không phải tôi, không phải tôi làm! Là cô ta! Chính cô ta hạ thuốc!”
Cô ta không chút do dự chỉ thẳng về phía An Hân.
Sắc mặt An Hân tái nhợt, giận dữ nghiến răng, ánh mắt căm hận nhìn Bạch Lộ Lộ, đồ ngu ngốc!
Thẩm Hoài còn chưa hỏi câu nào, cô ta đã sợ đến mức khai hết mọi chuyện.
An Hân cắn chặt môi, cố gắng tiến lên một bước, làm ra vẻ đáng thương mềm yếu mong cứu vãn tình hình:
“Thẩm thiếu, không phải như vậy đâu... Xin nghe em giải thích—”
“Dẫn đi.”
Giọng Thẩm Hoài lạnh như băng, dứt khoát cắt ngang lời cô.
Ngay sau đó, mấy người vệ sĩ mặc đồ đen không biết từ đâu xuất hiện, bịt miệng hai cô gái và lôi đi như thể đang xử lý rác rưởi.
Âm thanh náo nhiệt từ sàn nhảy bên ngoài vẫn tiếp tục, chẳng ai để ý đến những gì vừa xảy ra trong góc tối này.
Thẩm Hoài vẫn đứng đó, trong tay cầm ly nước trái cây có dấu son môi mờ nhạt của Vân Vũ.
May mà hắn luôn để mắt đến cô, luôn dõi theo từng bước đi của cô đêm nay.
Nếu không... hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Hắn siết nhẹ ly nước trong tay, hắn sẽ khiến bọn chúng phải trả giá vì hành động ngu xuẩn của mình.
Nhưng mà…..
Thẩm Hoài cúi đầu nhìn ly nước trái cây, chợt nở một nụ cười nghiền ngẫm, ngón tay vuốt nhẹ lên dấu môi của Vân Vũ.
Nếu đã hạ thuốc, thì không thể để lãng phí được.
Ngay sau đó liền in môi mình lên uống một ngụm đầy, dưới đáy mắt không dấu được vẻ hưng phấn.
Một lúc sau, tránh khỏi tầm mắt của ba người Tô Cảnh Trần, Thẩm Hoài lặng lẽ rời khỏi đại sảnh đi thẳng đến khi khách sạn trên du thuyền.
Hắn dừng trước cửa phòng của Vân Vũ, rồi giơ tay gõ cửa.