Tác giả Ngu Uyển Uyển 

 

“Chẳng lẽ em khó coi lắm sao? Chị không thích em à?”

Cậu vừa trách móc vừa hơi cúi người lại gần Vân Vũ, gương mặt tuấn tú ấy lập tức hiện rõ ngay trước mắt cô.

Trên mặt cậu thường đeo kính gọng vàng, ăn mặc lúc nào cũng chỉn chu trong bộ đồng phục, vẻ ngoài ôn hoà như ngọc nhưng lại mang theo chút kiêu ngạo, lạnh lùng.

Vân Vũ vốn là người mê cái đẹp, giờ phút này Thẩm Hoài cúi xuống khiến cô phải đối diện với khuôn mặt ấy, lập tức mặt đỏ bừng lên.

Cô nhìn thấy ánh mắt Thẩm Hoài thoáng chút cô đơn, trong lòng liền nghĩ rằng chắc chắn cậu đang ghen, cho rằng người chị như cô không thích mình.

Dù sao từ nhỏ Thẩm Hoài đã mất mẹ, chắc chắn thiếu thốn tình thân nên mới dễ cảm thấy bất an như vậy.

Trước mặt cô lúc này, Thẩm Hoài giống như một chú cún ngoan ngoãn đáng thương, cúi đầu trước cô, đúng độ cao để cô có thể dễ dàng xoa đầu cậu.

Lòng Vân Vũ mềm nhũn, cô nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đỉnh đầu Thẩm Hoài.

Sợ cậu nghĩ rằng cô không thích mình, cô liền mỉm cười dịu dàng, an ủi:

“A Hoài rất đẹp, chị thích A Hoài nhất.”

Thẩm Hoài ngoan ngoãn cúi đầu để mặc cô xoa đầu mình, hàng mi rủ xuống lộ ra vẻ thỏa mãn và vui thích.

Ừ, cậu cũng thích chị nhất.

Đợi đến khi Vân Vũ thu tay lại, Thẩm Hoài mới không nỡ ngẩng đầu lên, vươn người đứng thẳng dậy.

“Chị lên phòng nghỉ ngơi trước đi, em đi nấu cơm.”

Vừa nói, Thẩm Hoài vừa cởi áo khoác đồng phục, để lộ chiếc sơ mi trắng bên trong, rồi quay người đi vào bếp.

Vân Vũ đi theo vào trong mới phát hiện bếp không có ai. Mọi khi giờ này dì Vương và mấy người giúp việc đều đã chuẩn bị cơm tối.

Hơn nữa, lúc nãy khi họ bước vào nhà, hình như cô cũng không thấy ai khác cả...

Thẩm Hoài dường như đã nhận ra sự nghi hoặc của cô, vừa xắn tay áo sơ mi vừa cười nói:

“Chị quên rồi à? Dì Du với ba đã đi du lịch nước ngoài rồi mà.”

Nghe Thẩm Hoài nhắc, Vân Vũ mới từ từ nhớ lại. Hình như ba Thẩm từng nói chuyện này, nhưng lúc đó cô đang bận nghĩ việc khác nên không để tâm, rồi cũng quên mất tiêu.

“Vậy còn dì Vương với mấy người khác? Sao chị không thấy họ...”

“Một vài người hầu đã đi theo dì Du ra nước ngoài, số còn lại thì được cho nghỉ. Dù sao họ cũng đã làm việc liên tục khá lâu mà chưa được nghỉ ngơi.”

Thẩm Hoài vừa xắn tay áo vừa nói, đôi mắt dịu dàng kia không lộ ra chút cảm xúc nào rõ ràng.

Vân Vũ lúc này mới hiểu, liền gật đầu. Nghĩ đến việc Thẩm Hoài dù là cậu chủ nhà giàu, nhưng lại không hề tỏ ra cao ngạo, thậm chí còn biết cảm thông cho người giúp việc và bảo mẫu.

“Thời gian này để em nấu cơm, chị có thể thử tay nghề của em.”

Thẩm Hoài mỉm cười nói, sau đó thành thạo lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra để rửa.

Đôi tay cậu thon dài, đẹp đẽ, Vân Vũ nhìn chằm chằm động tác cậu rửa rau, trong lòng có chút ngại ngùng, liền bước lên định phụ giúp.

“Để chị giúp em...”

“Không sao đâu, chị.”

Thẩm Hoài ngăn lại, nước trong bồn rửa hơi lạnh, vậy mà đôi tay vốn dùng để chơi piano ấy vẫn nhanh nhẹn, thành thạo rửa sạch rau và thịt.

“Chị sắp đến kỳ rồi, tốt nhất là đừng chạm nước lạnh.”

Mặt Vân Vũ thoắt đỏ bừng, ngay sau đó hiện lên vẻ ngạc nhiên, hỏi:

“A Hoài làm sao biết được vậy?”

Cô ngẫm lại, đúng thật là gần tới kỳ sinh lý.

Động tác rửa rau của Thẩm Hoài khựng lại một chút, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Cậu ngẩng tay gạt nhẹ gọng kính bị trượt, vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt trên môi.

“Em nhớ hồi tháng trước có một khoảng thời gian chị không được khỏe, nên đoán vậy thôi.”

“Ra là vậy à...”

Tâm trạng Vân Vũ thoáng chốc trở nên nhẹ nhõm, một chút nghi ngờ trong lòng cũng tan biến. Vì sự chu đáo, tỉ mỉ của Thẩm Hoài mà tim cô cũng thấy ấm áp lạ thường.

Chỉ là cô vẫn cảm thấy ngại khi để mình lên nghỉ ngơi một mình, còn Thẩm Hoài thì phải bận rộn nấu nướng. Vì vậy, cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh cậu, thỉnh thoảng giúp một tay.

Thẩm Hoài, đương nhiên là rất hiểu chuyện kỳ sinh lý của cô.

Chứ cô thì hoàn toàn không biết...

Băng vệ sinh cô dùng là do chính cậu mua. Đồ lót bị dơ, cậu cũng là người giặt tay. Buổi tối, cậu còn lén lút vào phòng cô, dùng tay xoa bụng cho cô ấm hơn.

Điều khiến Vân Vũ bất ngờ nhất là, món nào Thẩm Hoài nấu gần như đều là những món cô thích ăn.

Hơn nữa tay nghề của cậu còn vượt xa tưởng tượng—thật khó tin một thiếu gia con nhà giàu lại có thể tự tay vào bếp, mà lại còn nấu ngon đến vậy.

Vân Vũ vừa ăn hết một bát cơm, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Hoài đang chống cằm, nhìn cô bằng nụ cười nhàn nhạt.

Miệng vẫn còn đang nhai, thấy cậu nhìn mình chằm chằm, cô cũng khẽ chớp mắt nhìn lại.

Thẩm Hoài bật cười, rồi chủ động gắp cho cô thêm một bát cơm đầy, đặt trước mặt cô.

“Chị ăn nhiều một chút.”

“Em không ăn à?”

Vân Vũ hỏi nhỏ, thấy trước mặt Thẩm Hoài chẳng có bát cơm nào. Vừa rồi trong lúc cô ăn uống thoải mái, cậu cũng chỉ mới động đũa vài lần rồi dừng lại.

Thẩm Hoài cười, ánh mắt sáng trong ấy vẫn nhìn thẳng cô không rời.

“Lúc nãy khi nấu cơm, em đã ăn chút rồi, giờ không đói nữa.”

Vân Vũ gật đầu hai cái, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó, rồi ngay sau đó bị Thẩm Hoài đút cho một miếng thịt. Cô không nghĩ nhiều, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn ngoan ngoãn.

Còn Thẩm Hoài thì chống khuỷu tay lên bàn, chống cằm kiên nhẫn nhìn cô ăn.

Rất nhanh sau đó, Vân Vũ đã thấy no. Vừa nãy đã ăn hết một bát cơm, giờ sang bát thứ hai, còn thừa gần một nửa.

Đúng lúc ấy, Thẩm Hoài lại gắp cho cô một miếng rau. Vân Vũ vội lắc đầu.

“Không ăn nữa, thật sự ăn không nổi.”

“Ăn no rồi à?”

Thẩm Hoài hơi nhướng mày, Vân Vũ xấu hổ gật đầu, đưa tay xoa cái bụng nhỏ đã hơi tròn trịa của mình.

Thẩm Hoài liền đưa tay cầm lấy bát cơm còn lại của cô ăn nốt, thậm chí còn dùng luôn đôi đũa mà cô vừa dùng.

Vân Vũ trong lòng giật mình, chỉ cảm thấy để người khác ăn phần cơm mình đã ăn qua thật sự không ổn chút nào.

“Chờ đã, khoan đã! Cái đó là chị ăn rồi mà...”

“Như vậy mới không lãng phí.”

Thẩm Hoài hoàn toàn không để tâm, thong thả dùng hết nửa bát cơm còn lại, sạch đến mức không sót lại một hạt.

Khuôn mặt trắng nõn của Vân Vũ đỏ bừng như bị nắng chiều phủ lên, cô vội lắc đầu, tự trấn an mình rằng Thẩm Hoài là em trai, người trong nhà thì cùng nhau ăn uống cũng chẳng sao cả.

Cô không hề nhận ra ánh mắt của Thẩm Hoài lúc này thâm trầm đến đáng sợ. Ngón tay thon dài của cậu đang nắm chặt lấy đôi đũa cô đã dùng, còn tham lam khẽ liếm lên chỗ cô từng chạm.

Thẩm Hoài biết rõ hành động này là ti tiện, là tối tăm đến mức chính cậu cũng cảm thấy ghê tởm… nhưng càng như vậy, tim cậu lại càng đập mạnh, càng phấn khích lạ thường.

Sau bữa cơm, Thẩm Hoài rót cho cô ly sữa bò nóng. Vân Vũ uống xong thì cảm thấy buồn ngủ, giống như mọi lần đến ngày ấy, cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh.

Chỉ là, ngay vào lúc cô đang lơ mơ sắp thiếp đi, cô mơ hồ nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra.

Nhưng mí mắt thật sự quá nặng, cô không thể nào mở ra được, chỉ nghĩ có lẽ mình nghe nhầm, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play